Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Chương 66
Lăng Y Mộc hơi giật mình, cô không ngờ rằng chỗ mà cô đã gặp được anh lại chính là nơi mà bố anh đã qua đời.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Xin lỗi” Cô lên tiếng.
“Bố tôi chết là vì gieo gió gặt bão thôi, chị không cần phải xin lỗi gì cả” Dịch Quân Phi thấp giọng nói.
“Gieo gió gặt bão?” Lăng Y Mộc ngạc nhiên, ít ra thì cô không ngờ rằng anh sẽ dùng cụm từ ấy để tả về cái chết của bố ruột mình.
“Chẳng phải là gieo gió gặt bão thì là gì chứ? Yêu một người không nên yêu, đến khi đối phương nhận ra ông ấy không còn giá trị để lợi dụng nữa thì dù có quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin đến mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cuối cùng thì ông ấy cũng đã tuyệt vọng mà chết, chết cóng trong đống tuyết” Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, giống như đang kể về câu chuyện nào đó rất bình thường vậy. Thậm chí, ngay cả giọng điệu của anh cũng cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng dường như cả người anh đều đang bị bao bọc bởi một bầu không khí cực kỳ cô độc.
Điều này khiến cho Lăng Y Mộc cảm thấy như cô vừa quay lại ngày đầu tiên cô gặp được anh vậy.
“Bình Quân” Cô gọi anh.
Anh nâng tầm mắt lên, ánh mắt đen kịt của anh phản chiếu cả gương mặt cô: “Chị nói xem, có phải là chính ông ta đã tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”.
Lăng Y Mộc cảm thấy cổ họng mình khô khốc, đắng chát, một lúc lâu sau cô mới ấp ủng hỏi tiếp: “Người phụ nữ đó là mẹ của cậu à?”
Anh yên lặng, mặc dù vẻ mặt anh không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt anh lại lóe lên vẻ đau khổ.
Trong giây phút đó, Lăng Y Mộc cũng đã hiểu ra được đáp án là gì.
Cô không biết mình phải an ủi anh thế nào, những lúc như thế này thì có vẻ như nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, có một số việc chỉ có những người trải qua rồi thì mới biết cảm giác ấy đau đớn đến nhường nào.
Cô đứng lên, sau đó ôm lấy Dịch Quân Phi đang ngồi trên ghế.
Anh da đầu vào lòng cô, trong khoang mũi là mùi hương trên người cô, cạnh má là hơi ẩm trên người cô.
Nhịp tim đều đặn của cô cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua quần áo, vang vọng vào tai anh.
Điều này khiến cho anh chỉ muốn cứ thế... cứ thế mà lắng nghe nhịp tim của cô mãi mà thôi...
“Mẹ, đừng đi mà...”
Bóng người nhỏ gầy cứ thế quỳ sụp xuống, muốn cầu xin người phụ nữ đã thu dọn hành lý xong đừng rời đi.
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, người phụ nữ đó đã quyết tâm là sẽ rời đi, thậm chí còn chẳng buồn nhìn vào cậu bé kia lấy một lần.
Thấy người phụ nữ đó sắp rời đi rồi, cậu bé đưa tay ra, muốn túm lấy mẹ mình.
Nhưng một giây sau, bóng người nhỏ bé của cậu lại bị hất ra, sau đó cảm giác đau đớn thấu tim gan ập vào lồng ngực của cậu bé.
Đau quá... Đau quá!
Liệu có ai có thể đến cứu cậu bé ấy không, đau quá, có ai có thể khiến cảm giác đau đớn ấy ngừng lại không?
Cậu bé cảm thấy đau đến mức không thể hít thở nổi nữa rồi, cả người yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào giống như sắp chết đến nơi rồi...
Lăng Y Mộc hơi giật mình, cô không ngờ rằng chỗ mà cô đã gặp được anh lại chính là nơi mà bố anh đã qua đời.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Xin lỗi” Cô lên tiếng.
“Bố tôi chết là vì gieo gió gặt bão thôi, chị không cần phải xin lỗi gì cả” Dịch Quân Phi thấp giọng nói.
“Gieo gió gặt bão?” Lăng Y Mộc ngạc nhiên, ít ra thì cô không ngờ rằng anh sẽ dùng cụm từ ấy để tả về cái chết của bố ruột mình.
“Chẳng phải là gieo gió gặt bão thì là gì chứ? Yêu một người không nên yêu, đến khi đối phương nhận ra ông ấy không còn giá trị để lợi dụng nữa thì dù có quỳ xuống đất, đau khổ cầu xin đến mấy thì cũng chẳng có tác dụng gì cả. Cuối cùng thì ông ấy cũng đã tuyệt vọng mà chết, chết cóng trong đống tuyết” Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, giống như đang kể về câu chuyện nào đó rất bình thường vậy. Thậm chí, ngay cả giọng điệu của anh cũng cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng dường như cả người anh đều đang bị bao bọc bởi một bầu không khí cực kỳ cô độc.
Điều này khiến cho Lăng Y Mộc cảm thấy như cô vừa quay lại ngày đầu tiên cô gặp được anh vậy.
“Bình Quân” Cô gọi anh.
Anh nâng tầm mắt lên, ánh mắt đen kịt của anh phản chiếu cả gương mặt cô: “Chị nói xem, có phải là chính ông ta đã tự đâm đầu vào chỗ chết đúng không?”.
Lăng Y Mộc cảm thấy cổ họng mình khô khốc, đắng chát, một lúc lâu sau cô mới ấp ủng hỏi tiếp: “Người phụ nữ đó là mẹ của cậu à?”
Anh yên lặng, mặc dù vẻ mặt anh không có biểu cảm gì nhưng ánh mắt anh lại lóe lên vẻ đau khổ.
Trong giây phút đó, Lăng Y Mộc cũng đã hiểu ra được đáp án là gì.
Cô không biết mình phải an ủi anh thế nào, những lúc như thế này thì có vẻ như nói gì thì cũng chẳng có tác dụng gì cả, có một số việc chỉ có những người trải qua rồi thì mới biết cảm giác ấy đau đớn đến nhường nào.
Cô đứng lên, sau đó ôm lấy Dịch Quân Phi đang ngồi trên ghế.
Anh da đầu vào lòng cô, trong khoang mũi là mùi hương trên người cô, cạnh má là hơi ẩm trên người cô.
Nhịp tim đều đặn của cô cứ thế nhẹ nhàng xuyên qua quần áo, vang vọng vào tai anh.
Điều này khiến cho anh chỉ muốn cứ thế... cứ thế mà lắng nghe nhịp tim của cô mãi mà thôi...
“Mẹ, đừng đi mà...”
Bóng người nhỏ gầy cứ thế quỳ sụp xuống, muốn cầu xin người phụ nữ đã thu dọn hành lý xong đừng rời đi.
Nhưng mà chẳng có tác dụng gì cả, người phụ nữ đó đã quyết tâm là sẽ rời đi, thậm chí còn chẳng buồn nhìn vào cậu bé kia lấy một lần.
Thấy người phụ nữ đó sắp rời đi rồi, cậu bé đưa tay ra, muốn túm lấy mẹ mình.
Nhưng một giây sau, bóng người nhỏ bé của cậu lại bị hất ra, sau đó cảm giác đau đớn thấu tim gan ập vào lồng ngực của cậu bé.
Đau quá... Đau quá!
Liệu có ai có thể đến cứu cậu bé ấy không, đau quá, có ai có thể khiến cảm giác đau đớn ấy ngừng lại không?
Cậu bé cảm thấy đau đến mức không thể hít thở nổi nữa rồi, cả người yếu ớt chẳng còn chút sức lực nào giống như sắp chết đến nơi rồi...
Bình luận facebook