Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 647
Chương 647:
Tiếng khóc non nớt của con gái cứ văng vắng bên tai Cố Tiểu Mạch, trong nháy mắt đánh động vào đáy lòng Cố Tiểu Mạch, đồng thời, một giọng nói vừa ấm áp như làn gió xuân, vừa mang hơi thở lạnh lẽo của mùa đông, cũng vang lên: “Cố Tiểu Mạch, anh nhớ em rất nhiều”
Ham muốn sinh tồn bỗng trỗi dậy, Cố Tiểu Mạch đã cố gắng hết sức để lội ngược dòng nhưng lại gặp phải một cơn bão lớn hơn.
Khoảnh khắc đầu va vào đá san hô trên rạn san hô, Cố Tiểu Mạch biết rằng mình đã cố gắng hết sức.
Khi bị nước biển cuốn trôi, cơ thể mỏng manh của Cố Tiểu Mạch được nước biển dạt vào bờ.
“Lão đại, hình như ở đó có người?”
Tay của Tiểu Bất Điểm hào hứng chỉ vào người đàn năm liệt trên mặt đất.
Ngồi trên du thuyền, Ngu Thâm không thèm để ý, thong thả tắm nắng, hưởng thụ gió biển, thản nhiên mở mắt ra, năm bận việc một lần, hiếm có cơ hội được nghỉ dưỡng, nên trực tiếp lái du thuyền làm một chuyến hành trình ba ngày ba đêm trên biển.
Lúc này họ đang trên đường trở về Hải Thành từ đảo Vong Ưu, nhưng thật không nghĩ tới sẽ gặp một người phụ nữ.
“Người sống hay người chết?” Ngu Thâm từ xa nhìn qua, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò như một trang giấy, nhìn không rõ mặt, nhưng hình như không phải… tàn tật?
Ngu Thâm cảm thấy thích thú với phép ẩn dụ tuyệt vời của chính mình, Tiểu Bất Điểm thận trọng ngập ngừng nói: “Lão Đại, anh có muốn chúng tôi đi qua xem không, gần đây ấn đường của anh đã biến thành màu đen rồi, anh nên giúp đỡ người nghèo và giảm bớt sự suy tàn.”
Ngu Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bất Điểm, thật sự đã nuông chiều tật xấu, nhưng cũng đứng dậy hướng du thuyền tiếp cận bờ.
“Lão Đại, không phải anh biết trị bệnh sao, có muốn xem xem chết hay chưa không?”
“Cái gì cũng kêu tôi, thì cần cậu làm cái gì?” Ngu Thâm lãnh đạm liếc mắt một cái, thật sự hối hận đưa cậu đi du lịch, rõ ràng không biết gì!
Tiểu Bất Điểm đưa ngón tay chỉ lên má lúm đồng tiền, làm một tư thế giống mấy bà thím: “Tôi phụ trách dễ thương”
Ngu Thâm không thèm để ý, chủ động xuống du thuyền, đi lại gần quan sát người phụ nữ.
“Lão đại, có vẻ vân chưa chết”
“Chết rồi, coi cũng vô ích thôi” Ngu Thâm mặt không chút thay đổi trả lời, anh luôn thích dập tắt mọi suy nghĩ mơ mộng của Tiểu Bất Điểm Tiểu Bất Điểm cong cong khóe miệng, Ngu Thâm ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thăm dò chóp mũi của Cố Tiểu Mạch, Tiểu Bất Điểm tò mò hỏi: “Chết hay chưa”
“Không biết” Hơi thở quá yếu ớt, chỉ cần kiểm tra một chút, Ngu Thâm cũng không biết có cứu được cô hay không.
Anh khẽ di chuyển bàn tay xuống, chạm vào huyệt đạo của Cố Tiểu Mạch, sau đó nhanh chóng rút tay về!
Tiểu Bất Điểm nhìn hàng loạt động tác chỉnh tề của lão đại, không khỏi run lên: “Là … chết rồi sao?”
“Thi thể quá lạnh, cậu bế cô ấy lên du thuyền, tôi sẽ chữa trị cô ta xem sao.”
Bởi vì cơ thể quá lạnh nên để cho Tiểu Bất Điểm ôm à..
Tiểu Bất Điểm nhìn thân hình cao lớn của lão đại, bước đến trên du thuyền mà không có điểm áy náy, Tiểu Bất Điểm nhìn theo muốn khóc không ra nước mắt, nhưng để tích đức cho lão đại, anh đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa trong giới thương trường, dù không muốn, cậu cũng sẵn sàng cam chịu mà làm!
Cõng lên thân thể lạnh băng, lưng của Tiểu Bất Điểm run lên, người con gái này hơi thở quá yếu, thân thể quá nhẹ, ngay cả Tiểu Bất Điểm cũng cảm thấy không có trọng lượng, quá nhẹ rồi!
“Ôm cô ấy lên giường của cậu!”
Ngay khi Tiểu Bất Điểm ôm Cố Tiểu Mạch lên trên du thuyền và định ngồi xuống, Ngu Thâm lười biếng nhắc nhở cậu, ra lệnh.
Tiểu Bất Điểm liếc nhìn lại bóng lưng của lão đại, cậu nghiêm túc nghi ngờ rằng ông chủ có mắt sau lưng!
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ôm Cố Tiểu Mạch lên giường, nhìn giường của mình bị người phụ nữ làm ướt sũng ngay lập tức, Tiểu Bất Điểm vốn thích sạch sẽ, giờ phút này khóe mắt cậu giật giật.
Ngu Thâm thản nhiên đi tới, nói: “Cậu không phải nói là muốn tích đức cho tôi sao? Chỉ có một cái giường cũng không muốn nhường lại, một chút rộng lượng cũng không có, làm sao mà làm ăn?”
“Lão đại, tôi chỉ có một chiếc giường trên du thuyền này a! Mà anh lại có hai chiếc!”
Tiếng khóc non nớt của con gái cứ văng vắng bên tai Cố Tiểu Mạch, trong nháy mắt đánh động vào đáy lòng Cố Tiểu Mạch, đồng thời, một giọng nói vừa ấm áp như làn gió xuân, vừa mang hơi thở lạnh lẽo của mùa đông, cũng vang lên: “Cố Tiểu Mạch, anh nhớ em rất nhiều”
Ham muốn sinh tồn bỗng trỗi dậy, Cố Tiểu Mạch đã cố gắng hết sức để lội ngược dòng nhưng lại gặp phải một cơn bão lớn hơn.
Khoảnh khắc đầu va vào đá san hô trên rạn san hô, Cố Tiểu Mạch biết rằng mình đã cố gắng hết sức.
Khi bị nước biển cuốn trôi, cơ thể mỏng manh của Cố Tiểu Mạch được nước biển dạt vào bờ.
“Lão đại, hình như ở đó có người?”
Tay của Tiểu Bất Điểm hào hứng chỉ vào người đàn năm liệt trên mặt đất.
Ngồi trên du thuyền, Ngu Thâm không thèm để ý, thong thả tắm nắng, hưởng thụ gió biển, thản nhiên mở mắt ra, năm bận việc một lần, hiếm có cơ hội được nghỉ dưỡng, nên trực tiếp lái du thuyền làm một chuyến hành trình ba ngày ba đêm trên biển.
Lúc này họ đang trên đường trở về Hải Thành từ đảo Vong Ưu, nhưng thật không nghĩ tới sẽ gặp một người phụ nữ.
“Người sống hay người chết?” Ngu Thâm từ xa nhìn qua, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò như một trang giấy, nhìn không rõ mặt, nhưng hình như không phải… tàn tật?
Ngu Thâm cảm thấy thích thú với phép ẩn dụ tuyệt vời của chính mình, Tiểu Bất Điểm thận trọng ngập ngừng nói: “Lão Đại, anh có muốn chúng tôi đi qua xem không, gần đây ấn đường của anh đã biến thành màu đen rồi, anh nên giúp đỡ người nghèo và giảm bớt sự suy tàn.”
Ngu Thần liếc mắt nhìn Tiểu Bất Điểm, thật sự đã nuông chiều tật xấu, nhưng cũng đứng dậy hướng du thuyền tiếp cận bờ.
“Lão Đại, không phải anh biết trị bệnh sao, có muốn xem xem chết hay chưa không?”
“Cái gì cũng kêu tôi, thì cần cậu làm cái gì?” Ngu Thâm lãnh đạm liếc mắt một cái, thật sự hối hận đưa cậu đi du lịch, rõ ràng không biết gì!
Tiểu Bất Điểm đưa ngón tay chỉ lên má lúm đồng tiền, làm một tư thế giống mấy bà thím: “Tôi phụ trách dễ thương”
Ngu Thâm không thèm để ý, chủ động xuống du thuyền, đi lại gần quan sát người phụ nữ.
“Lão đại, có vẻ vân chưa chết”
“Chết rồi, coi cũng vô ích thôi” Ngu Thâm mặt không chút thay đổi trả lời, anh luôn thích dập tắt mọi suy nghĩ mơ mộng của Tiểu Bất Điểm Tiểu Bất Điểm cong cong khóe miệng, Ngu Thâm ngồi xổm xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thăm dò chóp mũi của Cố Tiểu Mạch, Tiểu Bất Điểm tò mò hỏi: “Chết hay chưa”
“Không biết” Hơi thở quá yếu ớt, chỉ cần kiểm tra một chút, Ngu Thâm cũng không biết có cứu được cô hay không.
Anh khẽ di chuyển bàn tay xuống, chạm vào huyệt đạo của Cố Tiểu Mạch, sau đó nhanh chóng rút tay về!
Tiểu Bất Điểm nhìn hàng loạt động tác chỉnh tề của lão đại, không khỏi run lên: “Là … chết rồi sao?”
“Thi thể quá lạnh, cậu bế cô ấy lên du thuyền, tôi sẽ chữa trị cô ta xem sao.”
Bởi vì cơ thể quá lạnh nên để cho Tiểu Bất Điểm ôm à..
Tiểu Bất Điểm nhìn thân hình cao lớn của lão đại, bước đến trên du thuyền mà không có điểm áy náy, Tiểu Bất Điểm nhìn theo muốn khóc không ra nước mắt, nhưng để tích đức cho lão đại, anh đã làm không biết bao nhiêu chuyện xấu xa trong giới thương trường, dù không muốn, cậu cũng sẵn sàng cam chịu mà làm!
Cõng lên thân thể lạnh băng, lưng của Tiểu Bất Điểm run lên, người con gái này hơi thở quá yếu, thân thể quá nhẹ, ngay cả Tiểu Bất Điểm cũng cảm thấy không có trọng lượng, quá nhẹ rồi!
“Ôm cô ấy lên giường của cậu!”
Ngay khi Tiểu Bất Điểm ôm Cố Tiểu Mạch lên trên du thuyền và định ngồi xuống, Ngu Thâm lười biếng nhắc nhở cậu, ra lệnh.
Tiểu Bất Điểm liếc nhìn lại bóng lưng của lão đại, cậu nghiêm túc nghi ngờ rằng ông chủ có mắt sau lưng!
Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn ôm Cố Tiểu Mạch lên giường, nhìn giường của mình bị người phụ nữ làm ướt sũng ngay lập tức, Tiểu Bất Điểm vốn thích sạch sẽ, giờ phút này khóe mắt cậu giật giật.
Ngu Thâm thản nhiên đi tới, nói: “Cậu không phải nói là muốn tích đức cho tôi sao? Chỉ có một cái giường cũng không muốn nhường lại, một chút rộng lượng cũng không có, làm sao mà làm ăn?”
“Lão đại, tôi chỉ có một chiếc giường trên du thuyền này a! Mà anh lại có hai chiếc!”
Bình luận facebook