Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 725
Chương 725:
Tiểu Bấ Bất Điểm cẩn thận ghé lại gần Cố Tiểu Mạch và lên tiếng nhắc iểu Mạch, hình như Tổng giám đốc Mộ có vẻ như đang rất khó chịu.”
“Tôi có mắt để nhìn” Cô cắn môi mở miệng nói với vẻ mặt thẫn thờ.
“Vậy chúng ta..” Trực tiếp đi thôi, trước khi bốn chữ này được thốt ra khỏi miệng của Tiểu Bất Điểm thì đã phải tặc lưỡi kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch nhấc chân đi về phía Mộ Bắc Ngật.
Trong thoáng chốc Cố Tiểu Mạch đã đi tới trước mặt anh và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của anh: “Rất khó chịu sao?”
Vừa mới mở miệng nói thì cô không khỏi muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô thật sự để lộ ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình trước mặt anh.
Tuy nhiên đúng lúc này, Dịch Bách người biết nhìn sắc mặt người khác hơn cả Tiểu Bất Điểm lên tiếng, anh ta rất đau lòng cho Tổng giám đốc Mộ mới không màng tất cả trực tiếp nói cho cô biết, dẫu cho chỉ có thể nhận lại được một chút thương hại.
“Cô Cố, Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi nửa năm trở lại đây đã mắc bệnh dạ dày ngày càng nghiêm trọng, mặc dù bây giờ chế độ ăn uống của anh ấy đã đều đặn hơn rất nhiều nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi sự giày vò trong tối nay, vốn dĩ anh ấy không có ăn được gì nhiều lại uống nhiều rượu như vậy khi bụng rỗng, vì vậy chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện để cứu chữa thôi”
“Dịch Bách!” Mộ Bắc Ngật trầm giọng quát lên, rõ ràng là cực kỳ không hài lòng với việc Dịch Bách tự ý nói ra những điều này.
“Đừng nghe chú ấy” Ngay sau đó anh nhìn về phía cô và chậm rãi giải thích.
Cố Tiểu Mạch nghe được một nửa thì trực tiếp cắt ngang lời anh: “Tôi nói rồi tôi có mắt để nhìn, bây giờ anh đừng có trì hoãn nữa tốt nhất Tổng giám đốc Mộ nên đến bệnh viện ngay lập tức”
Đôi mày của anh khẽ giãn ra nhưng vẻ mặt vẫn ung dung thản nhiên như cũ, dẫu cho sắc mặt có tái nhợt và chiếc trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh vì cố nén đau đớn ở vùng bụng, anh vẫn hơi giơ tay lên và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ngay khi đôi tay vừa mới chạm vào nhau thì Cố Tiểu Mạch mới phát hiện hóa ra tay anh lại lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến cô không khỏi run lên.
Tiếng lòng đang không ngừng gào thét, Cố Tiểu Mạch đây là lần cuối cùng cô đau lòng cho người đàn ông mới quen biết không lâu này!
Rốt cuộc cô cũng không nỡ nhìn anh lộ ra vẻ mệt mỏi, cố gắng chịu đựng đau đớn với sắc mặt tái nhợt đứng ở trước mặt mình không phải sao?
Cố Tiểu Mạch mím môi cuối cùng cũng nhượng bộ lùi lại một bước: “Đi thôi, tôi đi cùng anh đến bệnh viện”
Không ai ngờ tới khi cô vừa nói ra câu này, khóe môi của Mộ Bắc Ngật khẽ giương lên bất giác nở một nụ cười, nụ cười đó gần như chạm tới đáy mắt cùng với niềm vui từ tận đáy lòng.
Dịch Bách bĩu môi quả nhiên vẫn cần cô Cố ra tay thì mới có thể khuyên nhủ được Tổng giám đốc Mộ người mà ai cũng đều không thuyết phục nổi.
Cố Tiểu Mạch lên xe, sau đó chiếc xe xuất phát mới nhớ ra Tiểu Bất Điểm vẫn chưa kịp lên theo.
Sau khi lên xe Mộ Bắc Ngật vẫn không hề buông tay mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô như cũ, cô nhận ra được điều đó bất giác vùng vẫy nhưng lại càng khiến anh nắm chặt hơn.
Cố Tiểu Mạch cau mày lại làm ra vẻ không vui mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mộ tay anh rất lạnh” Ý tứ trong lời nói đó chính là nếu anh đã quan tâm tôi như vậy thì nên buông tay càng sớm càng tốt.
Anh nghe thấy vậy đôi mày khẽ động nhưng không có buông ra mà trực tiếp kéo tay cô đút vào trong túi của chiếc áo khoác, giữ chặt lấy hơn nữa lần này còn quá đáng hơn tách những ngón tay của cô ra sau đó mười ngón tay đan vào nhau.
Kiểu nắm tay thân mật nhất này khiến cho trái tim của cô lại lần nữa rung động, cô ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chết tiệt Cố Tiểu Mạch cô nhất định là bị sắc đẹp mê hoặc rồi mới hết lần này đến lần khác bao dung và nhượng bộ.
Người đàn ông này làm sao có thể sẽ có dáng vẻ đau ốm yếu ớt như cô đã tưởng tượng chứ, thậm chí cô không nhịn nổi muốn mở miệng chất vấn anh rằng anh thật sự đau bụng sao?
Nhưng khi vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, khuôn mặt hơi tái nhợt và mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán.
Cố Tiểu Mạch biết điều ngậm miệng lại, Dịch Bách đã đặt lịch hẹn với bác sĩ trước khi tới bệnh viện.
Sau khi ba người đến bệnh viện, Mộ Bắc Ngật vốn dĩ muốn mượn một hòm thuốc để cho Cố Tiểu Mạch tự mình bôi thuốc cho anh, kết quả bác sĩ khoa Tiêu hóa đã chờ anh từ lâu và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Cố Tiểu Mạch tất nhiên không thể từ chối đẩy anh đi qua, Dịch Bách đứng ở một bên đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn về anh ta.
Tiểu Bấ Bất Điểm cẩn thận ghé lại gần Cố Tiểu Mạch và lên tiếng nhắc iểu Mạch, hình như Tổng giám đốc Mộ có vẻ như đang rất khó chịu.”
“Tôi có mắt để nhìn” Cô cắn môi mở miệng nói với vẻ mặt thẫn thờ.
“Vậy chúng ta..” Trực tiếp đi thôi, trước khi bốn chữ này được thốt ra khỏi miệng của Tiểu Bất Điểm thì đã phải tặc lưỡi kinh ngạc khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch nhấc chân đi về phía Mộ Bắc Ngật.
Trong thoáng chốc Cố Tiểu Mạch đã đi tới trước mặt anh và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của anh: “Rất khó chịu sao?”
Vừa mới mở miệng nói thì cô không khỏi muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô thật sự để lộ ra suy nghĩ chân thật trong lòng mình trước mặt anh.
Tuy nhiên đúng lúc này, Dịch Bách người biết nhìn sắc mặt người khác hơn cả Tiểu Bất Điểm lên tiếng, anh ta rất đau lòng cho Tổng giám đốc Mộ mới không màng tất cả trực tiếp nói cho cô biết, dẫu cho chỉ có thể nhận lại được một chút thương hại.
“Cô Cố, Tổng giám đốc Mộ của chúng tôi nửa năm trở lại đây đã mắc bệnh dạ dày ngày càng nghiêm trọng, mặc dù bây giờ chế độ ăn uống của anh ấy đã đều đặn hơn rất nhiều nhưng vẫn không thể chịu đựng nổi sự giày vò trong tối nay, vốn dĩ anh ấy không có ăn được gì nhiều lại uống nhiều rượu như vậy khi bụng rỗng, vì vậy chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện để cứu chữa thôi”
“Dịch Bách!” Mộ Bắc Ngật trầm giọng quát lên, rõ ràng là cực kỳ không hài lòng với việc Dịch Bách tự ý nói ra những điều này.
“Đừng nghe chú ấy” Ngay sau đó anh nhìn về phía cô và chậm rãi giải thích.
Cố Tiểu Mạch nghe được một nửa thì trực tiếp cắt ngang lời anh: “Tôi nói rồi tôi có mắt để nhìn, bây giờ anh đừng có trì hoãn nữa tốt nhất Tổng giám đốc Mộ nên đến bệnh viện ngay lập tức”
Đôi mày của anh khẽ giãn ra nhưng vẻ mặt vẫn ung dung thản nhiên như cũ, dẫu cho sắc mặt có tái nhợt và chiếc trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh vì cố nén đau đớn ở vùng bụng, anh vẫn hơi giơ tay lên và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
Ngay khi đôi tay vừa mới chạm vào nhau thì Cố Tiểu Mạch mới phát hiện hóa ra tay anh lại lạnh như vậy, lạnh đến mức khiến cô không khỏi run lên.
Tiếng lòng đang không ngừng gào thét, Cố Tiểu Mạch đây là lần cuối cùng cô đau lòng cho người đàn ông mới quen biết không lâu này!
Rốt cuộc cô cũng không nỡ nhìn anh lộ ra vẻ mệt mỏi, cố gắng chịu đựng đau đớn với sắc mặt tái nhợt đứng ở trước mặt mình không phải sao?
Cố Tiểu Mạch mím môi cuối cùng cũng nhượng bộ lùi lại một bước: “Đi thôi, tôi đi cùng anh đến bệnh viện”
Không ai ngờ tới khi cô vừa nói ra câu này, khóe môi của Mộ Bắc Ngật khẽ giương lên bất giác nở một nụ cười, nụ cười đó gần như chạm tới đáy mắt cùng với niềm vui từ tận đáy lòng.
Dịch Bách bĩu môi quả nhiên vẫn cần cô Cố ra tay thì mới có thể khuyên nhủ được Tổng giám đốc Mộ người mà ai cũng đều không thuyết phục nổi.
Cố Tiểu Mạch lên xe, sau đó chiếc xe xuất phát mới nhớ ra Tiểu Bất Điểm vẫn chưa kịp lên theo.
Sau khi lên xe Mộ Bắc Ngật vẫn không hề buông tay mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô như cũ, cô nhận ra được điều đó bất giác vùng vẫy nhưng lại càng khiến anh nắm chặt hơn.
Cố Tiểu Mạch cau mày lại làm ra vẻ không vui mở miệng nói: “Tổng giám đốc Mộ tay anh rất lạnh” Ý tứ trong lời nói đó chính là nếu anh đã quan tâm tôi như vậy thì nên buông tay càng sớm càng tốt.
Anh nghe thấy vậy đôi mày khẽ động nhưng không có buông ra mà trực tiếp kéo tay cô đút vào trong túi của chiếc áo khoác, giữ chặt lấy hơn nữa lần này còn quá đáng hơn tách những ngón tay của cô ra sau đó mười ngón tay đan vào nhau.
Kiểu nắm tay thân mật nhất này khiến cho trái tim của cô lại lần nữa rung động, cô ngồi bên cạnh bất đắc dĩ nhắm mắt lại, chết tiệt Cố Tiểu Mạch cô nhất định là bị sắc đẹp mê hoặc rồi mới hết lần này đến lần khác bao dung và nhượng bộ.
Người đàn ông này làm sao có thể sẽ có dáng vẻ đau ốm yếu ớt như cô đã tưởng tượng chứ, thậm chí cô không nhịn nổi muốn mở miệng chất vấn anh rằng anh thật sự đau bụng sao?
Nhưng khi vừa mới nghiêng đầu đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, khuôn mặt hơi tái nhợt và mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra trên trán.
Cố Tiểu Mạch biết điều ngậm miệng lại, Dịch Bách đã đặt lịch hẹn với bác sĩ trước khi tới bệnh viện.
Sau khi ba người đến bệnh viện, Mộ Bắc Ngật vốn dĩ muốn mượn một hòm thuốc để cho Cố Tiểu Mạch tự mình bôi thuốc cho anh, kết quả bác sĩ khoa Tiêu hóa đã chờ anh từ lâu và chuẩn bị mọi thứ xong xuôi.
Cố Tiểu Mạch tất nhiên không thể từ chối đẩy anh đi qua, Dịch Bách đứng ở một bên đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn về anh ta.
Bình luận facebook