Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 595
Chương 595:
Lương Dật An dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch nên chủ động nói: “Cháu Cố, đừng lo lắng, Lan Tâm … Hôm nay nó.
không ở nhà. Chú chỉ muốn mời cháu đến dùng bữa bình thường”
“Chú Lương khách sáo rồi” Cố Tiểu Mạch đáp với một nụ cười nhẹ.
Cô đổi dép, bước theo sau lưng Lương Dật An. Thức ăn trên bàn khiến Cố Tiểu Mạch có chút ngạc nhiên. Lương Dật An cẩn thận mang một chiếc bánh ngọt từ trong bếp ra.
“Cháu Cố, chú nghe nói cháu thích ăn bánh dâu, vì vậy chú đã chuẩn bị riêng cho cháu một cái.”
Lương Dật An cười ôn hòa. Nhất thời khiến Cố Tiểu Mạch ngẩn ra một hồi, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái.
Rõ ràng là mới quen, nhưng tựa như đã quen biết từ trước.
Nám Nám và Lương Dật An rất hợp nhau. Nám Nám liền tinh nghịch nói: “Wow, ông đẹp trai, sao ông biết mẹ Nấm thích bánh dâu nhất, hơn nữa còn rất tỉnh xảo”
Lương Dật An cười, không nói lời nào, che giấu ưu tư về quãng thời gian quá khứ. Không phải do Hân Lan rất thích đồ ngọt sao?
Ông ấy nhanh chóng nén cảm xúc lại, chỉ thấy Cố Tiểu Mạch tươi cười nói: “Chú Lương, chú đừng khách sáo như vậy, cứ gọi cháu là Tiểu Mạch”
“Ừ, được, Tiểu Mạch, nếu tối nay chúng ta có thể ăn một bữa cơm, chú không ngại nói thẳng, chú và Cố gia… hơn 20 năm trước có một số mối liên hệ…”
Lời nói của Lương Dật An đâm thẳng vào tim Cố Tiểu Mạch, liệu có phải là thân giao cách cảm?
Cô liếc nhìn Lương Dật An, cô có thể thấy được kỹ năng phi thường của Lương Dật An từ việc trang trí ngôi nhà, cô nhàn nhạt đáp: “Điều này cũng làm cho cháu rõ ràng một phần quan hệ giữa cháu và Cố Lan Tâm”
Chỉ là , với những mối quan hệ khác, không để ý, cũng không muốn quan tâm.
Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch nhàn nhạt, khí chất tao nhã, cũng không hỏi chuyện. Lương Dật An liếc mắt, dường như nhìn thấy gì đó, nhưng ông ấy không chỉ ra.
Tiếng “ding” cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Người giúp việc vội vàng mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Mộ Bắc Ngật. Trên người anh mặc áo khoác đen, nét mặt tuấn tú tuấn tú không chút biểu cảm, hiển nhiên là anh đã nghe được tin tức.
Gố Tiểu Mạch quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, sắc trầm xuống, tại sao anh ấy lại đến? Biểu cảm trên mặt anh có vẻ không ổn lắm?
Nám Nám thấy vậy, che lỗ tai của Lương Nghiên An, len lén nói: “Ông đẹp trai, đây là cha tương lai của cháu, ông nghĩ thế nào, có phải rất được không?”
Lương Dật An trầm mặc một hồi, sau đó trả lời: ‘Hay để ông kiểm tra giúp Nám Nám nhé?”
Đang lúc nói chuyện, Mộ Bắc Ngật đã từ ngoài cửa bước vào, vô cùng lãnh đạm: “Lương Tổng, vội vàng đến thăm, không mang theo bất cứ thứ gì, lần sau tôi sẽ bù lại”
Cố Tiểu Mạch bước nhanh đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, cảm thấy hơi giật mình: “Sao anh lại ở đây?”
“Không định giải thích cho anh lý do tại sao em và Nám Nám lại ở đây sao?” Mộ Bắc Ngật không thèm để ý đây là đâu, cắn tai cô ngay trước mặt mọi người.
Lương Dật An ôm Nám Nám, mặt đầy thâm ý đi tới, nói một cách chân thành: “Tôi và Tiểu Mạch mới gặp mà như đã quen, giống như bạn cũ lâu năm không gặp, cùng một chí hướng, vì vậy muốn mời cô ấy ăn cơm và trò chuyện một phen. Nếu Mộ tổng đã đến, không bằng chúng ta ngồi xuống với nhau”
Lương Dật An cố ý nói, chỉ thấy sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại.
Sao lắm người mơ tưởng đến người phụ nữ của anh thế?
Khi ngồi vào chỗ, Lương Dật An không hề lạnh nhạt, luôn có thể kịp đặt câu hỏi cho Cố Tiểu Mạch, để cô tiếp lời.
Lần này trái lại, trò chuyện rất vui vẻ.
“Tiểu Mạch, nghe nói cháu và Mộ tổng đã quen nhau lâu rồi?”
Lương Dật An cười dịu dàng hỏi.
Chà, năm năm trước cô còn mắng anh là đồ khốn nạn.
Mộ Bắc Ngật ngồi vào bàn ăn, sắc mặt không mặn không nhạt, nhưng ở dưới gầm bàn, tay anh lại tìm tay Cố Tiểu Mạch, ngón tay chậm rãi đan vào nhau.
Lương Dật An dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch nên chủ động nói: “Cháu Cố, đừng lo lắng, Lan Tâm … Hôm nay nó.
không ở nhà. Chú chỉ muốn mời cháu đến dùng bữa bình thường”
“Chú Lương khách sáo rồi” Cố Tiểu Mạch đáp với một nụ cười nhẹ.
Cô đổi dép, bước theo sau lưng Lương Dật An. Thức ăn trên bàn khiến Cố Tiểu Mạch có chút ngạc nhiên. Lương Dật An cẩn thận mang một chiếc bánh ngọt từ trong bếp ra.
“Cháu Cố, chú nghe nói cháu thích ăn bánh dâu, vì vậy chú đã chuẩn bị riêng cho cháu một cái.”
Lương Dật An cười ôn hòa. Nhất thời khiến Cố Tiểu Mạch ngẩn ra một hồi, trong lòng luôn có cảm giác kỳ quái.
Rõ ràng là mới quen, nhưng tựa như đã quen biết từ trước.
Nám Nám và Lương Dật An rất hợp nhau. Nám Nám liền tinh nghịch nói: “Wow, ông đẹp trai, sao ông biết mẹ Nấm thích bánh dâu nhất, hơn nữa còn rất tỉnh xảo”
Lương Dật An cười, không nói lời nào, che giấu ưu tư về quãng thời gian quá khứ. Không phải do Hân Lan rất thích đồ ngọt sao?
Ông ấy nhanh chóng nén cảm xúc lại, chỉ thấy Cố Tiểu Mạch tươi cười nói: “Chú Lương, chú đừng khách sáo như vậy, cứ gọi cháu là Tiểu Mạch”
“Ừ, được, Tiểu Mạch, nếu tối nay chúng ta có thể ăn một bữa cơm, chú không ngại nói thẳng, chú và Cố gia… hơn 20 năm trước có một số mối liên hệ…”
Lời nói của Lương Dật An đâm thẳng vào tim Cố Tiểu Mạch, liệu có phải là thân giao cách cảm?
Cô liếc nhìn Lương Dật An, cô có thể thấy được kỹ năng phi thường của Lương Dật An từ việc trang trí ngôi nhà, cô nhàn nhạt đáp: “Điều này cũng làm cho cháu rõ ràng một phần quan hệ giữa cháu và Cố Lan Tâm”
Chỉ là , với những mối quan hệ khác, không để ý, cũng không muốn quan tâm.
Vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch nhàn nhạt, khí chất tao nhã, cũng không hỏi chuyện. Lương Dật An liếc mắt, dường như nhìn thấy gì đó, nhưng ông ấy không chỉ ra.
Tiếng “ding” cắt ngang dòng suy nghĩ của mọi người.
Người giúp việc vội vàng mở cửa, đứng ngoài cửa chính là Mộ Bắc Ngật. Trên người anh mặc áo khoác đen, nét mặt tuấn tú tuấn tú không chút biểu cảm, hiển nhiên là anh đã nghe được tin tức.
Gố Tiểu Mạch quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, sắc trầm xuống, tại sao anh ấy lại đến? Biểu cảm trên mặt anh có vẻ không ổn lắm?
Nám Nám thấy vậy, che lỗ tai của Lương Nghiên An, len lén nói: “Ông đẹp trai, đây là cha tương lai của cháu, ông nghĩ thế nào, có phải rất được không?”
Lương Dật An trầm mặc một hồi, sau đó trả lời: ‘Hay để ông kiểm tra giúp Nám Nám nhé?”
Đang lúc nói chuyện, Mộ Bắc Ngật đã từ ngoài cửa bước vào, vô cùng lãnh đạm: “Lương Tổng, vội vàng đến thăm, không mang theo bất cứ thứ gì, lần sau tôi sẽ bù lại”
Cố Tiểu Mạch bước nhanh đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, cảm thấy hơi giật mình: “Sao anh lại ở đây?”
“Không định giải thích cho anh lý do tại sao em và Nám Nám lại ở đây sao?” Mộ Bắc Ngật không thèm để ý đây là đâu, cắn tai cô ngay trước mặt mọi người.
Lương Dật An ôm Nám Nám, mặt đầy thâm ý đi tới, nói một cách chân thành: “Tôi và Tiểu Mạch mới gặp mà như đã quen, giống như bạn cũ lâu năm không gặp, cùng một chí hướng, vì vậy muốn mời cô ấy ăn cơm và trò chuyện một phen. Nếu Mộ tổng đã đến, không bằng chúng ta ngồi xuống với nhau”
Lương Dật An cố ý nói, chỉ thấy sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm lại.
Sao lắm người mơ tưởng đến người phụ nữ của anh thế?
Khi ngồi vào chỗ, Lương Dật An không hề lạnh nhạt, luôn có thể kịp đặt câu hỏi cho Cố Tiểu Mạch, để cô tiếp lời.
Lần này trái lại, trò chuyện rất vui vẻ.
“Tiểu Mạch, nghe nói cháu và Mộ tổng đã quen nhau lâu rồi?”
Lương Dật An cười dịu dàng hỏi.
Chà, năm năm trước cô còn mắng anh là đồ khốn nạn.
Mộ Bắc Ngật ngồi vào bàn ăn, sắc mặt không mặn không nhạt, nhưng ở dưới gầm bàn, tay anh lại tìm tay Cố Tiểu Mạch, ngón tay chậm rãi đan vào nhau.
Bình luận facebook