-
Chương 302: Lễ tốt nghiệp
Buổi tối, Lê Tiếu về nhà họ Lê.
Vào phòng khách, không thấy Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện, cô hỏi quản gia mới biết họ đã ra ngoài.
Quản gia nói: "Bà chủ cùng những bà lớn khác đến thành phố Lâm giải sầu, ông chủ họp ở Nhạn Thành."
Lê Tiếu gật đầu nói đã biết, sau đó lên tầng về phòng ngủ của mình.
Mai phải đến Parma, cô về nhà mang ít đồ theo, tiện thể lấy luôn cả thẻ kim cương quý hiếm Thương Tung Hải cho cô.
Dù chưa từng đến đất nước thần bí đó, nhưng Lê Tiếu cũng có nghe đồn.
Nghe nói một nửa nhân khẩu thường trú của Parma là người bản địa, ai cũng giàu có vô cùng.
Vì tài nguyên khoáng sản của địa phương cực kỳ phong phú, để bảo vệ lợi ích của dân bản địa, Parma hiếm khi cho phép người ngoại xứ ra vào.
Trong một quãng thời gian rất dài, đất nước này nổi danh vì sự thần bí.
Trong phòng ngủ, Lê Tiếu nhìn thẻ kim cương quý hiếm.
Một cái thẻ thế này có thể giúp cô tự do ra vào Parma.
Có thể tưởng tượng được, Thương thị có thể có thẻ kim cương này thì địa vị gia tộc e rằng phải trên muôn người.
Lê Tiếu cầm theo thẻ kim cương và các loại giấy chứng nhận, xếp mấy bộ đồ, chưa đến nửa tiếng đã kéo một chiếc vali da màu xanh đậm xuống lầu.
Quản gia đang bận việc thấy vali trong tay cô thì thoáng sửng sốt: "Cô chủ, cô phải ra ngoài sao?"
"Ừm, tạm ra ngoài mấy hôm." Lê Tiếu đáp lại.
Thấy cô không muốn nói nhiều, quản gia lại không kìm được hỏi thêm: "Cô muốn đi đâu? Cần tôi sắp xếp máy bay hay tàu tốc hành cho cô không?"
"Không cần đâu." Lê Tiếu kéo vali đi ra ngoài hai bước, quay đầu dặn quản gia: "Nếu ba mẹ có hỏi đến thì chú bảo với họ, tôi tạm thời ra khỏi nhà, khoảng mười ngày sau sẽ về."
"Được, cô chủ nhớ chú ý an toàn." ...
Hôm sau, thứ Sáu, bảy giờ sáng. Lê Tiếu lái xe đến Đại học Y Nam Dương.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp.
Cô đỗ xe vào bãi, vừa mở cửa, điện thoại đã nhận được tin nhắn.
Là Quan Minh Ngọc gửi đến, chỉ có mấy chữ, dễ dàng nhận ra được niềm vui của cô ấy.
Quan Minh Ngọc: Cô Lê, tôi thi đại học được 672 điểm. A A Số điểm này là thành tích rất cao."
Lê Tiếu nhìn biểu tượng cảm xúc cuối tin nhắn, mím môi nhắn lại biểu tượng bật ngón cái.
Xuống xe, Lê Tiếu đeo kính râm, chậm rãi đi về phía hội trường lớn của trường.
Vẫn chưa đến tám giờ sáng, trước hội trường khí phái đã có không ít sinh viên năm tư tụ tập.
Ai nấy đều mặc lễ phục tốt nghiệp, đội mũ trùm tượng trưng cho thân phận, cũng là kết thúc một giai đoạn trong đời.
Trong đám người, Đường Dực Đình thỉnh thoảng nhón chân nhìn quanh.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy Lê Tiếu, cô nàng cầm lễ phục tốt nghiệp chạy tới: "Bàn Thờ à, rốt cuộc cậu cũng đến. Này, mình nhận lễ phục mũ mão thay cậu rồi, tìm chỗ thay đi."
Lê Tiếu nhận lấy, nhìn quanh qua kính râm: "Buổi lễ hôm nay kéo dài bao lâu?"
Đường Dực Đình lắc đầu: "Không biết nữa, chiếu theo chương trình năm ngoái thì khoảng hai tiếng. Nhưng vừa rồi mình nghe nói, hình như năm nay có cựu sinh viên vinh dự của trường đến dự lễ, có khâu phát biểu nữa. Mình thấy Hiệu trưởng và Trưởng giáo vụ Đoàn ăn mặc chỉn chu ghê lắm, coi bộ rất xem trọng, chắc phải lâu hơn. Sao vậy? Cậu có việc à?"
Trong lúc trò chuyện, Lê Tiếu cũng không kiêng dè gì, nhanh chóng khoác lễ phục tốt nghiệp, chỉnh lại tua trên mũ, bĩu môi nói: "Không có gì."
Buổi lễ thế này, hình thức bao hàm ý nghĩa, cô đến tham gia chỉ vì không muốn phải tiếc nuối, chứ chẳng mấy hào hứng với sự phô trương lãng phí.
Tám giờ mười phút, sinh viên tốt nghiệp vào hội trường, buổi lễ bắt đầu đúng tám giờ rưỡi.
Lê Tiếu và Đường Dực Đình khác ngành nên vị trí của hai người cách nhau khá xa.
Sinh viên tốt nghiệp ngành Kỹ thuật sinh học không đến trăm người, nghe nói một số người không đạt chuẩn tốt nghiệp đành phải dời ngày lại.
Là sinh viên chuyên ngành Kỹ thuật Sinh học tế bào hàng đầu Đại học Y Nam Dương, bọn họ được ngồi những hàng đầu tiên.
Lê Tiếu được xếp ngồi ngay chính giữa hàng ghế thứ hai sau đài diễn thuyết, đây là chỗ ngồi rất ưu việt.
Hai bên trái phải của cô là hotboy ngành và lớp trưởng.
Hai anh chàng ngồi nghiêm chỉnh, bề ngoài thì mắt nhìn thẳng, nhưng thực tế là không ngừng liếc Lê Tiếu.
Thời gian trôi qua, hội trường hơn nghìn mét vuông đã kín chỗ.
Lãnh đạo trường còn chưa lên đài, ở phía dưới rất ồn ào nhốn nháo.
Lúc này có người ở phía sau vỗ vai Lê Tiếu.
Cô ngoảnh đầu, một túi quà màu hồng đưa lên: "Lê... Lê Tiếu, ở sau có người truyền tới, nói là cho cậu."
Lê Tiếu nhíu mày, nhìn nhãn hiệu túi quà, giơ tay ngăn lại: "Không phải của tôi, làm phiền đưa về."
"Hả?" Bạn nữ ngây người, đây là túi quà xa xỉ thương hiệu L, người ta chỉ đích danh đưa cho cô nhưng cô lại không cần?
Lê Tiếu hời hợt hất đầu ra sau: "Đưa về đi, cảm ơn."
Thật khó hiểu. Sinh viên đại học vốn không dùng đến hình thức viết thư tỏ tình nữa.
Người hào phóng sẽ thoải mái vung tiền tặng túi hàng hiệu hay đồng hồ nổi tiếng.
Túi quà vừa rồi là sản phẩm của hãng đồng hồ L nổi tiếng.
Bốn năm trước, về căn bản, Lê Tiếu chính là người không thu hút người khác phái trong trường.
Nhưng trong buổi lễ tốt nghiệp này, cô không ngờ lại có nhiều điều "đáng kinh ngạc" đang chờ phía sau. ...
Tám giờ hai mươi lăm phút, hai MC thuộc khoa văn nghệ đã lên đài.
Sau khi micro vang lên tạp âm chói tai, tiếng ồn ào trong hội trường dần nhỏ lại.
Nhưng mười ghế VIP ở hàng thứ nhất dưới đài diễn thuyết vẫn còn trống hai chỗ chính giữa.
Không lâu sau, lãnh đạo trường và Đoàn Nguyên Huy lần lượt vào chỗ theo thứ tự.
Hai MC cầm giấy đến cạnh hiệu trưởng chỉ vào hàng ghế khách quý, không biết đang thương lượng chuyện gì.
Đã tám giờ rưỡi nhưng buổi lễ tốt nghiệp vẫn chưa bắt đầu, sinh viên dưới đài không khỏi xì xào bàn tán. "Có chuyện gì thế? Ghế khách quý ở giữa vẫn còn trống, lẽ nào đại biểu cựu sinh viên không tham dự?"
"Ai biết được. Ấy, nhìn kìa, hiệu trưởng chuẩn bị gọi điện thoại rồi."
"Làm gì thế, tham gia buổi lễ tốt nghiệp còn đến trễ, đại biểu cựu sinh viên này hay quá ta."
Tiếng thảo luận càng lúc càng ồn, gần như át tiếng cửa mở sau hội trường.
Hiệu trưởng đang gọi điện thoại nhìn qua theo tiếng động, lập tức mở to mắt.
Ông nhét điện thoại vào túi quần, đi vòng qua MC, nhanh chóng bước xuống bậc thang.
Ngay lúc này, sinh viên toàn trường cùng lãnh đạo rối rít nhìn sang.
Cứ như được dặn trước, đại biểu cựu sinh viên ở hàng ghế VIP đồng loạt đứng dậy, lãnh đạo trường trên đài diễn thuyết cũng đứng dậy theo.
Lê Tiếu thờ ơ nhìn lướt qua.
Sau hội trường, ánh nắng từ hai cánh cửa rọi lên sàn rất chói mắt.
Hai bóng người từ ngoài cửa ngược nắng bước vào, vừa đúng tám giờ rưỡi.
Hiệu trưởng nhiệt tình chào đón: "Rốt cuộc hai vị cũng đến, mời vào trong, mời vào trong ngồi."
Vào phòng khách, không thấy Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện, cô hỏi quản gia mới biết họ đã ra ngoài.
Quản gia nói: "Bà chủ cùng những bà lớn khác đến thành phố Lâm giải sầu, ông chủ họp ở Nhạn Thành."
Lê Tiếu gật đầu nói đã biết, sau đó lên tầng về phòng ngủ của mình.
Mai phải đến Parma, cô về nhà mang ít đồ theo, tiện thể lấy luôn cả thẻ kim cương quý hiếm Thương Tung Hải cho cô.
Dù chưa từng đến đất nước thần bí đó, nhưng Lê Tiếu cũng có nghe đồn.
Nghe nói một nửa nhân khẩu thường trú của Parma là người bản địa, ai cũng giàu có vô cùng.
Vì tài nguyên khoáng sản của địa phương cực kỳ phong phú, để bảo vệ lợi ích của dân bản địa, Parma hiếm khi cho phép người ngoại xứ ra vào.
Trong một quãng thời gian rất dài, đất nước này nổi danh vì sự thần bí.
Trong phòng ngủ, Lê Tiếu nhìn thẻ kim cương quý hiếm.
Một cái thẻ thế này có thể giúp cô tự do ra vào Parma.
Có thể tưởng tượng được, Thương thị có thể có thẻ kim cương này thì địa vị gia tộc e rằng phải trên muôn người.
Lê Tiếu cầm theo thẻ kim cương và các loại giấy chứng nhận, xếp mấy bộ đồ, chưa đến nửa tiếng đã kéo một chiếc vali da màu xanh đậm xuống lầu.
Quản gia đang bận việc thấy vali trong tay cô thì thoáng sửng sốt: "Cô chủ, cô phải ra ngoài sao?"
"Ừm, tạm ra ngoài mấy hôm." Lê Tiếu đáp lại.
Thấy cô không muốn nói nhiều, quản gia lại không kìm được hỏi thêm: "Cô muốn đi đâu? Cần tôi sắp xếp máy bay hay tàu tốc hành cho cô không?"
"Không cần đâu." Lê Tiếu kéo vali đi ra ngoài hai bước, quay đầu dặn quản gia: "Nếu ba mẹ có hỏi đến thì chú bảo với họ, tôi tạm thời ra khỏi nhà, khoảng mười ngày sau sẽ về."
"Được, cô chủ nhớ chú ý an toàn." ...
Hôm sau, thứ Sáu, bảy giờ sáng. Lê Tiếu lái xe đến Đại học Y Nam Dương.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp.
Cô đỗ xe vào bãi, vừa mở cửa, điện thoại đã nhận được tin nhắn.
Là Quan Minh Ngọc gửi đến, chỉ có mấy chữ, dễ dàng nhận ra được niềm vui của cô ấy.
Quan Minh Ngọc: Cô Lê, tôi thi đại học được 672 điểm. A A Số điểm này là thành tích rất cao."
Lê Tiếu nhìn biểu tượng cảm xúc cuối tin nhắn, mím môi nhắn lại biểu tượng bật ngón cái.
Xuống xe, Lê Tiếu đeo kính râm, chậm rãi đi về phía hội trường lớn của trường.
Vẫn chưa đến tám giờ sáng, trước hội trường khí phái đã có không ít sinh viên năm tư tụ tập.
Ai nấy đều mặc lễ phục tốt nghiệp, đội mũ trùm tượng trưng cho thân phận, cũng là kết thúc một giai đoạn trong đời.
Trong đám người, Đường Dực Đình thỉnh thoảng nhón chân nhìn quanh.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy Lê Tiếu, cô nàng cầm lễ phục tốt nghiệp chạy tới: "Bàn Thờ à, rốt cuộc cậu cũng đến. Này, mình nhận lễ phục mũ mão thay cậu rồi, tìm chỗ thay đi."
Lê Tiếu nhận lấy, nhìn quanh qua kính râm: "Buổi lễ hôm nay kéo dài bao lâu?"
Đường Dực Đình lắc đầu: "Không biết nữa, chiếu theo chương trình năm ngoái thì khoảng hai tiếng. Nhưng vừa rồi mình nghe nói, hình như năm nay có cựu sinh viên vinh dự của trường đến dự lễ, có khâu phát biểu nữa. Mình thấy Hiệu trưởng và Trưởng giáo vụ Đoàn ăn mặc chỉn chu ghê lắm, coi bộ rất xem trọng, chắc phải lâu hơn. Sao vậy? Cậu có việc à?"
Trong lúc trò chuyện, Lê Tiếu cũng không kiêng dè gì, nhanh chóng khoác lễ phục tốt nghiệp, chỉnh lại tua trên mũ, bĩu môi nói: "Không có gì."
Buổi lễ thế này, hình thức bao hàm ý nghĩa, cô đến tham gia chỉ vì không muốn phải tiếc nuối, chứ chẳng mấy hào hứng với sự phô trương lãng phí.
Tám giờ mười phút, sinh viên tốt nghiệp vào hội trường, buổi lễ bắt đầu đúng tám giờ rưỡi.
Lê Tiếu và Đường Dực Đình khác ngành nên vị trí của hai người cách nhau khá xa.
Sinh viên tốt nghiệp ngành Kỹ thuật sinh học không đến trăm người, nghe nói một số người không đạt chuẩn tốt nghiệp đành phải dời ngày lại.
Là sinh viên chuyên ngành Kỹ thuật Sinh học tế bào hàng đầu Đại học Y Nam Dương, bọn họ được ngồi những hàng đầu tiên.
Lê Tiếu được xếp ngồi ngay chính giữa hàng ghế thứ hai sau đài diễn thuyết, đây là chỗ ngồi rất ưu việt.
Hai bên trái phải của cô là hotboy ngành và lớp trưởng.
Hai anh chàng ngồi nghiêm chỉnh, bề ngoài thì mắt nhìn thẳng, nhưng thực tế là không ngừng liếc Lê Tiếu.
Thời gian trôi qua, hội trường hơn nghìn mét vuông đã kín chỗ.
Lãnh đạo trường còn chưa lên đài, ở phía dưới rất ồn ào nhốn nháo.
Lúc này có người ở phía sau vỗ vai Lê Tiếu.
Cô ngoảnh đầu, một túi quà màu hồng đưa lên: "Lê... Lê Tiếu, ở sau có người truyền tới, nói là cho cậu."
Lê Tiếu nhíu mày, nhìn nhãn hiệu túi quà, giơ tay ngăn lại: "Không phải của tôi, làm phiền đưa về."
"Hả?" Bạn nữ ngây người, đây là túi quà xa xỉ thương hiệu L, người ta chỉ đích danh đưa cho cô nhưng cô lại không cần?
Lê Tiếu hời hợt hất đầu ra sau: "Đưa về đi, cảm ơn."
Thật khó hiểu. Sinh viên đại học vốn không dùng đến hình thức viết thư tỏ tình nữa.
Người hào phóng sẽ thoải mái vung tiền tặng túi hàng hiệu hay đồng hồ nổi tiếng.
Túi quà vừa rồi là sản phẩm của hãng đồng hồ L nổi tiếng.
Bốn năm trước, về căn bản, Lê Tiếu chính là người không thu hút người khác phái trong trường.
Nhưng trong buổi lễ tốt nghiệp này, cô không ngờ lại có nhiều điều "đáng kinh ngạc" đang chờ phía sau. ...
Tám giờ hai mươi lăm phút, hai MC thuộc khoa văn nghệ đã lên đài.
Sau khi micro vang lên tạp âm chói tai, tiếng ồn ào trong hội trường dần nhỏ lại.
Nhưng mười ghế VIP ở hàng thứ nhất dưới đài diễn thuyết vẫn còn trống hai chỗ chính giữa.
Không lâu sau, lãnh đạo trường và Đoàn Nguyên Huy lần lượt vào chỗ theo thứ tự.
Hai MC cầm giấy đến cạnh hiệu trưởng chỉ vào hàng ghế khách quý, không biết đang thương lượng chuyện gì.
Đã tám giờ rưỡi nhưng buổi lễ tốt nghiệp vẫn chưa bắt đầu, sinh viên dưới đài không khỏi xì xào bàn tán. "Có chuyện gì thế? Ghế khách quý ở giữa vẫn còn trống, lẽ nào đại biểu cựu sinh viên không tham dự?"
"Ai biết được. Ấy, nhìn kìa, hiệu trưởng chuẩn bị gọi điện thoại rồi."
"Làm gì thế, tham gia buổi lễ tốt nghiệp còn đến trễ, đại biểu cựu sinh viên này hay quá ta."
Tiếng thảo luận càng lúc càng ồn, gần như át tiếng cửa mở sau hội trường.
Hiệu trưởng đang gọi điện thoại nhìn qua theo tiếng động, lập tức mở to mắt.
Ông nhét điện thoại vào túi quần, đi vòng qua MC, nhanh chóng bước xuống bậc thang.
Ngay lúc này, sinh viên toàn trường cùng lãnh đạo rối rít nhìn sang.
Cứ như được dặn trước, đại biểu cựu sinh viên ở hàng ghế VIP đồng loạt đứng dậy, lãnh đạo trường trên đài diễn thuyết cũng đứng dậy theo.
Lê Tiếu thờ ơ nhìn lướt qua.
Sau hội trường, ánh nắng từ hai cánh cửa rọi lên sàn rất chói mắt.
Hai bóng người từ ngoài cửa ngược nắng bước vào, vừa đúng tám giờ rưỡi.
Hiệu trưởng nhiệt tình chào đón: "Rốt cuộc hai vị cũng đến, mời vào trong, mời vào trong ngồi."
Bình luận facebook