-
Chương 152: Nắm Tay
Nghe tiếng, mọi người bên trong phòng huấn luyện đều quay đầu lại nhìn.
Lê Tiếu nắm lấy hai bên áo khoác, mặt lạnh nhạt, đến cạnh lôi đài.
Lưu Vân nói đúng, nếu cô đến muộn một tiếng nữa, dựa vào trạng thái trước mắt của Lạc Vũ, chưa chắc có thể rời khỏi phòng huấn luyện.
Không biết họ đã đánh bao lâu rồi.
Bộ đồ huấn luyện trên người Lạc Vũ thỉnh thoảng nhỏ nước, giống như ngâm giặt vậy, cánh tay trái còn hiện mấy vết máu, xương gò má và chân mày tụ máu bầm, vừa yếu ót vừa chật vật.
Lê Tiếu mím môi dời tầm mắt, mà Lạc Vũ vừa nhìn thấy cô, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, thân mình hơi chao đảo, giây kế tiếp sức cùng lực kiệt khuỵu một chân trên lôi đài.
Phòng huấn luyện lớn như vậy nhưng không ai lên tiếng.
Lê Tiếu xoay người nhìn Thương Úc, thuận tay kéo ghế đi đến ngồi xuống cạnh anh.
"Diễn gia." Cô cười nhạt chào hỏi: “Anh về lúc nào thế?"
Anh tùy ý nhướng mi, ánh mắt lưót qua vai Lê Tiếu mà nhìn Lưu Vân ở xa xa.
Lưu Vân né tránh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Úc.
Lê Tiếu ngả người dựa vào ghế, vừa khéo ngăn lại tầm nhìn của Thương Úc.
Đôi mắt sáng trong của cô không hề có tạp chất.
Cách nhau nửa mét, anh thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt cô.
Thương Úc gác hai tay lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu: “Về tối qua.
Em đến biệt thự làm gì?"
“Rảnh quá không có việc gì nên ghé qua thử." Lê Tiếu chống một tay lên cằm, đối mặt với anh.
Nói xong cô cảm thấy mình chưa đủ chân thành nên bố sung: "Chủ yếu vì muốn gặp anh!"
Thương Úc híp mắt tỉnh rụi, dài tay đặt tách trà xuống, nhếch môi đầy thâm ý: “Nói thật?"
Rõ ràng bá chủ không dễ gạt vậy đâu.
Lê Tiếu nuốt nước bọt, dưới ánh mắt nóng rực của Thương Úc, cô gật đầu nghiêm túc: “Ừ, nói thật."
Anh đánh giá kỹ Lê Tiếu, ý cười bên môi nhạt đi, khẽ cuộn đầu ngón tay, ánh mắt lành lạnh lại nhìn về phía lôi đài, giơ tay lên tỏ ý: “Nếu rảnh thì cùng nhau quan sát.
Các người tiếp tục đi."
“Khoan đã." Lê Tiếu thở dài, vô thức đè cổ tay đang nâng lên của Thương Úc lại.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô hơi lạnh, chạm vào da thịt ấm áp của anh, cứ như nước đảo qua, có thể xoa dịu sự nóng nảy trong lòng.
Thương Úc cúi mắt, nhìn ngón tay nơi cổ tay mình, mày rậm dần chau lại, nhìn áo quần của cô, không vui nói: “Sao tay em lạnh thế?"
Vừa nói, anh giằng cổ tay ra, nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của Lê Tiếu.
Sự ấm áp nhẹ nhàng lập tức công kích.
Lê Tiếu như ngừng thở, cảm nhận sự ấm áp trên đầu ngón tay, ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng cong ngón tay cầm ngược lại tay Thương Úc, nói: “Vậy Diễn gia ủ ấm cho em đi, vừa hay em thấy hơi lạnh."
Dứt lời, cô vờ như không có chuyện gì mà nhìn sang hướng khác.
Ngay lúc cô ngoảnh đầu, khóe môi lại nhếch lên.
Thương Úc nhận ra động tác nhỏ của cô, ánh mắt tối lại, lòng bàn tay cũng dần siết chặt.
Trong phòng huấn luyện cực kỳ yên ắng.
Ngay sau đó, Lê Tiếu ổn định lại tâm trạng bay bổng, nhìn lôi đài: "Lạc Vũ đã làm sai điều gì mà phải trừng phạt cô ấy như thế?"
Đánh luân phiên thế này rõ ràng là trừng phạt.
Ngón cái của Thương Úc nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lê Tiếu, anh nhìn về phía lôi đài, tiếc chữ như vàng: "Không làm tròn chức trách."
Lê Tiếu giãn chân mày, có người trên sofa tìm tự thể thoải mái nhất, sau đó nhìn Thương Úc: “Vì chuyện tối qua sao?".
Lê Tiếu nắm lấy hai bên áo khoác, mặt lạnh nhạt, đến cạnh lôi đài.
Lưu Vân nói đúng, nếu cô đến muộn một tiếng nữa, dựa vào trạng thái trước mắt của Lạc Vũ, chưa chắc có thể rời khỏi phòng huấn luyện.
Không biết họ đã đánh bao lâu rồi.
Bộ đồ huấn luyện trên người Lạc Vũ thỉnh thoảng nhỏ nước, giống như ngâm giặt vậy, cánh tay trái còn hiện mấy vết máu, xương gò má và chân mày tụ máu bầm, vừa yếu ót vừa chật vật.
Lê Tiếu mím môi dời tầm mắt, mà Lạc Vũ vừa nhìn thấy cô, dường như cũng thở phào nhẹ nhõm, thân mình hơi chao đảo, giây kế tiếp sức cùng lực kiệt khuỵu một chân trên lôi đài.
Phòng huấn luyện lớn như vậy nhưng không ai lên tiếng.
Lê Tiếu xoay người nhìn Thương Úc, thuận tay kéo ghế đi đến ngồi xuống cạnh anh.
"Diễn gia." Cô cười nhạt chào hỏi: “Anh về lúc nào thế?"
Anh tùy ý nhướng mi, ánh mắt lưót qua vai Lê Tiếu mà nhìn Lưu Vân ở xa xa.
Lưu Vân né tránh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Úc.
Lê Tiếu ngả người dựa vào ghế, vừa khéo ngăn lại tầm nhìn của Thương Úc.
Đôi mắt sáng trong của cô không hề có tạp chất.
Cách nhau nửa mét, anh thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng phản chiếu trong đáy mắt cô.
Thương Úc gác hai tay lên tay vịn, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu: “Về tối qua.
Em đến biệt thự làm gì?"
“Rảnh quá không có việc gì nên ghé qua thử." Lê Tiếu chống một tay lên cằm, đối mặt với anh.
Nói xong cô cảm thấy mình chưa đủ chân thành nên bố sung: "Chủ yếu vì muốn gặp anh!"
Thương Úc híp mắt tỉnh rụi, dài tay đặt tách trà xuống, nhếch môi đầy thâm ý: “Nói thật?"
Rõ ràng bá chủ không dễ gạt vậy đâu.
Lê Tiếu nuốt nước bọt, dưới ánh mắt nóng rực của Thương Úc, cô gật đầu nghiêm túc: “Ừ, nói thật."
Anh đánh giá kỹ Lê Tiếu, ý cười bên môi nhạt đi, khẽ cuộn đầu ngón tay, ánh mắt lành lạnh lại nhìn về phía lôi đài, giơ tay lên tỏ ý: “Nếu rảnh thì cùng nhau quan sát.
Các người tiếp tục đi."
“Khoan đã." Lê Tiếu thở dài, vô thức đè cổ tay đang nâng lên của Thương Úc lại.
Ngón tay nhỏ nhắn của cô hơi lạnh, chạm vào da thịt ấm áp của anh, cứ như nước đảo qua, có thể xoa dịu sự nóng nảy trong lòng.
Thương Úc cúi mắt, nhìn ngón tay nơi cổ tay mình, mày rậm dần chau lại, nhìn áo quần của cô, không vui nói: “Sao tay em lạnh thế?"
Vừa nói, anh giằng cổ tay ra, nắm lấy đầu ngón tay lành lạnh của Lê Tiếu.
Sự ấm áp nhẹ nhàng lập tức công kích.
Lê Tiếu như ngừng thở, cảm nhận sự ấm áp trên đầu ngón tay, ánh mắt lóe lên, nhẹ nhàng cong ngón tay cầm ngược lại tay Thương Úc, nói: “Vậy Diễn gia ủ ấm cho em đi, vừa hay em thấy hơi lạnh."
Dứt lời, cô vờ như không có chuyện gì mà nhìn sang hướng khác.
Ngay lúc cô ngoảnh đầu, khóe môi lại nhếch lên.
Thương Úc nhận ra động tác nhỏ của cô, ánh mắt tối lại, lòng bàn tay cũng dần siết chặt.
Trong phòng huấn luyện cực kỳ yên ắng.
Ngay sau đó, Lê Tiếu ổn định lại tâm trạng bay bổng, nhìn lôi đài: "Lạc Vũ đã làm sai điều gì mà phải trừng phạt cô ấy như thế?"
Đánh luân phiên thế này rõ ràng là trừng phạt.
Ngón cái của Thương Úc nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của Lê Tiếu, anh nhìn về phía lôi đài, tiếc chữ như vàng: "Không làm tròn chức trách."
Lê Tiếu giãn chân mày, có người trên sofa tìm tự thể thoải mái nhất, sau đó nhìn Thương Úc: “Vì chuyện tối qua sao?".
Bình luận facebook