Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 732
Chương 732:
Cố Tiểu Mạch không nhưng không thể quay đi mà còn bị bại lộ, khóe miệng khẽ nhếch lên, vốn nghĩ rằng Tiểu Bất Điểm rất biết lựa thời cơ, không ngờ tới Dịch Bách cũng thành thạo chiêu này.
Cố Tiểu Mạch không thể rời đi cũng không thể đi vào, chỉ có thể đứng yên một lúc.
Cửa phòng đã mở, Hứa Nhân Nhân đứng ngay cửa, trên váy còn dính vết canh, cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, nhíu chặt mày, cố che giấu cảm xúc hiểm ác và ghen ty, cô ta run run nói: “Chị Tiểu Mạch, chị đến rồi ư”
“Đừng hiểu lầm, tôi không muốn quấy rầy hai người đâu, là anh ta quấy rầy hai người, đừng trách tôi” Cố Tiểu Mạch chỉ vào Dịch Bách không chút do dự mà đổ vấy cho anh ta.
Hứa Nhân Nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Chị Tiểu Mạch hiểu lầm mối quan hệ giữa em và anh Bắc Ngật rồi. Cha mẹ chúng em là quen biết nhau, còn em và anh Bắc Ngật thì lớn lên cùng nhau.”
“Cô Hứa nói nhiều rồi, tôi không định điều tra hộ khẩu của hai người, tôi chỉ đi ngang qua thôi” Vẻ mặt của iểu Mạch vô cùng bình tĩnh, không hề có chút biểu tình, cô không mấy quan tâm khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật và Hứa Nhân Nhân bên nhau.
Chỉ cần Hứa Nhân Nhân đừng tiến gần đến cô, Cố Tiểu Mạch muốn tránh khỏi cô gái lắm chuyện này.
“Tới rồi thì vào ngồi đi” Mộ Bắc Ngật đang ngồi trên giường bệnh, từ khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch thì đôi mắt anh đã dán chặt lên người cô, câu nói này cũng là nói với cô.
Dịch Bách vội vàng cười nói: “Tổng giám đốc Mộ, cô ấy tới thăm anh!”
Nói xong liền không sợ chết mà đẩy Cố Tiểu Mạch về trước, Cố Tiểu Mạch bị Dịch Bách đẩy mạnh vào.
Cùng lúc đó, Dịch Bách kéo Hứa Nhân Nhân ra ngoài, cười nói: “Cô Hứa, quần áo của cô ướt rồi, tôi đưa cô đi thay bộ khác”
Dịch Bách nhanh chóng đóng cửa phòng, trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật, hai người thoáng bối rối.
Mộ Bắc Ngật nhàn nhạt nhìn cô, dọn dẹp lại chỗ ngồi, Cố Tiểu Mạch đứng bên quan sát, nói lời thật thà: “Không cần dọn đâu, anh còn đang truyền dịch”
“Không ngồi trên ghế cũng được mà”
“Dù sao giường cũng đủ lớn” Mộ Bắc Ngật gật đầu, đôi mắt đầy ý cười nhìn cô, lặng lẽ vỗ nhẹ lên giường như thể mời cô qua.
“Không, không, tôi thăm một lát rồi đi ngay” Cố Tiểu Mạch bị hốt hoảng, vội từ chốt, giọng nói hơi gấp gáp.
“Không dám?”
“Tổng giám đốc Mộ, phép khích tướng không ăn thua đâu” Cố Tiểu Mạch quyết không đầu hàng, hết sức phòng thủ.
Chỉ thấy Mộ Bắc Ngật rút kim truyền dịch ra, bình truyền dịch còn hơn nửa bình.
Nhớ lời Dịch Bách vừa nói Tổng giám đốc Mộ tham công tiếc vi thì cô mau chóng mở miệng, nhìn chằm chăm anh: “Anh định làm gì?”
Câu trả lời vô cùng nghiêm túc, có lý có tình: “Nếu em không tới, anh đành đến mời em vậy”
Hừ —— Dám lấy thân thể ra đùa giỡn sao!
Cố Tiểu Mạch bất lực nhắm mắt, lòng thầm nghĩ nên trả ơn anh, tốt xấu gì lúc nãy anh đã giúp cô ở phòng bệnh của Cố Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch bước đến ngồi cạnh Mộ Bắc Ngật.
“Tổng giám đốc Mộ, có lẽ tối hôm qua anh không tỉnh táo, những lời tôi nói lúc đó ——”
“Tôi nhớ hết rồi” Mộ Bắc Ngật dường như không muốn nghe hết mà cắt ngang lời nói của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt ôn hòa chợt lạnh xuống, vô cùng âm u.
Cố Tiểu Mạch thoáng chùn lại: “Vậy bây giờ anh đang làm gì”
“Có phải Dịch Bách lại nói với em về bệnh dạ dày của anh không?
Em không cần lo lắng về điều đó. Chỉ là một vết đâm nhỏ trên dạ dày thôi, nó sẽ không giết chết anh đâu. Việc này không liên quan đến em.
Tất nhiên, nếu như em thấy xót anh thì anh rất vui. Đừng nói công việc nữa, chúng ta nói về chuyện cá nhân đi, Cố Tiểu Mạch, dù em không nhớ anh nhưng không có nghĩa quá khứ của chúng ta sẽ biến mất. Có lẽ em thấy anh đang làm những chuyện vô nghĩa, nhưng anh xin lỗi, anh không thể rời xa em, hoặc tránh mặt em. Nếu như em khó chịu thì hãy thông cảm, anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách thích hợp với em”
Những lời của Mộ Bắc Ngật vô cùng chân thành, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong tim Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch không nhưng không thể quay đi mà còn bị bại lộ, khóe miệng khẽ nhếch lên, vốn nghĩ rằng Tiểu Bất Điểm rất biết lựa thời cơ, không ngờ tới Dịch Bách cũng thành thạo chiêu này.
Cố Tiểu Mạch không thể rời đi cũng không thể đi vào, chỉ có thể đứng yên một lúc.
Cửa phòng đã mở, Hứa Nhân Nhân đứng ngay cửa, trên váy còn dính vết canh, cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, nhíu chặt mày, cố che giấu cảm xúc hiểm ác và ghen ty, cô ta run run nói: “Chị Tiểu Mạch, chị đến rồi ư”
“Đừng hiểu lầm, tôi không muốn quấy rầy hai người đâu, là anh ta quấy rầy hai người, đừng trách tôi” Cố Tiểu Mạch chỉ vào Dịch Bách không chút do dự mà đổ vấy cho anh ta.
Hứa Nhân Nhân nhẹ nhàng lắc đầu: “Chị Tiểu Mạch hiểu lầm mối quan hệ giữa em và anh Bắc Ngật rồi. Cha mẹ chúng em là quen biết nhau, còn em và anh Bắc Ngật thì lớn lên cùng nhau.”
“Cô Hứa nói nhiều rồi, tôi không định điều tra hộ khẩu của hai người, tôi chỉ đi ngang qua thôi” Vẻ mặt của iểu Mạch vô cùng bình tĩnh, không hề có chút biểu tình, cô không mấy quan tâm khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật và Hứa Nhân Nhân bên nhau.
Chỉ cần Hứa Nhân Nhân đừng tiến gần đến cô, Cố Tiểu Mạch muốn tránh khỏi cô gái lắm chuyện này.
“Tới rồi thì vào ngồi đi” Mộ Bắc Ngật đang ngồi trên giường bệnh, từ khi nhìn thấy Cố Tiểu Mạch thì đôi mắt anh đã dán chặt lên người cô, câu nói này cũng là nói với cô.
Dịch Bách vội vàng cười nói: “Tổng giám đốc Mộ, cô ấy tới thăm anh!”
Nói xong liền không sợ chết mà đẩy Cố Tiểu Mạch về trước, Cố Tiểu Mạch bị Dịch Bách đẩy mạnh vào.
Cùng lúc đó, Dịch Bách kéo Hứa Nhân Nhân ra ngoài, cười nói: “Cô Hứa, quần áo của cô ướt rồi, tôi đưa cô đi thay bộ khác”
Dịch Bách nhanh chóng đóng cửa phòng, trong phút chốc, trong phòng chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật, hai người thoáng bối rối.
Mộ Bắc Ngật nhàn nhạt nhìn cô, dọn dẹp lại chỗ ngồi, Cố Tiểu Mạch đứng bên quan sát, nói lời thật thà: “Không cần dọn đâu, anh còn đang truyền dịch”
“Không ngồi trên ghế cũng được mà”
“Dù sao giường cũng đủ lớn” Mộ Bắc Ngật gật đầu, đôi mắt đầy ý cười nhìn cô, lặng lẽ vỗ nhẹ lên giường như thể mời cô qua.
“Không, không, tôi thăm một lát rồi đi ngay” Cố Tiểu Mạch bị hốt hoảng, vội từ chốt, giọng nói hơi gấp gáp.
“Không dám?”
“Tổng giám đốc Mộ, phép khích tướng không ăn thua đâu” Cố Tiểu Mạch quyết không đầu hàng, hết sức phòng thủ.
Chỉ thấy Mộ Bắc Ngật rút kim truyền dịch ra, bình truyền dịch còn hơn nửa bình.
Nhớ lời Dịch Bách vừa nói Tổng giám đốc Mộ tham công tiếc vi thì cô mau chóng mở miệng, nhìn chằm chăm anh: “Anh định làm gì?”
Câu trả lời vô cùng nghiêm túc, có lý có tình: “Nếu em không tới, anh đành đến mời em vậy”
Hừ —— Dám lấy thân thể ra đùa giỡn sao!
Cố Tiểu Mạch bất lực nhắm mắt, lòng thầm nghĩ nên trả ơn anh, tốt xấu gì lúc nãy anh đã giúp cô ở phòng bệnh của Cố Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch bước đến ngồi cạnh Mộ Bắc Ngật.
“Tổng giám đốc Mộ, có lẽ tối hôm qua anh không tỉnh táo, những lời tôi nói lúc đó ——”
“Tôi nhớ hết rồi” Mộ Bắc Ngật dường như không muốn nghe hết mà cắt ngang lời nói của Cố Tiểu Mạch, sắc mặt ôn hòa chợt lạnh xuống, vô cùng âm u.
Cố Tiểu Mạch thoáng chùn lại: “Vậy bây giờ anh đang làm gì”
“Có phải Dịch Bách lại nói với em về bệnh dạ dày của anh không?
Em không cần lo lắng về điều đó. Chỉ là một vết đâm nhỏ trên dạ dày thôi, nó sẽ không giết chết anh đâu. Việc này không liên quan đến em.
Tất nhiên, nếu như em thấy xót anh thì anh rất vui. Đừng nói công việc nữa, chúng ta nói về chuyện cá nhân đi, Cố Tiểu Mạch, dù em không nhớ anh nhưng không có nghĩa quá khứ của chúng ta sẽ biến mất. Có lẽ em thấy anh đang làm những chuyện vô nghĩa, nhưng anh xin lỗi, anh không thể rời xa em, hoặc tránh mặt em. Nếu như em khó chịu thì hãy thông cảm, anh sẽ cố gắng giữ khoảng cách thích hợp với em”
Những lời của Mộ Bắc Ngật vô cùng chân thành, một cảm giác kỳ lạ thoáng qua trong tim Cố Tiểu Mạch.
Bình luận facebook