-
Chương 180: Thương Úc mất khống chế
Lê Tiếu ngồi trong khoang trực thăng, tháo tai nghe xuống nhìn khe núi tối mờ, nhíu mày ra khỏi buồng lái.
Quyền sử dụng của cả núi Nam Dương đều trong tay Thương Úc, vậy nên... nơi này dùng làm gì?
Khe núi rộng lớn nhìn không thấy đáy tối om không gió, mênh mông đến dọa người.
Chỉ ba phút sau, sấm rền cuồn cuộn, mưa nhỏ rơi dày, lập tức ướt vai họ.
Không ai che dù, Lê Tiếu cũng không nói lời nào.
Bỗng dưng đèn pha lớn ở chỗ cao chợt sáng, khiến khe núi đen ngòm sáng rực như ban ngày. Lê Tiếu khó chịu nheo mắt...
Trong tầm mắt phía trước, một bàn vuông, một ghế tròn, Thương Úc ngồi bắt tréo chân ở đó, gác khuỷu tay trên mép bàn, trong tay... là một khẩu súng.
Thân súng vàng lạnh như băng lóe sáng khiến đêm tối tăng thêm rét buốt.
Đó là khẩu Desert Eagle giống của cô.
Mà phía sau anh là Vọng Nguyệt và Lạc Vũ đứng nghiêm tay bắt tréo sau lưng với nét mặt nghiêm túc.
Chếch mắt sang bên trái, cách bàn vuông mấy mét, hai hàng vệ sĩ bừng bừng khí thế đứng im đó.
Khe núi quỷ dị, tình cảnh lạ lùng.
Điều khiến Lê Tiếu không thể hiểu nổi là vẻ mặt hiện giờ của Thương Úc.
Quen anh lâu như vậy, cô chưa từng thấy phương diện quỷ quái và tàn độc như vậy của anh.
Anh vuốt ve khẩu súng, rõ ràng là động tác rất bình thường nhưng lại ngập tràn sát khí.
Lê Tiếu kín đáo nhíu mày, bước qua bãi cỏ trơn trượt, vừa đi hai bước, giọng nói lạnh rét của anh vang lên: "Đứng lại."
Lê Tiếu đứng yên: "Diễn gia?"
Lúc này mưa rơi không ngừng, tóc và đầu vai của Lê Tiếu đều bị ướt.
Thương Úc cũng vậy, và mọi người đều thế.
Gió đêm bỗng thét gào làm rối loạn màn mưa, càng khiến khe núi tràn ngập mùi vị kinh người.
Lê Tiếu chớp chớp mắt, nhìn nơi gió thổi qua, lúc này mới nhận ra ở sau lưng Thương Úc không xa, có một cánh cửa sắt khảm vào sườn núi từ từ mở ra.
Lối đi trong cửa sắt sâu không thấy đáy, sau đó có hai người đàn ông bị bốn vệ sĩ mang ra ngoài.
Trong lối đi tối om, đèn chiếu vàng hai bên, nhìn như hầm trú ẩn phế tích.
Hai người đàn ông bị dẫn ra ngoài đi tập tễnh đến trước mặt Thương Úc.
Một người trong đó run cầm cập, quỳ trên mặt đất: "Diễn gia, xin anh tha mạng cho. Tôi sai rồi... sai thật rồi."
Ánh mắt Lê Tiếu tối sầm.
Cô nhớ ra anh ta, lần đầu cô gặp Thương Úc ở khách sạn Hoàng Gia, người đàn ông này cũng quỳ xuống trước mặt anh cầu xin như vậy.
Anh ta cũng là... hung thủ hại chết Thanh Vũ.
Đầu ngón tay xuôi bên người Lê Tiếu cuộn lại, hàng mi bị mưa xối ướt khiến tầm nhìn cô trở nên mơ hồ.
Mưa càng lúc càng lớn.
Cô đứng cách Thương Úc mấy mét, nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của anh, trong lòng có dự cảm không tốt.
Đây là Nam Dương, dù đang ở địa bàn của anh cũng không thể làm bậy được.
Lê Tiếu mím chặt môi, nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay anh, sau khi bình tĩnh lại thì bước về phía trước.
Nhưng cô mới đi được một bước, Thương Úc đã sâu kín nhìn cô, chậm rãi nâng khuỷu tay, họng súng chĩa thẳng vào trán người đàn ông đó.
Xung quanh yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng mưa rơi xuống đất.
Người đàn ông quỳ dưới đất với nét mặt vô cùng sợ hãi, run bắn lên, thở dốc muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng như bị bóp chặt không thể mở miệng.
Sự tàn ác ngưng kết nơi đáy mắt Thương Úc, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp cò súng, liếc nhìn Lê Tiếu, nhếch môi hỏi: "Sợ không?"
Anh mất khống chế rồi!
Quyền sử dụng của cả núi Nam Dương đều trong tay Thương Úc, vậy nên... nơi này dùng làm gì?
Khe núi rộng lớn nhìn không thấy đáy tối om không gió, mênh mông đến dọa người.
Chỉ ba phút sau, sấm rền cuồn cuộn, mưa nhỏ rơi dày, lập tức ướt vai họ.
Không ai che dù, Lê Tiếu cũng không nói lời nào.
Bỗng dưng đèn pha lớn ở chỗ cao chợt sáng, khiến khe núi đen ngòm sáng rực như ban ngày. Lê Tiếu khó chịu nheo mắt...
Trong tầm mắt phía trước, một bàn vuông, một ghế tròn, Thương Úc ngồi bắt tréo chân ở đó, gác khuỷu tay trên mép bàn, trong tay... là một khẩu súng.
Thân súng vàng lạnh như băng lóe sáng khiến đêm tối tăng thêm rét buốt.
Đó là khẩu Desert Eagle giống của cô.
Mà phía sau anh là Vọng Nguyệt và Lạc Vũ đứng nghiêm tay bắt tréo sau lưng với nét mặt nghiêm túc.
Chếch mắt sang bên trái, cách bàn vuông mấy mét, hai hàng vệ sĩ bừng bừng khí thế đứng im đó.
Khe núi quỷ dị, tình cảnh lạ lùng.
Điều khiến Lê Tiếu không thể hiểu nổi là vẻ mặt hiện giờ của Thương Úc.
Quen anh lâu như vậy, cô chưa từng thấy phương diện quỷ quái và tàn độc như vậy của anh.
Anh vuốt ve khẩu súng, rõ ràng là động tác rất bình thường nhưng lại ngập tràn sát khí.
Lê Tiếu kín đáo nhíu mày, bước qua bãi cỏ trơn trượt, vừa đi hai bước, giọng nói lạnh rét của anh vang lên: "Đứng lại."
Lê Tiếu đứng yên: "Diễn gia?"
Lúc này mưa rơi không ngừng, tóc và đầu vai của Lê Tiếu đều bị ướt.
Thương Úc cũng vậy, và mọi người đều thế.
Gió đêm bỗng thét gào làm rối loạn màn mưa, càng khiến khe núi tràn ngập mùi vị kinh người.
Lê Tiếu chớp chớp mắt, nhìn nơi gió thổi qua, lúc này mới nhận ra ở sau lưng Thương Úc không xa, có một cánh cửa sắt khảm vào sườn núi từ từ mở ra.
Lối đi trong cửa sắt sâu không thấy đáy, sau đó có hai người đàn ông bị bốn vệ sĩ mang ra ngoài.
Trong lối đi tối om, đèn chiếu vàng hai bên, nhìn như hầm trú ẩn phế tích.
Hai người đàn ông bị dẫn ra ngoài đi tập tễnh đến trước mặt Thương Úc.
Một người trong đó run cầm cập, quỳ trên mặt đất: "Diễn gia, xin anh tha mạng cho. Tôi sai rồi... sai thật rồi."
Ánh mắt Lê Tiếu tối sầm.
Cô nhớ ra anh ta, lần đầu cô gặp Thương Úc ở khách sạn Hoàng Gia, người đàn ông này cũng quỳ xuống trước mặt anh cầu xin như vậy.
Anh ta cũng là... hung thủ hại chết Thanh Vũ.
Đầu ngón tay xuôi bên người Lê Tiếu cuộn lại, hàng mi bị mưa xối ướt khiến tầm nhìn cô trở nên mơ hồ.
Mưa càng lúc càng lớn.
Cô đứng cách Thương Úc mấy mét, nhìn ánh mắt lạnh thấu xương của anh, trong lòng có dự cảm không tốt.
Đây là Nam Dương, dù đang ở địa bàn của anh cũng không thể làm bậy được.
Lê Tiếu mím chặt môi, nhìn chằm chằm khẩu súng trong tay anh, sau khi bình tĩnh lại thì bước về phía trước.
Nhưng cô mới đi được một bước, Thương Úc đã sâu kín nhìn cô, chậm rãi nâng khuỷu tay, họng súng chĩa thẳng vào trán người đàn ông đó.
Xung quanh yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng mưa rơi xuống đất.
Người đàn ông quỳ dưới đất với nét mặt vô cùng sợ hãi, run bắn lên, thở dốc muốn hét lên cầu cứu nhưng cổ họng như bị bóp chặt không thể mở miệng.
Sự tàn ác ngưng kết nơi đáy mắt Thương Úc, ngón trỏ nhẹ nhàng bóp cò súng, liếc nhìn Lê Tiếu, nhếch môi hỏi: "Sợ không?"
Anh mất khống chế rồi!
Bình luận facebook