-
Chương 298: Đúng là cô bé ngoan
Ꭰù nét mặt của cô rất ung dung, nhưng lòng bàn tay... đã sớm đổ mồ hôi.
Lúc này, áo sơ mi đen trên người Thương Úc hoàn toàn rộng mở, từng đường cong bắp thịt đều lộ ra sự cường tráng và quyến rũ.
Trong thang máy đóng kín, nhiệt độ ngày một tăng.
Lê Tiếu cau mày nuốt nước bọt, cứ cảm thấy tốc độ thang máy chậm quá thì phải?
Lúc này, Thương Úc cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó xoay người ấn nút thang máy.
À, không phải thang máy chậm mà do nó chưa khởi động.
Lê Tiếu cúi đầu, thở phào xoa gáy, cứ thấy hốt hoảng.
Mới đó, thang máy đã lên tầng ba.
Thương Úc nắm tay cô đi vào phòng để đồ rất rộng.
Cô đứng ở cửa nhìn. Dưới ánh đèn vàng, trong tủ treo dọc theo ba mặt tường đều là quần áo màu đen.
Nếu có màu sắc khác thì e rằng chỉ có ở tủ thấp chính giữa trưng bày các loại đồng hồ nổi tiếng và khăn vuông bỏ túi.
Lê Tiếu nhìn lướt mấy lần rồi ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng anh.
Lúc này anh đang đưa lưng về phía cô, áo sơ mi đặt trên ghế thay đồ, dáng vai rộng tuyệt vời.
Ánh đèn vàng rơi trên đó như phủ vầng sáng mê hoặc.
Lê Tiếu khó khăn dời mắt, ánh mắt lóe sáng.
Cô đã từng nhìn thấy vóc dáng của những người đàn ông khác ở biên giới, nhưng tất cả đều không sức tác động mạnh như Thương Úc.
Hình như sau lưng anh có vết sẹo, nên mới vừa nhìn lướt qua, Lê Tiếu lại dời mắt muốn liếc thêm, để rồi lại phát hiện anh đã mặc sơ mi vào và đang đi về phía cô.
Nhưng cúc áo sơ mi vẫn để mở.
Lê Tiếu: "..."
Có thể vì đã khôn ngoan hơn nên vừa nhìn thấy cảnh này, cô không hề chần chừ mà đi thẳng đến gài cúc áo thay anh.
Ngoại trừ hô hấp thoáng ngừng lại và tay hơi run, nhìn Lê Tiếu không có gì khác thường.
Khó khăn lắm mới gài đến cúc áo ở cổ, cô thầm thở phào.
Thương Úc cúi đầu nhìn, mày rậm nhíu lại, hướng về phía vạt áo, cất giọng quyến rũ: "Còn nữa."
Động tác lui ra sau một bước của Lê Tiếu ngừng lại.
Cô hé mắt nhìn Thương Úc, lại cúi đầu nhìn áo sơ mi.
Ý anh là... bảo cô cho vạt áo vào thắt lưng sao?
Da đầu Lê Tiếu suýt nổ tung.
Cô kéo vạt áo, sau đó vuốt nếp nhăn trên đó, rồi nghiêm túc ngẩng đầu: "Để vậy rất đẹp."
Thương Úc bật cười, bầu không khí mập mờ vô cùng kỳ lạ.
Anh đặt tay lên eo Lê Tiếu, xoay người đặt cô lên tủ quần áo thủy tinh, hôn ngấu nghiến.
Biết bao nhiêu cảm xúc, chỉ bộc phát trong vài giây ngắn ngủi.
Tay Thương Úc lần vào vạt áo, nhưng cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Lê Tiếu, anh chỉ khẽ vuốt ve da thịt cô chứ không tiếp tục.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Thương Úc buông môi cô, cúi đầu áp lên gò má cô, giọng rất khàn, nghe như hơi nghi hoặc: "Sợ sao?"
Lê Tiếu im lặng thở dốc trên vai anh.
Lúc cúi đầu nhìn cô mới phát hiện, không biết mình đã nắm lấy cổ tay anh từ lúc nào.
Có thể là hành động vô thức, cũng có thể vì quá hồi hộp và đắm say, khiến cô hơi hoảng sợ.
Dần tỉnh táo lại, trong đầu Lê Tiếu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Ngón tay cô siết chặt, sau đó nhẹ vuốt ve da thịt cổ tay anh, cô ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Không, có gì mà phải sợ."
Nói nghe lưu loát, nhưng giọng thật yếu mềm.
Thương Úc mút lấy trái tai cô, khi hơi thở ổn định rồi mới phả hơi nóng bên tai cô: "Đúng là cô bé ngoan."
Vừa nói, anh vừa rút tay về, cách vải quần áo, ôm eo Lê Tiếu kéo vào lòng.
Khao khát có được cô càng lúc càng mãnh liệt, một thoáng bộc phát có thể hù cô sợ.
Thương Úc ghì cô vào ngực, bàn tay vuốt ve sống lưng cô.
Cho đến khi cô dần thả lỏng, yết hầu anh mới chuyển động, sau đó dắt cô ra khỏi phòng thay đồ. ...
Năm phút sau, Lê Tiếu cầm ly nước ngồi một mình trong phòng khách, ánh mắt mơ màng.
Thương Úc không xuống tầng, bảo là vào phòng vệ sinh.
Lê Tiếu làm ổ trên sofa, suy nghĩ rối loạn, từng hình ảnh vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu.
Cho đến lúc này, cô vẫn còn có thể cảm nhận được da thịt bên hông bị anh cọ xát đến mức run rẩy nóng bừng.
Ôi, làm trò hề rồi.
Không lâu sau, tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến.
Lê Tiếu lập tức ngồi thẳng người, quay đầu lại theo tiếng động, bóng dáng màu đen của anh đã gần ngay trước mắt.
Anh đứng sau sofa, hai tay chống hai bên, cúi người nhìn vành tai đỏ của cô nhóc, rồi búng một cái: "Nghĩ gì đấy?"
Lỗ tay Lê Tiếu rất mẫn cảm, bị anh búng như vậy thì lập tức dựng tóc gáy.
Cô siết chặt ly nước, nhích lên phía trước sofa, muốn kéo giãn khoảng cách an toàn.
Hơi thở mát lạnh trên người anh phả vào mặt vô cùng kích thích giác quan: "Không có gì, phòng thí nghiệm còn việc, em phải quay về."
Dứt lời, Lê Tiếu đứng dậy rời đi.
Thương Úc vẫn đứng sau sofa, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, nhếch môi cười: "Bạn gái muốn cầm ly nước lái xe về sao?"
Lê Tiếu mới đến cửa phòng khách, lập tức ngừng chân, cúi đầu nhìn cái ly trong tay, nhắm mắt thở dài, vuốt mặt.
Được rồi, mất hết bình tĩnh rồi, hình tượng cũng bay vèo.
Cứ thế, dưới sự dẫn dắt cố tình của Thương Úc, Lê Tiếu hoàn toàn rối loạn.
Anh đi đến cạnh cô, cầm ly nước xoay người đặt lên bàn trà, sau đó nắm tay cô ra ngoài: "Đi thôi, đưa em về phòng thí nghiệm."
"Không cần, tự em có thể..." Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc đã bóp ngón tay cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nghiêng đầu hỏi sâu xa: "Chắc chắn được chứ?"
Bàn tay của cô toàn là mồ hôi. Rõ ràng cô không thể.
Lê Tiếu hậm hực mím môi không nói nữa, để mặc Thương Úc dắt cô đi về phía đoàn xe Diễn Hoàng.
Mà chiếc Mercedes của cô giao cho Lạc Vũ lái. ...
Nửa tiếng sau, xe đến tòa lầu thí nghiệm.
Thương Úc nhìn Lê Tiếu, trầm giọng nhắc nhở: "Nhớ xin nghỉ."
Lê Tiếu nhìn lại, gật đầu đáp: "Vâng, em biết rồi. Em đi đây."
Anh cụp mắt, ánh mắt có vẻ nghiêm túc.
Trước khi Lê Tiếu xuống xe, anh nghiêng người về phía trước kéo cô vào lòng, hôn lên má: "Đi đi, tối nay nhớ chờ anh."
"Tối nay có việc sao?" Cô khó hiểu, hỏi ngược lại.
Thương Úc nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nét mặt có vẻ nghiền ngẫm: "Đến bệnh viện một lát."
Lê Tiếu: "..."
Cô lườm anh một cái rồi xoay người xuống xe.
Thương Úc dõi mắt nhìn theo Lê Tiếu, sau đó quay đầu dựa lên lưng ghế, nhỏ giọng dặn Lưu Vân: "Gọi điện cho Viện sĩ Giang, bảo ông ta phê nghỉ."
Lưu Vân nhìn qua kính chiếu hậu, gật đầu cung kính: "Vâng, lão đại."
Lúc này, áo sơ mi đen trên người Thương Úc hoàn toàn rộng mở, từng đường cong bắp thịt đều lộ ra sự cường tráng và quyến rũ.
Trong thang máy đóng kín, nhiệt độ ngày một tăng.
Lê Tiếu cau mày nuốt nước bọt, cứ cảm thấy tốc độ thang máy chậm quá thì phải?
Lúc này, Thương Úc cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó xoay người ấn nút thang máy.
À, không phải thang máy chậm mà do nó chưa khởi động.
Lê Tiếu cúi đầu, thở phào xoa gáy, cứ thấy hốt hoảng.
Mới đó, thang máy đã lên tầng ba.
Thương Úc nắm tay cô đi vào phòng để đồ rất rộng.
Cô đứng ở cửa nhìn. Dưới ánh đèn vàng, trong tủ treo dọc theo ba mặt tường đều là quần áo màu đen.
Nếu có màu sắc khác thì e rằng chỉ có ở tủ thấp chính giữa trưng bày các loại đồng hồ nổi tiếng và khăn vuông bỏ túi.
Lê Tiếu nhìn lướt mấy lần rồi ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng anh.
Lúc này anh đang đưa lưng về phía cô, áo sơ mi đặt trên ghế thay đồ, dáng vai rộng tuyệt vời.
Ánh đèn vàng rơi trên đó như phủ vầng sáng mê hoặc.
Lê Tiếu khó khăn dời mắt, ánh mắt lóe sáng.
Cô đã từng nhìn thấy vóc dáng của những người đàn ông khác ở biên giới, nhưng tất cả đều không sức tác động mạnh như Thương Úc.
Hình như sau lưng anh có vết sẹo, nên mới vừa nhìn lướt qua, Lê Tiếu lại dời mắt muốn liếc thêm, để rồi lại phát hiện anh đã mặc sơ mi vào và đang đi về phía cô.
Nhưng cúc áo sơ mi vẫn để mở.
Lê Tiếu: "..."
Có thể vì đã khôn ngoan hơn nên vừa nhìn thấy cảnh này, cô không hề chần chừ mà đi thẳng đến gài cúc áo thay anh.
Ngoại trừ hô hấp thoáng ngừng lại và tay hơi run, nhìn Lê Tiếu không có gì khác thường.
Khó khăn lắm mới gài đến cúc áo ở cổ, cô thầm thở phào.
Thương Úc cúi đầu nhìn, mày rậm nhíu lại, hướng về phía vạt áo, cất giọng quyến rũ: "Còn nữa."
Động tác lui ra sau một bước của Lê Tiếu ngừng lại.
Cô hé mắt nhìn Thương Úc, lại cúi đầu nhìn áo sơ mi.
Ý anh là... bảo cô cho vạt áo vào thắt lưng sao?
Da đầu Lê Tiếu suýt nổ tung.
Cô kéo vạt áo, sau đó vuốt nếp nhăn trên đó, rồi nghiêm túc ngẩng đầu: "Để vậy rất đẹp."
Thương Úc bật cười, bầu không khí mập mờ vô cùng kỳ lạ.
Anh đặt tay lên eo Lê Tiếu, xoay người đặt cô lên tủ quần áo thủy tinh, hôn ngấu nghiến.
Biết bao nhiêu cảm xúc, chỉ bộc phát trong vài giây ngắn ngủi.
Tay Thương Úc lần vào vạt áo, nhưng cảm nhận được cơ thể căng thẳng của Lê Tiếu, anh chỉ khẽ vuốt ve da thịt cô chứ không tiếp tục.
Nụ hôn này không kéo dài quá lâu, Thương Úc buông môi cô, cúi đầu áp lên gò má cô, giọng rất khàn, nghe như hơi nghi hoặc: "Sợ sao?"
Lê Tiếu im lặng thở dốc trên vai anh.
Lúc cúi đầu nhìn cô mới phát hiện, không biết mình đã nắm lấy cổ tay anh từ lúc nào.
Có thể là hành động vô thức, cũng có thể vì quá hồi hộp và đắm say, khiến cô hơi hoảng sợ.
Dần tỉnh táo lại, trong đầu Lê Tiếu hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Ngón tay cô siết chặt, sau đó nhẹ vuốt ve da thịt cổ tay anh, cô ngẩng đầu, yếu ớt nói: "Không, có gì mà phải sợ."
Nói nghe lưu loát, nhưng giọng thật yếu mềm.
Thương Úc mút lấy trái tai cô, khi hơi thở ổn định rồi mới phả hơi nóng bên tai cô: "Đúng là cô bé ngoan."
Vừa nói, anh vừa rút tay về, cách vải quần áo, ôm eo Lê Tiếu kéo vào lòng.
Khao khát có được cô càng lúc càng mãnh liệt, một thoáng bộc phát có thể hù cô sợ.
Thương Úc ghì cô vào ngực, bàn tay vuốt ve sống lưng cô.
Cho đến khi cô dần thả lỏng, yết hầu anh mới chuyển động, sau đó dắt cô ra khỏi phòng thay đồ. ...
Năm phút sau, Lê Tiếu cầm ly nước ngồi một mình trong phòng khách, ánh mắt mơ màng.
Thương Úc không xuống tầng, bảo là vào phòng vệ sinh.
Lê Tiếu làm ổ trên sofa, suy nghĩ rối loạn, từng hình ảnh vừa rồi không ngừng hiện lên trong đầu.
Cho đến lúc này, cô vẫn còn có thể cảm nhận được da thịt bên hông bị anh cọ xát đến mức run rẩy nóng bừng.
Ôi, làm trò hề rồi.
Không lâu sau, tiếng bước chân từ sau lưng truyền đến.
Lê Tiếu lập tức ngồi thẳng người, quay đầu lại theo tiếng động, bóng dáng màu đen của anh đã gần ngay trước mắt.
Anh đứng sau sofa, hai tay chống hai bên, cúi người nhìn vành tai đỏ của cô nhóc, rồi búng một cái: "Nghĩ gì đấy?"
Lỗ tay Lê Tiếu rất mẫn cảm, bị anh búng như vậy thì lập tức dựng tóc gáy.
Cô siết chặt ly nước, nhích lên phía trước sofa, muốn kéo giãn khoảng cách an toàn.
Hơi thở mát lạnh trên người anh phả vào mặt vô cùng kích thích giác quan: "Không có gì, phòng thí nghiệm còn việc, em phải quay về."
Dứt lời, Lê Tiếu đứng dậy rời đi.
Thương Úc vẫn đứng sau sofa, nhìn dáng vẻ hốt hoảng của cô, nhếch môi cười: "Bạn gái muốn cầm ly nước lái xe về sao?"
Lê Tiếu mới đến cửa phòng khách, lập tức ngừng chân, cúi đầu nhìn cái ly trong tay, nhắm mắt thở dài, vuốt mặt.
Được rồi, mất hết bình tĩnh rồi, hình tượng cũng bay vèo.
Cứ thế, dưới sự dẫn dắt cố tình của Thương Úc, Lê Tiếu hoàn toàn rối loạn.
Anh đi đến cạnh cô, cầm ly nước xoay người đặt lên bàn trà, sau đó nắm tay cô ra ngoài: "Đi thôi, đưa em về phòng thí nghiệm."
"Không cần, tự em có thể..." Cô còn chưa dứt lời, Thương Úc đã bóp ngón tay cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, nghiêng đầu hỏi sâu xa: "Chắc chắn được chứ?"
Bàn tay của cô toàn là mồ hôi. Rõ ràng cô không thể.
Lê Tiếu hậm hực mím môi không nói nữa, để mặc Thương Úc dắt cô đi về phía đoàn xe Diễn Hoàng.
Mà chiếc Mercedes của cô giao cho Lạc Vũ lái. ...
Nửa tiếng sau, xe đến tòa lầu thí nghiệm.
Thương Úc nhìn Lê Tiếu, trầm giọng nhắc nhở: "Nhớ xin nghỉ."
Lê Tiếu nhìn lại, gật đầu đáp: "Vâng, em biết rồi. Em đi đây."
Anh cụp mắt, ánh mắt có vẻ nghiêm túc.
Trước khi Lê Tiếu xuống xe, anh nghiêng người về phía trước kéo cô vào lòng, hôn lên má: "Đi đi, tối nay nhớ chờ anh."
"Tối nay có việc sao?" Cô khó hiểu, hỏi ngược lại.
Thương Úc nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, nét mặt có vẻ nghiền ngẫm: "Đến bệnh viện một lát."
Lê Tiếu: "..."
Cô lườm anh một cái rồi xoay người xuống xe.
Thương Úc dõi mắt nhìn theo Lê Tiếu, sau đó quay đầu dựa lên lưng ghế, nhỏ giọng dặn Lưu Vân: "Gọi điện cho Viện sĩ Giang, bảo ông ta phê nghỉ."
Lưu Vân nhìn qua kính chiếu hậu, gật đầu cung kính: "Vâng, lão đại."