-
Chương 50: 50: Hẹn Dùng Bữa Bị Từ Chối
Trong chiếc Rolls Royce Phantom, Lê Tiếu nghiêng người ngồi vào, mùi thuốc lá lành lạnh quanh Thương Úc xông vào mũi.
Anh vẫn như thường ngày, bắt tréo chân xem hồ sơ, ngón tay còn kẹp một cây bút kim cương, ký tên như nước chảy mây trôi.
Lê Tiếu dựa vào ghế da, gác khuỷu tay lên lưng ghế, nhàn nhã nhếch môi: "Diễn gia cố ý đến vì tôi à?"
Tài xế ở phía trước thoáng liếc qua kính chiếu hậu.
Mấy ngày không gặp, hình như lá gan của cô bé này lớn hơn rồi.
Thái độ nói chuyện với ông chủ của họ cứ như người quen cũ vậy.
Chắc cô còn chưa từng chứng kiến bộ dạng nhuốm máu đầy tay ngang ngược tàn bạo của ông chủ rồi.
Lúc này, Thương Úc dừng bút, đặt hồ sơ trên tay sang bàn nhỏ, nhíu trán: "Có đánh nhau với người ta không?"
Cách nói chuyện như gia trưởng hỏi thăm theo lẽ thường vậy.
Lê Tiếu ngồi ngay ngắn, nhấc chân, lắc đầu: "Đương nhiên không rồi.
Tôi là sinh viên ưu tú mà."
Nghe thế, Thương Úc chậm rãi liếc nhìn cô.
Lê Tiếu mặc áo thun tay ngắn cổ tròn với quần jeans màu xanh da trời.
Tư thế nhấc chân tuy không trang nhã, nhưng lại lộ ra vẻ ngạo mạn từ trong xương cốt.
Anh mím môi, dời bàn nhỏ trước người đi, lấy một chai nước suối từ trong tủ lạnh ra đưa cho Lê Tiếu: "Hôm nay không bảo vệ luận văn à?"
Nước suối hơi lạnh, Lê Tiếu cầm rồi rụt đầu ngón tay, gật đầu nói: "Trường học sẽ sắp xếp lại thời gian bảo vệ cho tôi."
"Ừm, cần gì thì cứ nói với hiệu trưởng." Giọng điệu thản nhiên của anh khiến Lê Tiếu không khỏi bật cười: "Chút chuyện vặt như vậy chắc không cần đến hiệu trưởng phải ra mặt."
Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu, ngay sau đó dựa vào lưng ghế, mày giãn ra, nhắm mắt nói: "Không phiền, tiện tay mà thôi."
…
Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã đẩy cửa xuống xe.
Vẻ mặt của cô rất thản nhiên nhưng dường như có vẻ cụt hứng.
Vừa rồi cô có mời Thương Úc dùng bữa, rốt cuộc bị từ chối thẳng thừng.
Hóa ra...!không phải anh cố ý đến vì cô sao?
Lê Tiếu đứng bên ngoài, nhìn Thương Úc qua cửa sổ xe, phất tay với anh rồi tự ý xoay người rời đi.
Mùi vị tự mình đa tình hơi chua.
Lúc này, Lưu Vân đang yên lặng ở ngoài xe chợt gọi cô.
Lê Tiếu dừng bước, xoay người nhìn anh ta, cũng không nói gì, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Lưu Vân nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lê Tiếu, dường như cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm một người truyền lời theo đúng bổn phận: "Cô Lê, lão đại đã đặt bữa trưa cho cô ở Thủy Tinh Uyển rồi.
Giờ cô đi luôn thì vừa khéo thời gian."
Lê Tiếu lạnh nhạt nhếch môi, nhìn bóng lưng thật rộng trong xe, thờ ơ hỏi: "Ồ, đặt lúc nào thế?"
Thế này là sao? Không muốn dùng bữa với cô à?
"Đặt lúc trên đường đi." Lưu Vân cười trả lời, sau đó còn bổ sung thêm: "Giờ lão đại phải vội đến thành phố Lâm tham gia hội nghị diễn đàn kinh tế, thời gian khá gấp rút nên không trì hoãn được nữa."
Nói bóng gió ý là, lão đại có việc quan trọng nên mới không ăn cơm với cô được.
Lê Tiếu nghe hiểu, sự lạnh nhạt nơi chân mày dần tan rã: "Thế à, vậy phiền anh cảm ơn Diễn gia giúp tôi."
"Được thưa cô Lê."
Đợi Lưu Vân bảo đảm vệ sĩ lên xe rồi lái đi, thông qua cửa kính xe hạ một nửa, Lê Tiếu chạm mắt với Thương Úc.
Mi mắt cô cong cong, vẫy tay tạm biệt anh.
Cơn gió thoảng qua, dường như cuốn theo hương hoa ngọt ngào trong không khí.
…
Chỉ trong chốc lát, Lê Tiếu đến bãi đỗ xe, ngước mắt thấy ngay Đường Dực Đình và Ôn Thời đứng chờ cô cách đó không xa..
Anh vẫn như thường ngày, bắt tréo chân xem hồ sơ, ngón tay còn kẹp một cây bút kim cương, ký tên như nước chảy mây trôi.
Lê Tiếu dựa vào ghế da, gác khuỷu tay lên lưng ghế, nhàn nhã nhếch môi: "Diễn gia cố ý đến vì tôi à?"
Tài xế ở phía trước thoáng liếc qua kính chiếu hậu.
Mấy ngày không gặp, hình như lá gan của cô bé này lớn hơn rồi.
Thái độ nói chuyện với ông chủ của họ cứ như người quen cũ vậy.
Chắc cô còn chưa từng chứng kiến bộ dạng nhuốm máu đầy tay ngang ngược tàn bạo của ông chủ rồi.
Lúc này, Thương Úc dừng bút, đặt hồ sơ trên tay sang bàn nhỏ, nhíu trán: "Có đánh nhau với người ta không?"
Cách nói chuyện như gia trưởng hỏi thăm theo lẽ thường vậy.
Lê Tiếu ngồi ngay ngắn, nhấc chân, lắc đầu: "Đương nhiên không rồi.
Tôi là sinh viên ưu tú mà."
Nghe thế, Thương Úc chậm rãi liếc nhìn cô.
Lê Tiếu mặc áo thun tay ngắn cổ tròn với quần jeans màu xanh da trời.
Tư thế nhấc chân tuy không trang nhã, nhưng lại lộ ra vẻ ngạo mạn từ trong xương cốt.
Anh mím môi, dời bàn nhỏ trước người đi, lấy một chai nước suối từ trong tủ lạnh ra đưa cho Lê Tiếu: "Hôm nay không bảo vệ luận văn à?"
Nước suối hơi lạnh, Lê Tiếu cầm rồi rụt đầu ngón tay, gật đầu nói: "Trường học sẽ sắp xếp lại thời gian bảo vệ cho tôi."
"Ừm, cần gì thì cứ nói với hiệu trưởng." Giọng điệu thản nhiên của anh khiến Lê Tiếu không khỏi bật cười: "Chút chuyện vặt như vậy chắc không cần đến hiệu trưởng phải ra mặt."
Thương Úc liếc nhìn Lê Tiếu, ngay sau đó dựa vào lưng ghế, mày giãn ra, nhắm mắt nói: "Không phiền, tiện tay mà thôi."
…
Chưa đến năm phút, Lê Tiếu đã đẩy cửa xuống xe.
Vẻ mặt của cô rất thản nhiên nhưng dường như có vẻ cụt hứng.
Vừa rồi cô có mời Thương Úc dùng bữa, rốt cuộc bị từ chối thẳng thừng.
Hóa ra...!không phải anh cố ý đến vì cô sao?
Lê Tiếu đứng bên ngoài, nhìn Thương Úc qua cửa sổ xe, phất tay với anh rồi tự ý xoay người rời đi.
Mùi vị tự mình đa tình hơi chua.
Lúc này, Lưu Vân đang yên lặng ở ngoài xe chợt gọi cô.
Lê Tiếu dừng bước, xoay người nhìn anh ta, cũng không nói gì, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Lưu Vân nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Lê Tiếu, dường như cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn làm một người truyền lời theo đúng bổn phận: "Cô Lê, lão đại đã đặt bữa trưa cho cô ở Thủy Tinh Uyển rồi.
Giờ cô đi luôn thì vừa khéo thời gian."
Lê Tiếu lạnh nhạt nhếch môi, nhìn bóng lưng thật rộng trong xe, thờ ơ hỏi: "Ồ, đặt lúc nào thế?"
Thế này là sao? Không muốn dùng bữa với cô à?
"Đặt lúc trên đường đi." Lưu Vân cười trả lời, sau đó còn bổ sung thêm: "Giờ lão đại phải vội đến thành phố Lâm tham gia hội nghị diễn đàn kinh tế, thời gian khá gấp rút nên không trì hoãn được nữa."
Nói bóng gió ý là, lão đại có việc quan trọng nên mới không ăn cơm với cô được.
Lê Tiếu nghe hiểu, sự lạnh nhạt nơi chân mày dần tan rã: "Thế à, vậy phiền anh cảm ơn Diễn gia giúp tôi."
"Được thưa cô Lê."
Đợi Lưu Vân bảo đảm vệ sĩ lên xe rồi lái đi, thông qua cửa kính xe hạ một nửa, Lê Tiếu chạm mắt với Thương Úc.
Mi mắt cô cong cong, vẫy tay tạm biệt anh.
Cơn gió thoảng qua, dường như cuốn theo hương hoa ngọt ngào trong không khí.
…
Chỉ trong chốc lát, Lê Tiếu đến bãi đỗ xe, ngước mắt thấy ngay Đường Dực Đình và Ôn Thời đứng chờ cô cách đó không xa..
Bình luận facebook