-
Chương 163
Hai mươi phút sau, kết thúc đối chiến tường lửa.
Hai người ứng tuyển bị loại, còn lại sáu người tiếp tục thao tác.
Lê Tiếu làm ổ trên ghế bành, bắt đầu mệt mỏi.
Trong phòng vốn đen kịt, hơn nữa màn hình không ngừng hiện lên mã hiệu, mí mắt của cô càng lúc càng nặng.
Rốt cuộc thi vòng một kết thúc, Lê Tiếu đã ngủ say.
"Lão đại, vậy chúng ta! "
Vọng Nguyệt không để ý đến Lê Tiếu, nhìn kết quả màn đối chiến phía Honker Union đưa ra, Lê Thiếu Quyển đã lọt vào vòng hai.
Nhưng còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy Thương Úc nâng tay lên ngắt lời mình.
Vọng Nguyệt mím môi im bặt, nhìn theo tầm mắt của Thương Úc.
Ồ, Bàn Thờ ngủ rồi!
Anh ta đứng yên tại chỗ, chỉ vào màn hình, lại chỉ điều khiển từ xa trong tay, còn chưa nhận được câu trả lời của lão đại thì nghe được lệnh đuổi khách: “Ra ngoài đi.
"
Vọng Nguyệt: “?"
Dù gì anh ta cũng là người quản lý Honker Union, là bố già của Honker Union trong mắt người ngoài, thế mà lại bị đuổi ra ngoài trong thời điểm quan trọng người ứng tuyển đối chiến?
Vọng Nguyệt chưa từ bỏ ý định, nhích lên một bước, muốn đấu tranh lần cuối cùng, nhưng!
Lão đại nhà họ kín đáo nhướng đuôi mắt, con ngươi đen như hồ sâu phóng tới tia nhìn sắc lạnh.
Vọng Nguyệt biến sắc, vô thức khép chân lại, chỉ tay ra sau lưng rồi xoay người đi thẳng.
Anh ta am hiểu nhất là quan sát nét mặt mà hành động.
Hết cách, Vọng Nguyệt đành phải đến phòng họp bên cạnh, một lần nữa kết nối các thiết bị, ngồi trong gian phòng không đến 10m2, cầm điện thoại xem màn đối chiến.
Vậy cũng hay, rất tĩnh lặng, nhưng mà màn hình điện thoại nhỏ quá, đau mắt!
…
Hai tiếng đồng hồ sau, Lê Tiếu tỉnh dậy.
Giấc ngủ này rất ngon, khuyết điểm duy nhất là ghế dựa không thoải mái.
Cô giãn chân mày, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là màn chiếu màu đen phía trước, bên trên vẫn còn mã hiệu nhấp nháy liên tục.
Nhưng màn hình chia ra làm tám chỉ còn lại bốn.
Rõ ràng, mấy người ứng tuyển còn lại cũng bị loại rồi.
Lê Tiếu nghiêng đầu, sau vài lần quan sát, cô cảm thấy là lạ.
Tư thế hiện tại của cô… là sao?
Lê Tiếu vẫn duy trì động tác nghiêng đầu, dời mắt nhìn xuống dưới.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi giày da bóng lưỡng trong không gian u tối.
Lên một chút, là đôi chân dài với cổ chân gác lên nhau duỗi thẳng trước người.
Mà đầu cô thì đang dựa lên bả vai anh, trán kề sát cổ anh, hơi thở nam tính lập tức cuồn cuộn xông tới.
Kinh ngạc qua đi, Lê Tiếu cũng không cử động, chỉ chớp mắt tiếp tục quan sát Thương Úc.
Nhìn anh có vẻ rất thoải mái, khuỷu tay khoác lên tay vịn, ngón tay đan nhau đặt trước bụng, nhịp thở đều đều, nhìn màn chiếu, dường như không nhận ra cô đã tỉnh giấc.
Lê Tiếu cân nhắc, thế thì dựa thêm chút nữa nhỉ.
Sau đó, cảm giác rấn rấn do da thịt ma sát vừa truyền đến thì anh đã quay đầu nhìn lại, ghé sát chóp mũi cô, cúi đầu hỏi nhỏ: “Đã tỉnh?"
Ôi, bị phát hiện rồi!
Lê Tiếu cong ngón tay quẹt mũi, chậm rãi ngồi thẳng dậy, rầu rĩ “Ừ" một tiếng.
Động tác này khiến áo vest trên người cô rơi xuống.
Chẳng trách quanh người đều là mùi hương của anh.
Lê Tiếu lại kéo áo khoác vest lên, bỉu môi về phía màn chiếu trên tường: "Bao lâu nữa mới chấm dứt?"
Tư thế anh không thay đổi, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, ánh mắt nặng nề: “Khoảng mười phút nữa.
Em vẫn còn buồn ngủ sao?"
Lê Tiếu lắc đầu: “Không, là em đói! ".
Hai người ứng tuyển bị loại, còn lại sáu người tiếp tục thao tác.
Lê Tiếu làm ổ trên ghế bành, bắt đầu mệt mỏi.
Trong phòng vốn đen kịt, hơn nữa màn hình không ngừng hiện lên mã hiệu, mí mắt của cô càng lúc càng nặng.
Rốt cuộc thi vòng một kết thúc, Lê Tiếu đã ngủ say.
"Lão đại, vậy chúng ta! "
Vọng Nguyệt không để ý đến Lê Tiếu, nhìn kết quả màn đối chiến phía Honker Union đưa ra, Lê Thiếu Quyển đã lọt vào vòng hai.
Nhưng còn chưa dứt lời, anh ta đã thấy Thương Úc nâng tay lên ngắt lời mình.
Vọng Nguyệt mím môi im bặt, nhìn theo tầm mắt của Thương Úc.
Ồ, Bàn Thờ ngủ rồi!
Anh ta đứng yên tại chỗ, chỉ vào màn hình, lại chỉ điều khiển từ xa trong tay, còn chưa nhận được câu trả lời của lão đại thì nghe được lệnh đuổi khách: “Ra ngoài đi.
"
Vọng Nguyệt: “?"
Dù gì anh ta cũng là người quản lý Honker Union, là bố già của Honker Union trong mắt người ngoài, thế mà lại bị đuổi ra ngoài trong thời điểm quan trọng người ứng tuyển đối chiến?
Vọng Nguyệt chưa từ bỏ ý định, nhích lên một bước, muốn đấu tranh lần cuối cùng, nhưng!
Lão đại nhà họ kín đáo nhướng đuôi mắt, con ngươi đen như hồ sâu phóng tới tia nhìn sắc lạnh.
Vọng Nguyệt biến sắc, vô thức khép chân lại, chỉ tay ra sau lưng rồi xoay người đi thẳng.
Anh ta am hiểu nhất là quan sát nét mặt mà hành động.
Hết cách, Vọng Nguyệt đành phải đến phòng họp bên cạnh, một lần nữa kết nối các thiết bị, ngồi trong gian phòng không đến 10m2, cầm điện thoại xem màn đối chiến.
Vậy cũng hay, rất tĩnh lặng, nhưng mà màn hình điện thoại nhỏ quá, đau mắt!
…
Hai tiếng đồng hồ sau, Lê Tiếu tỉnh dậy.
Giấc ngủ này rất ngon, khuyết điểm duy nhất là ghế dựa không thoải mái.
Cô giãn chân mày, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là màn chiếu màu đen phía trước, bên trên vẫn còn mã hiệu nhấp nháy liên tục.
Nhưng màn hình chia ra làm tám chỉ còn lại bốn.
Rõ ràng, mấy người ứng tuyển còn lại cũng bị loại rồi.
Lê Tiếu nghiêng đầu, sau vài lần quan sát, cô cảm thấy là lạ.
Tư thế hiện tại của cô… là sao?
Lê Tiếu vẫn duy trì động tác nghiêng đầu, dời mắt nhìn xuống dưới.
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là đôi giày da bóng lưỡng trong không gian u tối.
Lên một chút, là đôi chân dài với cổ chân gác lên nhau duỗi thẳng trước người.
Mà đầu cô thì đang dựa lên bả vai anh, trán kề sát cổ anh, hơi thở nam tính lập tức cuồn cuộn xông tới.
Kinh ngạc qua đi, Lê Tiếu cũng không cử động, chỉ chớp mắt tiếp tục quan sát Thương Úc.
Nhìn anh có vẻ rất thoải mái, khuỷu tay khoác lên tay vịn, ngón tay đan nhau đặt trước bụng, nhịp thở đều đều, nhìn màn chiếu, dường như không nhận ra cô đã tỉnh giấc.
Lê Tiếu cân nhắc, thế thì dựa thêm chút nữa nhỉ.
Sau đó, cảm giác rấn rấn do da thịt ma sát vừa truyền đến thì anh đã quay đầu nhìn lại, ghé sát chóp mũi cô, cúi đầu hỏi nhỏ: “Đã tỉnh?"
Ôi, bị phát hiện rồi!
Lê Tiếu cong ngón tay quẹt mũi, chậm rãi ngồi thẳng dậy, rầu rĩ “Ừ" một tiếng.
Động tác này khiến áo vest trên người cô rơi xuống.
Chẳng trách quanh người đều là mùi hương của anh.
Lê Tiếu lại kéo áo khoác vest lên, bỉu môi về phía màn chiếu trên tường: "Bao lâu nữa mới chấm dứt?"
Tư thế anh không thay đổi, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, ánh mắt nặng nề: “Khoảng mười phút nữa.
Em vẫn còn buồn ngủ sao?"
Lê Tiếu lắc đầu: “Không, là em đói! ".
Bình luận facebook