-
Chương 299: Thật đáng thương mà
Dưới tòa lầu thí nghiệm, Lê Tiếu nhận chìa khóa xe từ tay Lạc Vũ rồi lái vào bãi đỗ.
Gần hai giờ chiều, cô ngồi ngây người trong xe.
Dù đã tỉnh táo lại, nhưng trong đầu vẫn cứ nhớ lại những chuyện xảy ra ở biệt thự.
Đặc biệt là cái màn anh mặc sơ mi, khóa cô giữa tường thang máy và người anh, ngang ngược điên cuồng, quyến rũ hơn bất cứ lúc nào.
Hai tay Lê Tiếu gác lên vô lăng, cô tựa cằm lên cổ tay, như hiểu ra, như thẹn thùng, nói chung là càng nghĩ thì mặt càng thêm đỏ.
Qua khoảng năm phút, cô mới chậm rãi xuống xe, đóng cửa lại.
Vừa xoay người, cô nhìn thấy Viện sĩ Giang và Liên Trinh đứng cách đó mấy mét đánh giá cô như có điều suy nghĩ.
Lê Tiếu: "..."
Một cơn gió lướt qua, thổi tung tóc mai cô.
Lê Tiếu đưa tay chỉnh lại, bình thản đi đến.
Viện sĩ Giang cầm ly giữ nhiệt xoa tay, nhìn Liên Trinh rồi mím môi hướng về phía Lê Tiếu, ý tứ rất rõ, bảo anh ta hỏi thử đã xảy ra chuyện gì.
Liên Trinh đút hai tay vào túi áo blouse, bất đắc dĩ lắc đầu, ôn tồn hỏi: "Tiểu Lê, em không sao chứ?"
Lê Tiếu khó hiểu, nhìn quanh rồi lắc đầu: "Em không sao cả, có chuyện gì thế?"
Viện sĩ Giang tiến lên một bước, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ buồn rầu: "Tiếu Tiếu, có phải trò không khỏe không? Mặt đỏ thế này, chẳng lẽ sốt à?"
Lê Tiếu tập trung lại, dùng mu bàn tay chà gò má: "Dạ không, chắc vừa rồi trong xe hơi nóng."
Viện sĩ Giang không hề tin những lời này, nghi ngờ nhìn cô.
Vừa rồi con nhóc này gục trên vô lăng rất lâu, dù không thấy rõ vẻ mặt cô lúc đó, nhưng thông qua cử chỉ, dường như không mấy vui vẻ.
Viện sĩ Giang nghĩ đến khả năng nào đó, lập tức dặn dò: "Tiếu Tiếu à, xã hội giờ rối ren lắm, thanh niên các trò có xích mích gì cũng thường thôi, đừng có gây gổ đấy, phải biết thông cảm cho nhau, mọi việc sẽ qua đi cả thôi."
Lê Tiếu: "?"
Nguyên nhân gì dẫn đến những lời giảng dạy chân thành này thế hả?
Cô cực kỳ hoài nghi, nhưng cũng không có tâm trạng hỏi nhiều, gật đầu lấy lệ: "Vâng, thầy dạy chí phải. Con về phòng thí nghiệm trước đây."
Lê Tiếu gật đầu chào hai người, sau đó khoan thai đi vào tòa lầu thí nghiệm.
Viện sĩ Giang xoay người nhìn bóng lưng cô, khẽ thở dài với Liên Trinh: "Vậy chúng ta cũng về đi thôi."
Họ vốn muốn xuống tầng giải tỏa mệt nhọc, không ngờ lại bắt gặp Lê Tiếu tâm sự nặng nề.
Viện sĩ Giang cảm thấy, chắc chắc con nhóc này đã cãi nhau với vị kia rồi.
Thế nhưng thân phận của vị kia đã là như thế, cô thấy ấm ức cũng phải tự chịu thôi.
Thật đáng thương mà. ...
Chạng vạng, Lê Tiếu thẫn thờ nằm trên bàn, đói quá.
Trưa nay từ bệnh viện lái đến biệt thự Nam Dương, sau đó lại bị Thương Úc trêu chọc đến mức hốt hoảng, sớm quên béng chuyện ăn trưa luôn.
Cô bật màn hình xem giờ, sau đó vùi đầu giấu mặt vào trong khuỷu tay.
Viện sĩ Giang đang ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh dán phim cách nhiệt, ông mơ hồ nhìn thấy bóng Lê Tiếu nằm sấp.
Nhìn lại đồng hồ hiện trên máy tính, ông nhíu mày đứng dậy ra ngoài như không kịp đợi.
Viện sĩ Giang đến phòng nghiên cứu, rảo hết một vòng sau lưng mỗi nhân viên nghiên cứu, sau đó dừng lại sau lưng Lê Tiếu, hắng giọng nói: "Tiếu Tiếu, trò làm gì thế?"
Lê Tiếu ngồi thẳng người, chậm rãi ngẩng đầu: "Không làm gì hết, thầy gọi con có việc gì?"
Viện sĩ Giang nhìn dáng vẻ uể oải của cô, đặt nắm tay lên miệng, đằng hắng một cái: "Không bảo trò làm gì cả, nhưng trò... có chuyện gì muốn nói với thầy không?"
Lê Tiếu lắc đầu ngay không cần nghĩ: "Không có ạ."
"À, vậy trò nằm tiếp đi." Viện sĩ Giang liếc cô rồi xoay người rời đi.
Ông phải báo lại với vị kia, không phải ông không phê nghỉ phép, mà chính cô nhóc này không chịu xin nghỉ. ...
Năm giờ rưỡi, Lê Tiếu nhận được điện thoại của Thương Úc.
Cô chào tạm biệt với đám Liên Trinh, đi vào lối rẽ.
Vừa chui vào xe, bụng cô đã reo lên.
Thương Úc nhướng mày, ngẩng đầu khỏi hồ sơ, nhìn cô: "Em đói à?"
Lê Tiếu liếc anh, đóng cửa xe rồi ngã ra lưng ghế, nhắm mắt buồn bực đáp: "Ừ."
"Đến Thủy Tinh Uyển." Chân Thương Úc và phải hàng ghế trước, ánh mắt rơi trên mặt Lê Tiếu, anh nhíu mày hỏi: "Trưa nay em không ăn?"
Nghe vậy, Lê Tiếu hé mắt, trưa nay cô có thời gian dùng bữa sao?
Lê Tiếu không nói gì, nhưng Thương Úc đọc được sự tố cáo trong ánh mắt cô.
Anh gấp hồ sơ đặt sang một bên, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, kéo ngón tay cô vuốt ve, trầm giọng đùa cợt: "Ừm, là anh không chăm sóc em chu đáo."
Lê Tiếu mím môi nén cười, nghiêng người dựa vào vai anh: "Anh thật sự muốn đến bệnh viện à?"
Thương Úc nâng tay vòng qua cô, cúi đầu nhìn gương mặt chẳng mấy sức sống của cô: "Không muốn anh đi?"
"Không phải không muốn." Lê Tiếu cắn môi, nhìn cảnh phố phường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa, muốn nói lại thôi.
Việc dẫn Thương Úc đến bệnh viện có ý nghĩa gì, ai nấy đều biết cả.
Chỉ mong anh Ba bị thương nặng chưa khỏi không tức chết là được. ...
Bảy giờ tối, hai người dùng bữa xong thì đi thẳng đến bệnh viện tư nhân quốc tế Diễn Hoàng.
Trong hàng lang phòng bệnh cao cấp yên tĩnh, tiếng bước chân của đoàn người vang lên rõ ràng.
Lưu Vân xách giỏ trái cây, Lạc Vũ xách hòm thuốc nhỏ.
Cửa phòng bệnh của Lê Tam vẫn khép hờ như trước.
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, thấy anh nhướng mày lười nhác thì mím môi đẩy cửa ra.
Ngay lập tức, trong phòng truyền đến tiếng lẩm bẩm của Nam Hân: "Hôm nay anh đi nhiều lần lắm rồi đấy, có phải tuyến tiền liệt bị chạm mạch không?"
Mấy người ở cửa: "..."
Lê Tam nằm nghiêng trước giường bệnh, còn Nam Hân nghiêng đầu khom người bận rộn trước mặt anh, trong không khí còn nghe được tiếng nước róc rách đâu đây.
Dù gì hai người họ cũng chẳng hề chú ý đến tình hình ngoài cửa.
Sau đó tiếng Lê Tam nghiến răng vang lên: "Không thì em cũng thử cảm giác truyền mười mấy bình nước biển xem!"
Lúc này, Nam Hân khom người xách bộ, cứng rắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vách tường phía trước, sợ sơ ý sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Trong lúc trò chuyện, tiếng nước chảy đã ngừng.
Nam Hân không dám nhìn lung tung, xoay người đẩy cái bô đi.
Ngờ đâu cô làm nhanh quá, mép bô cọ vào Lê Tam, chỉ nghe anh ta rên lên mắng mỏ: "F*ck!"
Nam Hân ngừng tay, vô thức vuốt tóc nghiêng đầu nhìn: "Này, không sao chứ?"
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nói thế nào nhỉ, kích cỡ đó thuộc hàng khủng đấy.
Hai người cứ ngây ra như vậy, Lê Tam trợn mắt nhìn cô, Nam Hân kinh ngạc nhìn anh, quên dời mắt. "Em nhìn đủ..."
Lê Tam chậm rãi muốn đắp chăn, nhưng còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên...
Gần hai giờ chiều, cô ngồi ngây người trong xe.
Dù đã tỉnh táo lại, nhưng trong đầu vẫn cứ nhớ lại những chuyện xảy ra ở biệt thự.
Đặc biệt là cái màn anh mặc sơ mi, khóa cô giữa tường thang máy và người anh, ngang ngược điên cuồng, quyến rũ hơn bất cứ lúc nào.
Hai tay Lê Tiếu gác lên vô lăng, cô tựa cằm lên cổ tay, như hiểu ra, như thẹn thùng, nói chung là càng nghĩ thì mặt càng thêm đỏ.
Qua khoảng năm phút, cô mới chậm rãi xuống xe, đóng cửa lại.
Vừa xoay người, cô nhìn thấy Viện sĩ Giang và Liên Trinh đứng cách đó mấy mét đánh giá cô như có điều suy nghĩ.
Lê Tiếu: "..."
Một cơn gió lướt qua, thổi tung tóc mai cô.
Lê Tiếu đưa tay chỉnh lại, bình thản đi đến.
Viện sĩ Giang cầm ly giữ nhiệt xoa tay, nhìn Liên Trinh rồi mím môi hướng về phía Lê Tiếu, ý tứ rất rõ, bảo anh ta hỏi thử đã xảy ra chuyện gì.
Liên Trinh đút hai tay vào túi áo blouse, bất đắc dĩ lắc đầu, ôn tồn hỏi: "Tiểu Lê, em không sao chứ?"
Lê Tiếu khó hiểu, nhìn quanh rồi lắc đầu: "Em không sao cả, có chuyện gì thế?"
Viện sĩ Giang tiến lên một bước, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ buồn rầu: "Tiếu Tiếu, có phải trò không khỏe không? Mặt đỏ thế này, chẳng lẽ sốt à?"
Lê Tiếu tập trung lại, dùng mu bàn tay chà gò má: "Dạ không, chắc vừa rồi trong xe hơi nóng."
Viện sĩ Giang không hề tin những lời này, nghi ngờ nhìn cô.
Vừa rồi con nhóc này gục trên vô lăng rất lâu, dù không thấy rõ vẻ mặt cô lúc đó, nhưng thông qua cử chỉ, dường như không mấy vui vẻ.
Viện sĩ Giang nghĩ đến khả năng nào đó, lập tức dặn dò: "Tiếu Tiếu à, xã hội giờ rối ren lắm, thanh niên các trò có xích mích gì cũng thường thôi, đừng có gây gổ đấy, phải biết thông cảm cho nhau, mọi việc sẽ qua đi cả thôi."
Lê Tiếu: "?"
Nguyên nhân gì dẫn đến những lời giảng dạy chân thành này thế hả?
Cô cực kỳ hoài nghi, nhưng cũng không có tâm trạng hỏi nhiều, gật đầu lấy lệ: "Vâng, thầy dạy chí phải. Con về phòng thí nghiệm trước đây."
Lê Tiếu gật đầu chào hai người, sau đó khoan thai đi vào tòa lầu thí nghiệm.
Viện sĩ Giang xoay người nhìn bóng lưng cô, khẽ thở dài với Liên Trinh: "Vậy chúng ta cũng về đi thôi."
Họ vốn muốn xuống tầng giải tỏa mệt nhọc, không ngờ lại bắt gặp Lê Tiếu tâm sự nặng nề.
Viện sĩ Giang cảm thấy, chắc chắc con nhóc này đã cãi nhau với vị kia rồi.
Thế nhưng thân phận của vị kia đã là như thế, cô thấy ấm ức cũng phải tự chịu thôi.
Thật đáng thương mà. ...
Chạng vạng, Lê Tiếu thẫn thờ nằm trên bàn, đói quá.
Trưa nay từ bệnh viện lái đến biệt thự Nam Dương, sau đó lại bị Thương Úc trêu chọc đến mức hốt hoảng, sớm quên béng chuyện ăn trưa luôn.
Cô bật màn hình xem giờ, sau đó vùi đầu giấu mặt vào trong khuỷu tay.
Viện sĩ Giang đang ở trong phòng làm việc đứng ngồi không yên.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh dán phim cách nhiệt, ông mơ hồ nhìn thấy bóng Lê Tiếu nằm sấp.
Nhìn lại đồng hồ hiện trên máy tính, ông nhíu mày đứng dậy ra ngoài như không kịp đợi.
Viện sĩ Giang đến phòng nghiên cứu, rảo hết một vòng sau lưng mỗi nhân viên nghiên cứu, sau đó dừng lại sau lưng Lê Tiếu, hắng giọng nói: "Tiếu Tiếu, trò làm gì thế?"
Lê Tiếu ngồi thẳng người, chậm rãi ngẩng đầu: "Không làm gì hết, thầy gọi con có việc gì?"
Viện sĩ Giang nhìn dáng vẻ uể oải của cô, đặt nắm tay lên miệng, đằng hắng một cái: "Không bảo trò làm gì cả, nhưng trò... có chuyện gì muốn nói với thầy không?"
Lê Tiếu lắc đầu ngay không cần nghĩ: "Không có ạ."
"À, vậy trò nằm tiếp đi." Viện sĩ Giang liếc cô rồi xoay người rời đi.
Ông phải báo lại với vị kia, không phải ông không phê nghỉ phép, mà chính cô nhóc này không chịu xin nghỉ. ...
Năm giờ rưỡi, Lê Tiếu nhận được điện thoại của Thương Úc.
Cô chào tạm biệt với đám Liên Trinh, đi vào lối rẽ.
Vừa chui vào xe, bụng cô đã reo lên.
Thương Úc nhướng mày, ngẩng đầu khỏi hồ sơ, nhìn cô: "Em đói à?"
Lê Tiếu liếc anh, đóng cửa xe rồi ngã ra lưng ghế, nhắm mắt buồn bực đáp: "Ừ."
"Đến Thủy Tinh Uyển." Chân Thương Úc và phải hàng ghế trước, ánh mắt rơi trên mặt Lê Tiếu, anh nhíu mày hỏi: "Trưa nay em không ăn?"
Nghe vậy, Lê Tiếu hé mắt, trưa nay cô có thời gian dùng bữa sao?
Lê Tiếu không nói gì, nhưng Thương Úc đọc được sự tố cáo trong ánh mắt cô.
Anh gấp hồ sơ đặt sang một bên, nghiêng đầu nhìn Lê Tiếu, kéo ngón tay cô vuốt ve, trầm giọng đùa cợt: "Ừm, là anh không chăm sóc em chu đáo."
Lê Tiếu mím môi nén cười, nghiêng người dựa vào vai anh: "Anh thật sự muốn đến bệnh viện à?"
Thương Úc nâng tay vòng qua cô, cúi đầu nhìn gương mặt chẳng mấy sức sống của cô: "Không muốn anh đi?"
"Không phải không muốn." Lê Tiếu cắn môi, nhìn cảnh phố phường nhanh chóng lướt qua ngoài cửa, muốn nói lại thôi.
Việc dẫn Thương Úc đến bệnh viện có ý nghĩa gì, ai nấy đều biết cả.
Chỉ mong anh Ba bị thương nặng chưa khỏi không tức chết là được. ...
Bảy giờ tối, hai người dùng bữa xong thì đi thẳng đến bệnh viện tư nhân quốc tế Diễn Hoàng.
Trong hàng lang phòng bệnh cao cấp yên tĩnh, tiếng bước chân của đoàn người vang lên rõ ràng.
Lưu Vân xách giỏ trái cây, Lạc Vũ xách hòm thuốc nhỏ.
Cửa phòng bệnh của Lê Tam vẫn khép hờ như trước.
Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn Thương Úc, thấy anh nhướng mày lười nhác thì mím môi đẩy cửa ra.
Ngay lập tức, trong phòng truyền đến tiếng lẩm bẩm của Nam Hân: "Hôm nay anh đi nhiều lần lắm rồi đấy, có phải tuyến tiền liệt bị chạm mạch không?"
Mấy người ở cửa: "..."
Lê Tam nằm nghiêng trước giường bệnh, còn Nam Hân nghiêng đầu khom người bận rộn trước mặt anh, trong không khí còn nghe được tiếng nước róc rách đâu đây.
Dù gì hai người họ cũng chẳng hề chú ý đến tình hình ngoài cửa.
Sau đó tiếng Lê Tam nghiến răng vang lên: "Không thì em cũng thử cảm giác truyền mười mấy bình nước biển xem!"
Lúc này, Nam Hân khom người xách bộ, cứng rắn nghiêng đầu, nhìn thẳng vách tường phía trước, sợ sơ ý sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Trong lúc trò chuyện, tiếng nước chảy đã ngừng.
Nam Hân không dám nhìn lung tung, xoay người đẩy cái bô đi.
Ngờ đâu cô làm nhanh quá, mép bô cọ vào Lê Tam, chỉ nghe anh ta rên lên mắng mỏ: "F*ck!"
Nam Hân ngừng tay, vô thức vuốt tóc nghiêng đầu nhìn: "Này, không sao chứ?"
Vừa dứt lời, cô đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nói thế nào nhỉ, kích cỡ đó thuộc hàng khủng đấy.
Hai người cứ ngây ra như vậy, Lê Tam trợn mắt nhìn cô, Nam Hân kinh ngạc nhìn anh, quên dời mắt. "Em nhìn đủ..."
Lê Tam chậm rãi muốn đắp chăn, nhưng còn chưa dứt lời, tiếng gõ cửa đã vang lên...
Bình luận facebook