-
Chương 185: Mỗi lần dầm mưa đều sẽ bị sốt
Ngay lúc này, cô như chợt hiểu ra, nguyên nhân vì sao Thương Úc thấy cô bị thương liền không thể bình tĩnh như thường.
Anh không chịu đựng được việc cô bị thương, thì cô cũng thế.
Vì để ý, nên mới không muốn nhìn thấy đối phương chịu chút tổn thương nào.
Dù chỉ là phát sốt, cũng sẽ khiến người ta lo lắng sốt ruột.
Lê Tiếu co đầu ngón tay, gương mặt căng thẳng, lại sờ trán anh, nhướng mày: "Đo nhiệt độ nhé?"
Thương Úc thấy nét mặt kiên quyết của cô thì nhếch môi, đứng dậy kéo vai cô đi vào phòng khách: "Được."
Mấy phút sau, Lê Tiếu nhìn số chỉ nhiệt độ trên nhiệt kế, đúng là sốt rồi.
Cô đưa nhiệt kế cho anh xem, vẻ mặt hờ hãng: "38.2 độ."
Anh chỉ liếc nhìn qua rồi đặt nhiệt kế lên bàn trà.
Sau đó, bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay Lê Tiếu, kéo nhẹ cô đến gần mình.
Thương Úc liếc nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cô, môi hiện ý cười: "Lo lắng sao?"
Vai chạm vào người anh, cô nhìn anh, tự ý nói: "Nằm nghỉ một lúc đi, chờ hạ sốt rồi hẵng đến công ty."
Quả thật Lê Tiếu hơi lo, tối qua mưa rất lớn, hơn nữa sau khi về biệt thự dường như anh cũng không uống tách trà gừng kia.
Thương Úc ôm vai cô ngửa người ra sofa, gác tay lên trán, lười nhác liếc nhìn cô, trầm ngâm mấy giây: "Được, nghe lời bạn gái."
Tiếng xưng hô này khiến Lê Tiếu ngây người kinh ngạc, liếc vội anh một cái rồi quay đầu đi âm thầm nhếch môi.
Bạn gái... gọi dễ nghe ghê....
Phòng ngủ tầng ba.
Đây là lần đầu Lê Tiếu vào lãnh địa riêng của Thương Úc.
Không cao quý xa cách như tầng dưới, phòng ngủ của anh thuần một màu đen tạo nên cảm giác ngột ngạt kiềm chế tột cùng.
Dù là cửa sổ sát đất ba mặt ngắm cảnh có điều kiện chiếu sáng rất tốt, nhưng vẫn không sưởi ấm được tông vàng đen trong phòng.
Phòng ngủ của anh rất rộng và trống trải, không nhiều gia dụng, chỉ một chiếc ghế dựa, một bàn làm việc, một chiếc giường lớn, đơn giản và thực dụng, thiếu đi hơi thở cuộc sống.
Lê Tiếu nhìn thoáng qua, đặt nước ấm ở đầu giường rồi hạ rèm cửa sổ tự động xuống, giục Thương Úc nằm nghỉ.
Trước ánh mắt dõi theo của Lê Tiếu, anh vừa đi vừa tháo hai nút cổ áo, tùy ý ngồi ở đầu giường, ngửa người dựa lên, trầm giọng nhắc nhở: "Nếu phải ra ngoài, nhớ để Lạc Vũ đi theo em."
Lê Tiếu đi đến cửa, thoáng dừng chân, quay đầu nhìn anh, hất cằm nói: "Trước khi bạn trai hạ sốt, em sẽ không ra ngoài."
Dứt lời, cô mỉm cười rời khỏi phòng.
Mười một giờ sáng, Thương Úc rời phòng ngủ xuống lầu. Ngủ nông hai tiếng, tinh thần anh nhìn khá hơn nhiều.
Lê Tiếu đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với Lạc Vũ, nghe tiếng bước chân thì nhìn qua: "Đỡ hơn chưa anh?"
Vừa nói, cô vừa cầm nhiệt kế trên bàn, đứng dậy nghênh đón anh.
Lạc Vũ thản nhiên xoay người rời khỏi phòng khách, nhường lại không gian cho họ.
Lúc này Lê Tiếu đứng trước mặt anh, nhìn nhiệt độ hiện trên nhiệt kế: 36.8 độ.
Cô giãn chân mày, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi."
Thương Úc nhìn cô không chớp mắt, đầu ngón tay co bên hông, vòng tay ôm vai cô đến sofa ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Vẫn luôn không ra ngoài sao?"
Lê Tiếu đặt nhiệt kế vào trong hòm thuốc, lắc đầu, quay sang nhìn Thương Úc: "Diễn gia, sau mỗi lần dầm mưa, anh đều bị sốt à?"
Anh không chịu đựng được việc cô bị thương, thì cô cũng thế.
Vì để ý, nên mới không muốn nhìn thấy đối phương chịu chút tổn thương nào.
Dù chỉ là phát sốt, cũng sẽ khiến người ta lo lắng sốt ruột.
Lê Tiếu co đầu ngón tay, gương mặt căng thẳng, lại sờ trán anh, nhướng mày: "Đo nhiệt độ nhé?"
Thương Úc thấy nét mặt kiên quyết của cô thì nhếch môi, đứng dậy kéo vai cô đi vào phòng khách: "Được."
Mấy phút sau, Lê Tiếu nhìn số chỉ nhiệt độ trên nhiệt kế, đúng là sốt rồi.
Cô đưa nhiệt kế cho anh xem, vẻ mặt hờ hãng: "38.2 độ."
Anh chỉ liếc nhìn qua rồi đặt nhiệt kế lên bàn trà.
Sau đó, bàn tay ấm áp nắm lấy cánh tay Lê Tiếu, kéo nhẹ cô đến gần mình.
Thương Úc liếc nhìn vẻ mặt hờn dỗi của cô, môi hiện ý cười: "Lo lắng sao?"
Vai chạm vào người anh, cô nhìn anh, tự ý nói: "Nằm nghỉ một lúc đi, chờ hạ sốt rồi hẵng đến công ty."
Quả thật Lê Tiếu hơi lo, tối qua mưa rất lớn, hơn nữa sau khi về biệt thự dường như anh cũng không uống tách trà gừng kia.
Thương Úc ôm vai cô ngửa người ra sofa, gác tay lên trán, lười nhác liếc nhìn cô, trầm ngâm mấy giây: "Được, nghe lời bạn gái."
Tiếng xưng hô này khiến Lê Tiếu ngây người kinh ngạc, liếc vội anh một cái rồi quay đầu đi âm thầm nhếch môi.
Bạn gái... gọi dễ nghe ghê....
Phòng ngủ tầng ba.
Đây là lần đầu Lê Tiếu vào lãnh địa riêng của Thương Úc.
Không cao quý xa cách như tầng dưới, phòng ngủ của anh thuần một màu đen tạo nên cảm giác ngột ngạt kiềm chế tột cùng.
Dù là cửa sổ sát đất ba mặt ngắm cảnh có điều kiện chiếu sáng rất tốt, nhưng vẫn không sưởi ấm được tông vàng đen trong phòng.
Phòng ngủ của anh rất rộng và trống trải, không nhiều gia dụng, chỉ một chiếc ghế dựa, một bàn làm việc, một chiếc giường lớn, đơn giản và thực dụng, thiếu đi hơi thở cuộc sống.
Lê Tiếu nhìn thoáng qua, đặt nước ấm ở đầu giường rồi hạ rèm cửa sổ tự động xuống, giục Thương Úc nằm nghỉ.
Trước ánh mắt dõi theo của Lê Tiếu, anh vừa đi vừa tháo hai nút cổ áo, tùy ý ngồi ở đầu giường, ngửa người dựa lên, trầm giọng nhắc nhở: "Nếu phải ra ngoài, nhớ để Lạc Vũ đi theo em."
Lê Tiếu đi đến cửa, thoáng dừng chân, quay đầu nhìn anh, hất cằm nói: "Trước khi bạn trai hạ sốt, em sẽ không ra ngoài."
Dứt lời, cô mỉm cười rời khỏi phòng.
Mười một giờ sáng, Thương Úc rời phòng ngủ xuống lầu. Ngủ nông hai tiếng, tinh thần anh nhìn khá hơn nhiều.
Lê Tiếu đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với Lạc Vũ, nghe tiếng bước chân thì nhìn qua: "Đỡ hơn chưa anh?"
Vừa nói, cô vừa cầm nhiệt kế trên bàn, đứng dậy nghênh đón anh.
Lạc Vũ thản nhiên xoay người rời khỏi phòng khách, nhường lại không gian cho họ.
Lúc này Lê Tiếu đứng trước mặt anh, nhìn nhiệt độ hiện trên nhiệt kế: 36.8 độ.
Cô giãn chân mày, thở phào nhẹ nhõm: "Hạ sốt rồi."
Thương Úc nhìn cô không chớp mắt, đầu ngón tay co bên hông, vòng tay ôm vai cô đến sofa ngồi xuống, trầm giọng hỏi: "Vẫn luôn không ra ngoài sao?"
Lê Tiếu đặt nhiệt kế vào trong hòm thuốc, lắc đầu, quay sang nhìn Thương Úc: "Diễn gia, sau mỗi lần dầm mưa, anh đều bị sốt à?"
Bình luận facebook