Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
Chương 32
Đông Phương Lý vẫn nhắm mắt.
Lúc nãy ánh mắt chịu ảnh hưởng, y cũng không thấy rõ Tần Lam Nguyệt làm gì.
Chỉ có thể cảm nhận được, sau khi kim đâm vào cơ thể, có thứ gì đó lành lạnh chảy vào trong, không bao lâu sau cơn đau đầu liền biến mất.
Hệt như những cuồng phong to lớn đang càn quét trong đầu, sau khi gặp phải chất lỏng lành lạnh kia, đã trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.
Từ lúc y mắc bệnh này đến nay, đây là lần đầu tiên có cảm giác nhẹ nhõm như vậy.
“Bây giờ ngươi thấy trong người sao rồi?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Khá ổn.”
“Áp lực bên trong não của ngươi đang khôi phục bình thường, khi khôi phục tốt rồi, có thể dùng thuốc mà ngươi hay uống.” Tần Lam Nguyệt nói : “Bệnh này rất nguy hiểm.”
Nàng có chút tiếc nuối, trên người Đông Phương Lý luôn mang theo khí tức thần tiên thoát tục, cho dù lúc phát bệnh cũng không che lấp được, đẹp đến không tưởng nổi.
Người như vậy, lại mắc phải căn bệnh phiền toái này.
Ở thời đại không có khoa học kỹ thuật này, không có phẫu thuật mở hộp sọ, chỉ có thể trị liệu một cách bảo thủ, rất dễ dàng ra đi sớm khi còn ở độ tuổi tráng niên.
Sắc mặt Đông Phương Lý thay đổi : “Ngươi biết bình thường ta dùng thuốc gì?”
“Chẳng phải ở trong tay áo ngươi đó sao? Mùi vị đậm đặc như vậy, thành phần bên trong đại khá có tam thất, xuyên khung, hoa hồng, các loại rễ sắn, đều là các thành phần tốt cho não, rất có hiệu quả với bệnh của ngươi.” Tần Lam Nguyệt nói xong, cơ thể thoáng cứng đờ : “Vừa nãy là ta lỡ miệng nói bậy.”
Nàng thấy vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của Đông Phương Lý, khóe miệng chợt co rút.
Vừa rồi miệng nhanh hơn não, đã nói một ít lời không nên nói, đã làm một ít việc không nên làm.
Chẩn đoán bệnh, tiêm cam lộ thuần, những việc này có thể lấy lý do tình cờ mà lấp liếm cho qua.
Nhưng mà, thuận miệng nói ra những thành phần có trong thuốc mà y hay dùng, tính chuyên nghiệp trong chuyện này rất cao, người không biết y thuật tuyệt đối không thể làm được.
“Ta cảm thấy ta có thể giải thích.” Tần Lam Nguyệt nghiêm túc nói : “Từ nhỏ cơ thể ta đã ốm yếu, uống thuốc tương đối nhiều, bệnh lâu sẽ thành y, loại việc như phân biệt thảo dược với ta mà nói cũng không khó.”
Đông Phương Lý cười lạnh : “Ngươi chột dạ làm gì?”
“Cảm thấy lương tâm cắn rứt, phải giải thích một chút.” Tần Lam Nguyệt dối lòng nói : “Chuyện ngày hôm nay, chỉ là trùng hợp, dù sao ngươi cũng đừng hỏi nhiều. Kết quả tốt là được rồi.”
“Bổn Vương sẽ không hỏi.”
Đông Phương Lý ngẩng đầu nhìn tuyết đọng đang bao trùm cung điện.
“Trên người ai cũng bao trùm mấy tầng tuyết trắng, che dấu con người chân thật của mình, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Như vậy là tốt nhất.” Tần Lam Nguyệt nói : “Đêm qua ngươi giúp ta, hôm nay xem như ta báo đáp ngươi. Những ngày sau này, ta sẽ trả lại cho ngươi những gì mình có thể trả.”
Đông Phương Lý nhìn nàng, gương mặt vốn không có bất kỳ biểu cảm nào hiện lên một chút đùa cợt : “Còn? À.”
Tần Lam Nguyệt không biết nên trả lời ra sao.
Người thiếu nợ Đông Phương Lý là nguyên chủ, không phải nàng.
Nàng đã đồng ý với nguyên chủ, sẽ khiến tra nam tiện nữ Tam Vương gia và Tần Tuyết Nguyệt trả một cái giá thật đau.
Trong lúc đó, nàng sẽ cố hết sức đền bù tổn thất của Đông Phương Lý.
Đông Phương Lý nhắm mắt nghỉ ngơi, Tần Lam Nguyệt dựa vào một bên, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Trong không gian nhỏ hẹp này cả hai đều trầm mặc khiến bầu không khí có chút xấu hổ.
“Đi thôi.” Một lúc sau, Đông Phương Lý đã khôi phục một chút sức lực.
Y lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, bỏ một viên thuốc vào trong miệng.
Tần Lam Nguyệt gật đầu : “Tác dụng của cam dược thuần chỉ có thể kéo dài thêm nửa canh giờ, trong khoảng thời gian đó nhất định phải về Vương Phủ nghỉ ngơi.”
Đông Phương Lý sửa sang lại y phục, mồ hôi lạnh làm xiêm y ướt sũng, cho dù ăn mặc chỉnh tề cũng có chút nhếch nhác.
“Có muốn đổi một bộ xiêm y khác hay không?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
Đông Phương Lý không để ý tới nàng.
Tần Lam Nguyệt cười tự giễu, nàng cũng rảnh rỗi lắm mới xen vào việc của người khác.
Đông Phương Lý vẫn nhắm mắt.
Lúc nãy ánh mắt chịu ảnh hưởng, y cũng không thấy rõ Tần Lam Nguyệt làm gì.
Chỉ có thể cảm nhận được, sau khi kim đâm vào cơ thể, có thứ gì đó lành lạnh chảy vào trong, không bao lâu sau cơn đau đầu liền biến mất.
Hệt như những cuồng phong to lớn đang càn quét trong đầu, sau khi gặp phải chất lỏng lành lạnh kia, đã trở nên dịu dàng ngoan ngoãn.
Từ lúc y mắc bệnh này đến nay, đây là lần đầu tiên có cảm giác nhẹ nhõm như vậy.
“Bây giờ ngươi thấy trong người sao rồi?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
“Khá ổn.”
“Áp lực bên trong não của ngươi đang khôi phục bình thường, khi khôi phục tốt rồi, có thể dùng thuốc mà ngươi hay uống.” Tần Lam Nguyệt nói : “Bệnh này rất nguy hiểm.”
Nàng có chút tiếc nuối, trên người Đông Phương Lý luôn mang theo khí tức thần tiên thoát tục, cho dù lúc phát bệnh cũng không che lấp được, đẹp đến không tưởng nổi.
Người như vậy, lại mắc phải căn bệnh phiền toái này.
Ở thời đại không có khoa học kỹ thuật này, không có phẫu thuật mở hộp sọ, chỉ có thể trị liệu một cách bảo thủ, rất dễ dàng ra đi sớm khi còn ở độ tuổi tráng niên.
Sắc mặt Đông Phương Lý thay đổi : “Ngươi biết bình thường ta dùng thuốc gì?”
“Chẳng phải ở trong tay áo ngươi đó sao? Mùi vị đậm đặc như vậy, thành phần bên trong đại khá có tam thất, xuyên khung, hoa hồng, các loại rễ sắn, đều là các thành phần tốt cho não, rất có hiệu quả với bệnh của ngươi.” Tần Lam Nguyệt nói xong, cơ thể thoáng cứng đờ : “Vừa nãy là ta lỡ miệng nói bậy.”
Nàng thấy vẻ mặt tràn đầy hoài nghi của Đông Phương Lý, khóe miệng chợt co rút.
Vừa rồi miệng nhanh hơn não, đã nói một ít lời không nên nói, đã làm một ít việc không nên làm.
Chẩn đoán bệnh, tiêm cam lộ thuần, những việc này có thể lấy lý do tình cờ mà lấp liếm cho qua.
Nhưng mà, thuận miệng nói ra những thành phần có trong thuốc mà y hay dùng, tính chuyên nghiệp trong chuyện này rất cao, người không biết y thuật tuyệt đối không thể làm được.
“Ta cảm thấy ta có thể giải thích.” Tần Lam Nguyệt nghiêm túc nói : “Từ nhỏ cơ thể ta đã ốm yếu, uống thuốc tương đối nhiều, bệnh lâu sẽ thành y, loại việc như phân biệt thảo dược với ta mà nói cũng không khó.”
Đông Phương Lý cười lạnh : “Ngươi chột dạ làm gì?”
“Cảm thấy lương tâm cắn rứt, phải giải thích một chút.” Tần Lam Nguyệt dối lòng nói : “Chuyện ngày hôm nay, chỉ là trùng hợp, dù sao ngươi cũng đừng hỏi nhiều. Kết quả tốt là được rồi.”
“Bổn Vương sẽ không hỏi.”
Đông Phương Lý ngẩng đầu nhìn tuyết đọng đang bao trùm cung điện.
“Trên người ai cũng bao trùm mấy tầng tuyết trắng, che dấu con người chân thật của mình, ngươi cũng không ngoại lệ.”
“Như vậy là tốt nhất.” Tần Lam Nguyệt nói : “Đêm qua ngươi giúp ta, hôm nay xem như ta báo đáp ngươi. Những ngày sau này, ta sẽ trả lại cho ngươi những gì mình có thể trả.”
Đông Phương Lý nhìn nàng, gương mặt vốn không có bất kỳ biểu cảm nào hiện lên một chút đùa cợt : “Còn? À.”
Tần Lam Nguyệt không biết nên trả lời ra sao.
Người thiếu nợ Đông Phương Lý là nguyên chủ, không phải nàng.
Nàng đã đồng ý với nguyên chủ, sẽ khiến tra nam tiện nữ Tam Vương gia và Tần Tuyết Nguyệt trả một cái giá thật đau.
Trong lúc đó, nàng sẽ cố hết sức đền bù tổn thất của Đông Phương Lý.
Đông Phương Lý nhắm mắt nghỉ ngơi, Tần Lam Nguyệt dựa vào một bên, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Trong không gian nhỏ hẹp này cả hai đều trầm mặc khiến bầu không khí có chút xấu hổ.
“Đi thôi.” Một lúc sau, Đông Phương Lý đã khôi phục một chút sức lực.
Y lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ, bỏ một viên thuốc vào trong miệng.
Tần Lam Nguyệt gật đầu : “Tác dụng của cam dược thuần chỉ có thể kéo dài thêm nửa canh giờ, trong khoảng thời gian đó nhất định phải về Vương Phủ nghỉ ngơi.”
Đông Phương Lý sửa sang lại y phục, mồ hôi lạnh làm xiêm y ướt sũng, cho dù ăn mặc chỉnh tề cũng có chút nhếch nhác.
“Có muốn đổi một bộ xiêm y khác hay không?” Tần Lam Nguyệt hỏi.
Đông Phương Lý không để ý tới nàng.
Tần Lam Nguyệt cười tự giễu, nàng cũng rảnh rỗi lắm mới xen vào việc của người khác.
Bình luận facebook