Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 736
Chương 736:
Cố Tiểu Mạch nhàn nhạt nhìn sang, cầm ly rượu lên, Minh Uy ẩn ý liếc qua: “Em à, chúng ta cạn ly xong có thể tính là hữu duyên quen biết không?”
Minh Uy uống rượu mở màn, mùi thơm từ ly rượu khá hấp dẫn, Cố Tiểu Mạch tham lam uống một hơi đã hết nửa ly.
Động tác của Minh Uy càng lúc càng lớn không kiêng dè, anh ta đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch rồi từ từ đặt tay lên eo Cố Tiểu Mạch, tư thế nửa ôm, cử chỉ vô cùng thân mật.
Hứa Nhân Nhân đứng trong bóng tối ôm ngực chế nhạo, Cố Tiểu Mạch, bây giờ cô sa đọa đến mức này rồi sao?
Đột nhiên vang lên một tiếng “tầm”, Hứa Nhân Nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tên trợ lý đã bị Cố Tiểu Mạch áp chế.
Ly rượu rơi trên mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Minh Uy: “Uống rượu thì được, nhưng giở trò thử xem?”
Minh Uy nhận ra Cố Tiểu Mạch rất có sức mạnh, lúc này đã kẹp chặt hai tay anh ta ra sau lưng, giãy mãi cũng không ra.
Vẻ mặt của Hứa Nhân Nhân đột nhiên thay đổi, cô ta hét lên với đám thuộc hạ ở bên cạnh: “Qua đó!”
“Vâng, cô chủ.”
Tên tay sai Văn Phong xông lên trước, dùng hai tay khống chế bả vai của Cố Tiểu Mạch, tách hai người ra, Minh Uy xoay cổ tay đỏ ửng của anh ta rồi đột nhiên đi tới trước mặt Cố Tiểu Mạch, nói với vẻ khinh bỉ: “Đã đến bar chơi còn ra dáng thanh cao cái gì? Coi mình là trinh nữ sao?”
Cố Tiểu Mạch dùng đôi mắt như đao nhìn thẳng Minh Uy: “Tôi muốn chơi thì anh cản nổi không?”
Sở dĩ Cố Tiểu Mạch tự tin nói thế với Minh Uy là vì nghĩ răng Ngu Sâm sẽ đứng sau chống đỡ, Ngu Sâm đã từng nói một câu chí lý: “Ở bên ngoài cứ chơi thoải mái, xảy ra chuyện gì sẽ có tôi xử lý, đừng làm mất mặt tôi là được”
“Cá gì? Sờ eo cũng không cho? Vậy còn đòi tìm đàn ông sao?”
Minh Uy cố tình chọc tức Cố Tiểu Mạch, không chớp mắt nhìn Cố Tiểu Mạch lọt hố.
Cố Tiểu Mạch rất bình tĩnh chạm vào ly rượu, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ: “Hèn hạ, ghê tởm, mấy từ này không thể mô tả hết bản chất của anh!”
Minh Uy bị chọc tức, chửi thề một câu rồi hô hào đàn em xông lên!
Không một ai đứng lên can ngăn, chỉ thâm trách cô gái này không có mắt mới chọc giận gã nhà giàu này.
Cố Tiểu Mạch nhìn khắp một lượt, biết trước đã không nghe lời khuyên của bác sĩ đến quán bar tìm đàn ông, đám này bốn năm người, cô một đấu một vẫn được, nhưng một mà đấu bốn thì chết là cái chắc.
Đôi mắt quét khắp quán bar đột nhiên bắt gặp một bóng người hơi quen.
Hứa Nhân Nhân không ngờ chạm mắt với Cố Tiểu Mạch, cô ta bối rối quay sang hướng khác, Cố Tiểu Mạch không phát hiện điều khác thường, siết chặt nắm tay chuẩn bị đấu một phen cá chết lưới rách.
Quán bar đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau lưng mấy tên tay sai vang lên tiếng bước chân, từng bước đi về phía bọn họ.
“Muốn đánh? Hử?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bóng người anh tuấn tản mác sự tàn bạo, cả người ẩn hiện lửa giận.
Mộ Bắc Ngật xuất hiện trong quán bar như kỳ tích, Dịch Bách đứng bên cạnh mang theo vài đàn em. Bầu không khí đột nhiên bị Mộ Bắc Ngật khống chế, lạnh lẽo đến đóng băng.
Cuối cùng, người phục vụ phát hiện điều bất ổn, anh ta nhanh chóng gọi người quản lý đến, người quản lý đang rất kiêu ngạo đến giải quyết chuyện lộn xộn chợt nhìn thấy Tổng giám đốc Mộ bí ẩn thế mà đang xuất hiện trong quán bar này.
Gương mặt tức giận chợt biến thành cười nịnh nọt, ông ta xoa đôi bàn tay mập mạp: “Tổng giám đốc Mộ, sao ngài lại tới tới đây? Tôi lập tức chuẩn bị một phòng riêng cho ngài, mong ngài bỏ qua vì đã không tiếp đón chu toàn”
“Đến đây”
Mộ Bắc Ngật không kiên nhãn để nghe lời nhăng cuội của tên quản lý, vì người cao nên anh có thể nhìn thấy Cố Tiểu Mạch lẫn trong đám người đàn ông này.
Cố Tiểu Mạch sắc mặt cứng đờ, mày khế chau, không rõ cảm xúc.
Đôi con ngươi của Mộ Bắc Ngật càng lúc càng âm u, không ngừng dâng lên lửa giận.
Hứa Nhân Nhân thấy sự xuất hiện đột ngột của Mộ Bắc Ngật, khuôn mặt cô ta như sắp sửa biến dạng, khó khăn lắm mới có cơ hội khó dễ Cố Tiểu Mạch, vậy mà… anh Bắc Ngật lại xuất hiện kịp thời như thế?
Cố Tiểu Mạch nhàn nhạt nhìn sang, cầm ly rượu lên, Minh Uy ẩn ý liếc qua: “Em à, chúng ta cạn ly xong có thể tính là hữu duyên quen biết không?”
Minh Uy uống rượu mở màn, mùi thơm từ ly rượu khá hấp dẫn, Cố Tiểu Mạch tham lam uống một hơi đã hết nửa ly.
Động tác của Minh Uy càng lúc càng lớn không kiêng dè, anh ta đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch rồi từ từ đặt tay lên eo Cố Tiểu Mạch, tư thế nửa ôm, cử chỉ vô cùng thân mật.
Hứa Nhân Nhân đứng trong bóng tối ôm ngực chế nhạo, Cố Tiểu Mạch, bây giờ cô sa đọa đến mức này rồi sao?
Đột nhiên vang lên một tiếng “tầm”, Hứa Nhân Nhân vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tên trợ lý đã bị Cố Tiểu Mạch áp chế.
Ly rượu rơi trên mặt đất, mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Minh Uy: “Uống rượu thì được, nhưng giở trò thử xem?”
Minh Uy nhận ra Cố Tiểu Mạch rất có sức mạnh, lúc này đã kẹp chặt hai tay anh ta ra sau lưng, giãy mãi cũng không ra.
Vẻ mặt của Hứa Nhân Nhân đột nhiên thay đổi, cô ta hét lên với đám thuộc hạ ở bên cạnh: “Qua đó!”
“Vâng, cô chủ.”
Tên tay sai Văn Phong xông lên trước, dùng hai tay khống chế bả vai của Cố Tiểu Mạch, tách hai người ra, Minh Uy xoay cổ tay đỏ ửng của anh ta rồi đột nhiên đi tới trước mặt Cố Tiểu Mạch, nói với vẻ khinh bỉ: “Đã đến bar chơi còn ra dáng thanh cao cái gì? Coi mình là trinh nữ sao?”
Cố Tiểu Mạch dùng đôi mắt như đao nhìn thẳng Minh Uy: “Tôi muốn chơi thì anh cản nổi không?”
Sở dĩ Cố Tiểu Mạch tự tin nói thế với Minh Uy là vì nghĩ răng Ngu Sâm sẽ đứng sau chống đỡ, Ngu Sâm đã từng nói một câu chí lý: “Ở bên ngoài cứ chơi thoải mái, xảy ra chuyện gì sẽ có tôi xử lý, đừng làm mất mặt tôi là được”
“Cá gì? Sờ eo cũng không cho? Vậy còn đòi tìm đàn ông sao?”
Minh Uy cố tình chọc tức Cố Tiểu Mạch, không chớp mắt nhìn Cố Tiểu Mạch lọt hố.
Cố Tiểu Mạch rất bình tĩnh chạm vào ly rượu, dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ: “Hèn hạ, ghê tởm, mấy từ này không thể mô tả hết bản chất của anh!”
Minh Uy bị chọc tức, chửi thề một câu rồi hô hào đàn em xông lên!
Không một ai đứng lên can ngăn, chỉ thâm trách cô gái này không có mắt mới chọc giận gã nhà giàu này.
Cố Tiểu Mạch nhìn khắp một lượt, biết trước đã không nghe lời khuyên của bác sĩ đến quán bar tìm đàn ông, đám này bốn năm người, cô một đấu một vẫn được, nhưng một mà đấu bốn thì chết là cái chắc.
Đôi mắt quét khắp quán bar đột nhiên bắt gặp một bóng người hơi quen.
Hứa Nhân Nhân không ngờ chạm mắt với Cố Tiểu Mạch, cô ta bối rối quay sang hướng khác, Cố Tiểu Mạch không phát hiện điều khác thường, siết chặt nắm tay chuẩn bị đấu một phen cá chết lưới rách.
Quán bar đột nhiên trở nên yên tĩnh, sau lưng mấy tên tay sai vang lên tiếng bước chân, từng bước đi về phía bọn họ.
“Muốn đánh? Hử?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Bóng người anh tuấn tản mác sự tàn bạo, cả người ẩn hiện lửa giận.
Mộ Bắc Ngật xuất hiện trong quán bar như kỳ tích, Dịch Bách đứng bên cạnh mang theo vài đàn em. Bầu không khí đột nhiên bị Mộ Bắc Ngật khống chế, lạnh lẽo đến đóng băng.
Cuối cùng, người phục vụ phát hiện điều bất ổn, anh ta nhanh chóng gọi người quản lý đến, người quản lý đang rất kiêu ngạo đến giải quyết chuyện lộn xộn chợt nhìn thấy Tổng giám đốc Mộ bí ẩn thế mà đang xuất hiện trong quán bar này.
Gương mặt tức giận chợt biến thành cười nịnh nọt, ông ta xoa đôi bàn tay mập mạp: “Tổng giám đốc Mộ, sao ngài lại tới tới đây? Tôi lập tức chuẩn bị một phòng riêng cho ngài, mong ngài bỏ qua vì đã không tiếp đón chu toàn”
“Đến đây”
Mộ Bắc Ngật không kiên nhãn để nghe lời nhăng cuội của tên quản lý, vì người cao nên anh có thể nhìn thấy Cố Tiểu Mạch lẫn trong đám người đàn ông này.
Cố Tiểu Mạch sắc mặt cứng đờ, mày khế chau, không rõ cảm xúc.
Đôi con ngươi của Mộ Bắc Ngật càng lúc càng âm u, không ngừng dâng lên lửa giận.
Hứa Nhân Nhân thấy sự xuất hiện đột ngột của Mộ Bắc Ngật, khuôn mặt cô ta như sắp sửa biến dạng, khó khăn lắm mới có cơ hội khó dễ Cố Tiểu Mạch, vậy mà… anh Bắc Ngật lại xuất hiện kịp thời như thế?
Bình luận facebook