Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 183
Chương 183:
“Tiểu Mạch, cơ thể em không thể đi lại được, anh ôm em đi ra ngoài”
“Anh Nam, có khi nào…”
“Tiểu Mạch, em nghỉ ngờ anh không có sức khỏe sao?” Nam Thần An cố tình trêu đùa cô, Cố Tiểu Mạch cười tươi rói, Nam Thần An bước đến ôm bế cô lên.
Hai người đã rất lâu không gặp nhau, Nam Thần An luôn lựa chọn những chủ đề thích hợp để nói chuyện, Cố Tiểu Mạch cười cười nói nói với anh ta.
Hai người ra khỏi phòng bệnh chưa được vài bước thì bắt gặp Mộ Bắc Ngật, anh lạnh lùng đứng đó, cánh tay buông thõng, lúc nhìn thấy Nam Thần An bế Cố Tiểu Mạch ra ngoài, khuôn mặt đẹp trai không có chút ấm áp.
Mộ Bắc Ngật không lên tiếng, lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện cười đùa với nhau.
Mặt Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô nhất thời không biết nói gì, ánh mắt đó của Mộ Bắc Ngật khiến cô có chút hoang mang, cô có cảm giác mình bị bắt ngoại tình vậy!
Aaa, phỉ phui cái mồm!
Cô với Mộ Bắc Ngật cũng đâu phải là người yêu còn chẳng có tình cảm gì với nhau, tại sao cô lại chột dạ chứ???
Thế nên, Cố Tiểu Mạch từ từ bĩnh tĩnh lại.
Nam Thần An ôm chặt Cố Tiểu Mạch hơn, hình như đang nói cho Mộ Bắc Ngật biết ham muốn chiếm hữu và khống chế, hai người đàn ông gặp nhau thường sẽ dùng ánh mắt để chiên đấu, dao súng luôn sẵn sàng.
Giống như lúc này, Mộ Bắc Ngật mấp máy môi, không nhìn Nam Thần An mà nhìn thẳng vào Cố Tiểu Mạch, “Bị thương rồi, có đau không?
Vừa lên tiếng đã dùng giọng điệu quan tâm, mặt Nam Thần An tối sầm, Cố Tiểu Mạch sững sờ.
Giọng yếu ớt đến nỗi Cố Tiểu Mạch cũng không nhận ra, cô lắp ba lắp bắp, “Không, không đau nữa”
ở đây thay mặt Tiểu Mạch cảm ơn Tổng giám đốc Mộ, có điều bây giờ đã muộn rồi, nếu Tổng giám đốc Mộ có việc gì thì để ngày mai nói được không?” Nam Thần An đè nén cơn giận trong lòng lên tiếng.
“Cô ấy là trợ lý đời sống của tôi, nếu bây giờ tôi cần cô ấy, cô ấy phải ở bên cạnh tôi, đúng không, Cố Tiểu Mạch?” Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm, lên tiếng với giọng nói lạnh lùng.
Cố Tiểu Mạch lúc này không hề bài xích Mộ Bắc Ngật, lúc ở nhà họ Mộ đã không kìm lòng được mà quan tâm anh, bây giờ anh đang đứng trước mặt, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thấy Nam Thần An ôm cô như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm, ví dụ… Mộ Bắc Ngật.
Cô hơi cựa chân liền cảm nhận cơn đau ập đến, mặt Cố Tiểu Mạch tái mét, Nam Thần An lập tức quan tâm hỏi han, “Tiểu Mạch, em sao thế?”
“Anh Nam, chỉ bằng anh đặt em xuống đi ạ, em không sao?”
“Để anh ôm”
Mộ Bắc Ngật quên đi cánh tay đau nhức của mình, anh bước đến, lúc Nam Thần An vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh đã ôm lấy Cố Tiểu Mạch.
Giống như trao đổi vật phẩm…
Aa, Cố Tiểu Mạch không biết lúc này có nên hét lên không, dù sao cô cũng ở trong vòng tay anh một cách dễ dàng như vậy, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người anh đang lan tỏa ra xung quanh.
Mọi người đều nói người bị bệnh rất dễ nảy sinh cảm giác dựa dẫm, lúc này cảm giác đó đến từ Mộ Bắc Ngật sao?
Cố Tiểu Mạch mím môi, Mộ Bắc Ngật ôm chặt Cố Tiểu Mạch, còn không quên nói một câu với Nam Thần An, “Tổng giám đốc Nam, viện phí của cô ấy vẫn chưa thanh toan đúng không, bây giờ tôi không tiện, Tổng giám đốc Nam thay tôi trả viện phí trước đi, tôi sẽ trả lại anh sau”
Cố Tiểu Mạch dám đánh cược, Mộ Bắc Ngật nói như thế này chắc chắn là cố tình!
Cô thấy mặt Nam Thần An thay đổi liên tục, cô lập tức né tránh ánh mắt của Nam Thần An, Mộ Bắc Ngật không nói thêm gì nữa, ôm Cố Tiểu Mạch quay người rời đi.
Nam Thần An nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hai người, ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm.
Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch đi vào thang máy, cô từ từ ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, lạnh đến mức không có chút thần thái nào cả.
Tại sao lại lạnh lùng như vậy?
Lúc này trong thang máy không có người nào khác, chỉ có hai người họ, hơi lạnh trên người Mộ Bắc Ngật từ từ lan tỏa ra xung quanh.
Lúc Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang sững sờ, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Tại sao không nói một câu đã rời đi?”
Cố Tiểu Mạch nghe xong hơi sững sờ, mắt nhìn trái nhìn phải, làm sao có thể nói với anh rằng bởi vì sau khi nhìn thấy Cố Lan Tâm cô có chút không vui, có nằm mơ thì cũng nên tỉnh táo, thế nên mới rời đi.
Cố Tiểu Mạch hiểu cô cần bảo vệ chính mình, một tương lai không có kết quả cô sẽ không giành giật.
“Tiểu Mạch, cơ thể em không thể đi lại được, anh ôm em đi ra ngoài”
“Anh Nam, có khi nào…”
“Tiểu Mạch, em nghỉ ngờ anh không có sức khỏe sao?” Nam Thần An cố tình trêu đùa cô, Cố Tiểu Mạch cười tươi rói, Nam Thần An bước đến ôm bế cô lên.
Hai người đã rất lâu không gặp nhau, Nam Thần An luôn lựa chọn những chủ đề thích hợp để nói chuyện, Cố Tiểu Mạch cười cười nói nói với anh ta.
Hai người ra khỏi phòng bệnh chưa được vài bước thì bắt gặp Mộ Bắc Ngật, anh lạnh lùng đứng đó, cánh tay buông thõng, lúc nhìn thấy Nam Thần An bế Cố Tiểu Mạch ra ngoài, khuôn mặt đẹp trai không có chút ấm áp.
Mộ Bắc Ngật không lên tiếng, lạnh lùng nhìn hai người nói chuyện cười đùa với nhau.
Mặt Cố Tiểu Mạch cứng đờ, cô nhất thời không biết nói gì, ánh mắt đó của Mộ Bắc Ngật khiến cô có chút hoang mang, cô có cảm giác mình bị bắt ngoại tình vậy!
Aaa, phỉ phui cái mồm!
Cô với Mộ Bắc Ngật cũng đâu phải là người yêu còn chẳng có tình cảm gì với nhau, tại sao cô lại chột dạ chứ???
Thế nên, Cố Tiểu Mạch từ từ bĩnh tĩnh lại.
Nam Thần An ôm chặt Cố Tiểu Mạch hơn, hình như đang nói cho Mộ Bắc Ngật biết ham muốn chiếm hữu và khống chế, hai người đàn ông gặp nhau thường sẽ dùng ánh mắt để chiên đấu, dao súng luôn sẵn sàng.
Giống như lúc này, Mộ Bắc Ngật mấp máy môi, không nhìn Nam Thần An mà nhìn thẳng vào Cố Tiểu Mạch, “Bị thương rồi, có đau không?
Vừa lên tiếng đã dùng giọng điệu quan tâm, mặt Nam Thần An tối sầm, Cố Tiểu Mạch sững sờ.
Giọng yếu ớt đến nỗi Cố Tiểu Mạch cũng không nhận ra, cô lắp ba lắp bắp, “Không, không đau nữa”
ở đây thay mặt Tiểu Mạch cảm ơn Tổng giám đốc Mộ, có điều bây giờ đã muộn rồi, nếu Tổng giám đốc Mộ có việc gì thì để ngày mai nói được không?” Nam Thần An đè nén cơn giận trong lòng lên tiếng.
“Cô ấy là trợ lý đời sống của tôi, nếu bây giờ tôi cần cô ấy, cô ấy phải ở bên cạnh tôi, đúng không, Cố Tiểu Mạch?” Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm, lên tiếng với giọng nói lạnh lùng.
Cố Tiểu Mạch lúc này không hề bài xích Mộ Bắc Ngật, lúc ở nhà họ Mộ đã không kìm lòng được mà quan tâm anh, bây giờ anh đang đứng trước mặt, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thấy Nam Thần An ôm cô như thế này sẽ khiến người khác hiểu lầm, ví dụ… Mộ Bắc Ngật.
Cô hơi cựa chân liền cảm nhận cơn đau ập đến, mặt Cố Tiểu Mạch tái mét, Nam Thần An lập tức quan tâm hỏi han, “Tiểu Mạch, em sao thế?”
“Anh Nam, chỉ bằng anh đặt em xuống đi ạ, em không sao?”
“Để anh ôm”
Mộ Bắc Ngật quên đi cánh tay đau nhức của mình, anh bước đến, lúc Nam Thần An vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh đã ôm lấy Cố Tiểu Mạch.
Giống như trao đổi vật phẩm…
Aa, Cố Tiểu Mạch không biết lúc này có nên hét lên không, dù sao cô cũng ở trong vòng tay anh một cách dễ dàng như vậy, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người anh đang lan tỏa ra xung quanh.
Mọi người đều nói người bị bệnh rất dễ nảy sinh cảm giác dựa dẫm, lúc này cảm giác đó đến từ Mộ Bắc Ngật sao?
Cố Tiểu Mạch mím môi, Mộ Bắc Ngật ôm chặt Cố Tiểu Mạch, còn không quên nói một câu với Nam Thần An, “Tổng giám đốc Nam, viện phí của cô ấy vẫn chưa thanh toan đúng không, bây giờ tôi không tiện, Tổng giám đốc Nam thay tôi trả viện phí trước đi, tôi sẽ trả lại anh sau”
Cố Tiểu Mạch dám đánh cược, Mộ Bắc Ngật nói như thế này chắc chắn là cố tình!
Cô thấy mặt Nam Thần An thay đổi liên tục, cô lập tức né tránh ánh mắt của Nam Thần An, Mộ Bắc Ngật không nói thêm gì nữa, ôm Cố Tiểu Mạch quay người rời đi.
Nam Thần An nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hai người, ánh mắt hiện lên sự nguy hiểm.
Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch đi vào thang máy, cô từ từ ngẩng đầu nhìn sắc mặt lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật, lạnh đến mức không có chút thần thái nào cả.
Tại sao lại lạnh lùng như vậy?
Lúc này trong thang máy không có người nào khác, chỉ có hai người họ, hơi lạnh trên người Mộ Bắc Ngật từ từ lan tỏa ra xung quanh.
Lúc Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang sững sờ, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, “Tại sao không nói một câu đã rời đi?”
Cố Tiểu Mạch nghe xong hơi sững sờ, mắt nhìn trái nhìn phải, làm sao có thể nói với anh rằng bởi vì sau khi nhìn thấy Cố Lan Tâm cô có chút không vui, có nằm mơ thì cũng nên tỉnh táo, thế nên mới rời đi.
Cố Tiểu Mạch hiểu cô cần bảo vệ chính mình, một tương lai không có kết quả cô sẽ không giành giật.
Bình luận facebook