-
Chương 153: Thế Nào Mới Là Tình Huống Nguy Cấp
Đôi mắt lạnh lùng của Thương Úc híp lại, giữa hàng nrày rậm hiện lên vẻ tàn bạo: “Chức trách của cô ta là bảo vệ em, không phải là được bảo vệ.
Diễn Hoàng không cần phế vật."
Quả nhiên anh biết cả.
Lê Tiếu mấp máy môi, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đan nhau, không nỡ dời mắt đi.
Cô im lặng mấy giây, lằng lặng nhìn vẻ mặt u ám của Lạc Vũ, mắt lóe lên: “Diễn gia, anh có thấy...!việc này lẫn lộn đầu đuôi rồi không?"
Thương Úc nghiền ngẫm nhướng mày: “Sao lại nói thế?"
“Anh xem kìa..." Lê Tiếu chậm rãi nhấc chân, hất cằm về phía Lạc Vũ: “Nếu anh đã để Lạc Vũ ở bên cạnh bảo vệ em, vậy có phải hiện giờ cô ấy do em quản lý không?"
"Thế nên?" Ánh mắt Thương Úc vô cùng hứng thú, môi cũng nhoẻn nụ cười.
Lê Tiếu liếc nhìn anh dò xét, ngón tay gõ đầu gối: “Nếu do em quản lý, vậy chuyện trừng phạt có phải cũng giao cho em làm không?"
Ngay lúc này, phòng huấn luyện yên lặng như tờ.
Cả Lưu Vân cách đó không xa cũng thấm nuốt nước bọt.
Lá gan cô Lê lớn thật, thẳng thắn hoài nghi cách làm việc của Diễn gia, thật sự...!can đảm.
Qua một lúc lâu, Thương Úc vẫn chưa lên tiếng.
Lê Tiếu bình tĩnh dời mắt, nhíu mày: "Em...!nói sai sao?"
Cô thật sự muốn giúp Lạc Vũ, nhưng không phải vì đồng cảm.
Suy cho cùng, Lạc Vũ là cánh tay đắc lực của Thương Úc, không thể vì sai lầm nhỏ mà thật sự phế bỏ cô ta.
Hơn nữa, phần lớn lý do cũng bởi vì cô.
Lúc này, Thương Úc im lặng hồi lâu ngước mắt.
Đôi mắt với Lê Tiếu, anh vuốt ve khẽ khàng ngón tay cô, nhếch môi mim cười: “Ừ, em nói đúng."
Vệ sĩ chờ lên đài khiểu chiến: “..."
Lưu Vân cúi đầu im lặng: “..."
Nghe Thương Úc nói thế, Lê Tiếu mới thả lỏng tâm tình, hơi dựa ra ghế, chân mày giãn ra lộ ý cười: “Diễn gia anh minh."
Điển hình cho việc được lợi còn khoe mẽ.
Không lâu sau, Thương Úc thả chân xuống, nắm tay Lê Tiếu chậm rãi đứng dậy.
Khi đi về phía cửa, anh lạnh lùng liếc nhìn lôi đài, nói nhỏ: “Giải tán đi."
Ngay khi lời vừa dứt, đầu gối Lạc Vũ mềm nhũn, gục thẳng trên lôi đài.
Thật ra trước khi Lê Tiếu đến, cô ta đã giao đấu với bảy người.
Lời nói nguyên văn của lão đại: Nếu hôm nay cô ta có thể cáng đáng được việc đấu luân phiên với hai mươi vệ sĩ thì có thể tiếp tục duy trì vị trí tứ đại trợ thủ, nếu không để người khác thay.
Nếu không nhờ Lê Tiếu, chắc chắn hôm nay Lạc Vũ sẽ bị gạch tên.
Đây chính là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, chạm vào ranh giới cuối cùng của anh thì sẽ biết sự tàn bạo của anh trí mạng cỡ nào.
...
Ngoài cửa phòng huấn luyện, Lê Tiếu khoan thai theo Thương Úc đến thang máy.
Tay vẫn còn trong tay.
Lê Tiếu rơi về phía sau một bước, nhìn bóng lưng cao ngất kia rồi nhìn xuống tay anh.
Ngón tay của anh rất đều đặn, bụng ngón tay và lòng bàn tay có vết chai mỏng, tuy không sần nhưng thỉnh thoảng ma sát trên da thịt cô, tạo ra dòng điện rần rần.
Lê Tiếu hắng giọng, nhếch môi cười: “Diễn gia, anh về lúc mấy giờ?"
Anh ngoảnh lại nhìn, đuôi mắt nhưóng lên: "Sáu giờ."
Một ngày một đêm qua lại giữa Nam Dương và Parma, chẳng trách khóe mắt lộ ra sự mỏi mệt buồn ngủ.
Lê Tiếu hơi đau lòng, thoáng dừng chân, kéo tay anh ra sau, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy chắc anh vẫn chưa xử lý xong chuyện ở Parma nhỉ? Diễn gia à, nói thật thì tối qua chỉ là chút chuyện nhỏ, em có thể đối phó..."
Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc đã dùng bước buông tay cô ra, chậm rãi xoay người, nắm lấy cảm của cô, ánh mắt ẩn sự nguy hiểm: "Thế với em mà nói, thế nào mới là tình huống nguy cấp?"
Lê Tiểu chỉ là nhanh miệng: ....
Diễn Hoàng không cần phế vật."
Quả nhiên anh biết cả.
Lê Tiếu mấp máy môi, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đan nhau, không nỡ dời mắt đi.
Cô im lặng mấy giây, lằng lặng nhìn vẻ mặt u ám của Lạc Vũ, mắt lóe lên: “Diễn gia, anh có thấy...!việc này lẫn lộn đầu đuôi rồi không?"
Thương Úc nghiền ngẫm nhướng mày: “Sao lại nói thế?"
“Anh xem kìa..." Lê Tiếu chậm rãi nhấc chân, hất cằm về phía Lạc Vũ: “Nếu anh đã để Lạc Vũ ở bên cạnh bảo vệ em, vậy có phải hiện giờ cô ấy do em quản lý không?"
"Thế nên?" Ánh mắt Thương Úc vô cùng hứng thú, môi cũng nhoẻn nụ cười.
Lê Tiếu liếc nhìn anh dò xét, ngón tay gõ đầu gối: “Nếu do em quản lý, vậy chuyện trừng phạt có phải cũng giao cho em làm không?"
Ngay lúc này, phòng huấn luyện yên lặng như tờ.
Cả Lưu Vân cách đó không xa cũng thấm nuốt nước bọt.
Lá gan cô Lê lớn thật, thẳng thắn hoài nghi cách làm việc của Diễn gia, thật sự...!can đảm.
Qua một lúc lâu, Thương Úc vẫn chưa lên tiếng.
Lê Tiếu bình tĩnh dời mắt, nhíu mày: "Em...!nói sai sao?"
Cô thật sự muốn giúp Lạc Vũ, nhưng không phải vì đồng cảm.
Suy cho cùng, Lạc Vũ là cánh tay đắc lực của Thương Úc, không thể vì sai lầm nhỏ mà thật sự phế bỏ cô ta.
Hơn nữa, phần lớn lý do cũng bởi vì cô.
Lúc này, Thương Úc im lặng hồi lâu ngước mắt.
Đôi mắt với Lê Tiếu, anh vuốt ve khẽ khàng ngón tay cô, nhếch môi mim cười: “Ừ, em nói đúng."
Vệ sĩ chờ lên đài khiểu chiến: “..."
Lưu Vân cúi đầu im lặng: “..."
Nghe Thương Úc nói thế, Lê Tiếu mới thả lỏng tâm tình, hơi dựa ra ghế, chân mày giãn ra lộ ý cười: “Diễn gia anh minh."
Điển hình cho việc được lợi còn khoe mẽ.
Không lâu sau, Thương Úc thả chân xuống, nắm tay Lê Tiếu chậm rãi đứng dậy.
Khi đi về phía cửa, anh lạnh lùng liếc nhìn lôi đài, nói nhỏ: “Giải tán đi."
Ngay khi lời vừa dứt, đầu gối Lạc Vũ mềm nhũn, gục thẳng trên lôi đài.
Thật ra trước khi Lê Tiếu đến, cô ta đã giao đấu với bảy người.
Lời nói nguyên văn của lão đại: Nếu hôm nay cô ta có thể cáng đáng được việc đấu luân phiên với hai mươi vệ sĩ thì có thể tiếp tục duy trì vị trí tứ đại trợ thủ, nếu không để người khác thay.
Nếu không nhờ Lê Tiếu, chắc chắn hôm nay Lạc Vũ sẽ bị gạch tên.
Đây chính là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, chạm vào ranh giới cuối cùng của anh thì sẽ biết sự tàn bạo của anh trí mạng cỡ nào.
...
Ngoài cửa phòng huấn luyện, Lê Tiếu khoan thai theo Thương Úc đến thang máy.
Tay vẫn còn trong tay.
Lê Tiếu rơi về phía sau một bước, nhìn bóng lưng cao ngất kia rồi nhìn xuống tay anh.
Ngón tay của anh rất đều đặn, bụng ngón tay và lòng bàn tay có vết chai mỏng, tuy không sần nhưng thỉnh thoảng ma sát trên da thịt cô, tạo ra dòng điện rần rần.
Lê Tiếu hắng giọng, nhếch môi cười: “Diễn gia, anh về lúc mấy giờ?"
Anh ngoảnh lại nhìn, đuôi mắt nhưóng lên: "Sáu giờ."
Một ngày một đêm qua lại giữa Nam Dương và Parma, chẳng trách khóe mắt lộ ra sự mỏi mệt buồn ngủ.
Lê Tiếu hơi đau lòng, thoáng dừng chân, kéo tay anh ra sau, vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy chắc anh vẫn chưa xử lý xong chuyện ở Parma nhỉ? Diễn gia à, nói thật thì tối qua chỉ là chút chuyện nhỏ, em có thể đối phó..."
Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc đã dùng bước buông tay cô ra, chậm rãi xoay người, nắm lấy cảm của cô, ánh mắt ẩn sự nguy hiểm: "Thế với em mà nói, thế nào mới là tình huống nguy cấp?"
Lê Tiểu chỉ là nhanh miệng: ....