Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1113
Chương 1113
Sau khi uống xong cốc nước chứa máu mà Triệu Khương Lan đưa, Mộ Dung Bắc Hải quả nhiên lại nằm mơ Lần này vẫn như cũ hắn không nhìn rõ mặt của người phụ nữ đó, nhưng nàng ta có nhắc tới một cái tên, Ngưng Nhi.
Khi nhắc đến cái tên này, giọng người phụ nữ kia như sắp đứt hơi khản tiếng “Ngưng Nhị, tại sao muội lại hại ta, ta là tỷ tỷ của muội mài!”
Chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của nàng ta, mà Mộ Dung Bắc Hải đã cảm thấy chạnh lòng.
Ngày hôm sau, sau khi nghe Mộ Dung Bắc Hải kể lại, Triệu Khương Lan rơi vào suy nghĩ.
“Người phụ nữ đó nhắc đến muội muội của mình một cách đau lòng như vậy… có phải là vì, muội muội của nàng ta đã làm ra chuyện gì quá đáng với nàng ta, khiến nàng ta chết rất thương tâm. Ngoài điều này ra, nàng ta còn nhắc đến tin tức có ích nào khác không, ví dụ như thân thế nàng ta là gì? Nàng ta làm nghề gì?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Trước mắt trong giấc mơ của huynh, nàng ta vẫn chưa nói gì thêm. Nhưng mà theo kinh nghiệm của huynh, có lẽ đợi đến khi chuyện này phát triển xa hơn, nội dung giấc mơ cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn. Huynh đoán dạo gần đây trong kinh nhất định là đã xảy ra chuyện mà chúng ta không biết, và chuyện đó có liên quan mật thiết với tử sát”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Muội cũng cảm thấy vậy, vậy chúng ta cứ đợi trước đã. Bây giờ đã có chút manh mối, cũng hơn là không có manh mối gì. Có thể không lâu nữa, mọi chuyện sẽ dần dần hiện ra trước mắt. Tam ca, huynh nhất định sẽ khỏe lại, muội đợi ngày mà huynh có thể lại đứng dậy được, giành lại vị trí thái tử, như vậy, Mộ Dung Bắc Qúy không phải là đích tử, thì không còn lý do nào để hắn chiếm mãi vị trí thái tử không buông, phụ hoàng cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Mộ Dung Bắc Hải cười khổ: “Thật ra ta biết rất rõ, phụ hoàng sẽ không để lão ngũ trở thành thái tử, chỉ là trước mắc Liên Tư Thành vẫn nắm giữ binh quyền trong tay, phụ hoàng tạm thời không thể chèn ép hắn. Chỉ sợ đến khi ta hoàn toàn hồi phục trở lại, muốn lấy lại vị trí thái tử, cũng không dễ dàng như thế. Liên gia không sụp đổ, hắn vĩnh viễn cũng không cần e sợ.
Triệu Khương Lan kiên định nhìn hắn: “Muội biết không dễ dàng gì, nhưng mà, làm người phải luôn có hy vọng, mới có động lực để cố gắng! Muội tin rằng, chúng ta nhất định có thể nhìn thấy được thắng lợi cuối cùng”
Chớp mắt cái đã đến cuối tháng.
Dù là phủ Lập Vương mới xây hay là La phủ đều đang khua chiêng múa trống.
Hỷ phục của La Kiều Oanh là may theo bộ hỷ phục tân nương đắc nhất ngoài thị trường.
Tuy nhìn tổng thể không phú quý xa hoa bằng mấy vị vương phi trước đây, nhưng so với người bình thường, cũng được xem là tao nhã hào hoa hơn người rồi.
Càng gần đến ngày đại hôn, tâm trạng của nàng ấy càng trở nên lo lăng.
Vốn dĩ nàng ấy nghĩ bản thân là người không sợ gì. Không ngờ rằng, khi động đến chuyện đại sự trong đời người này, lại lo lắng đủ điều.
La phu nhân đành phải an ủi nàng ấy: “Lập Vương tới phủ chúng ta đi tới đi lui cả ngày nhìn cũng quen mắt cả rồi, tình cảm giữa hai con tốt hơn nhiều so với những đôi phu thê trước khi cưới chả gặp nhau lấy một lần, chí ít hai đứa cũng coi như là tâm đầu ý hợp, ngày tháng sau khi tốt hôn của hai đứa sẽ bình an thôi.”
La Kiều Oanh kìm lòng không được hỏi La phu nhân: “Mẫu thân, lần này ca ca không về sao? Sao muội muội như con thành thân, mà huynh ấy ở biên giới lại không mau mau trở về, trong nhà không có ca ca và tẩu tẩu, cứ luôn có cảm giác quạnh quế lạ thường. Hơn nữa nếu như con gả đi rồi, trong phủ chỉ còn lại mình người, cô đơn biết nhường nào”
La phu nhân trìu mến vuốt ve đầu nàng: “Con không cần phải lo cho †a, trong phủ này có rất nhiều nha hoàn hạ nhân, cũng đâu phải chỉ có mình ta, hơn nữa, Lập Vương phủ cách phủ chúng ta cũng không xa, nếu như con muốn về, cứ cách năm ba ngày thì về thôi, với tính cách của Lập Vương, sẽ không hà khắc với con đâu”
“Hơn nữa, đại ca và tẩu tẩu của con, tụi nó cũng muốn quay về, hoàng thượng đã viết một bức thư gửi ra biên giới rồi. Nhưng con biết rồi đó, đường sá ngăn sông cách núi, nếu muốn gửi thư đi cũng phải mất nửa tháng trời, đến khi tụi nó nhận được thư, thì hôn sự của con cũng xong cả rồi, có gấp cũng không về kịp”
“Con yên tâm, dù là ở nơi đâu, thì người nhà vẫn sẽ chúc phúc cho con. Đợi khi năm mới đến, ca ca và tẩu tẩu con nhất định sẽ về kinh thành để bẩm báo, bây giờ cũng đã vào đông rồi, không lâu nữa sẽ đến năm mới, vậy nên con đừng sốt ruột, sẽ có cơ hội để các con gặp mặt nhau mà”
La Kiều Oanh cứ không nỡ ôm chầm lấy La phu nhân: “Mẫu thân à, sau này con gái không thể lúc nào cũng bầu bạn với người, người nhất định phải chăm sóc tốt sức khỏe bản thân, có gì không vừa ý thì nhất định phải kể với ma ma, không được giấu giếm không nói người khác biết”
Sau khi uống xong cốc nước chứa máu mà Triệu Khương Lan đưa, Mộ Dung Bắc Hải quả nhiên lại nằm mơ Lần này vẫn như cũ hắn không nhìn rõ mặt của người phụ nữ đó, nhưng nàng ta có nhắc tới một cái tên, Ngưng Nhi.
Khi nhắc đến cái tên này, giọng người phụ nữ kia như sắp đứt hơi khản tiếng “Ngưng Nhị, tại sao muội lại hại ta, ta là tỷ tỷ của muội mài!”
Chỉ nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của nàng ta, mà Mộ Dung Bắc Hải đã cảm thấy chạnh lòng.
Ngày hôm sau, sau khi nghe Mộ Dung Bắc Hải kể lại, Triệu Khương Lan rơi vào suy nghĩ.
“Người phụ nữ đó nhắc đến muội muội của mình một cách đau lòng như vậy… có phải là vì, muội muội của nàng ta đã làm ra chuyện gì quá đáng với nàng ta, khiến nàng ta chết rất thương tâm. Ngoài điều này ra, nàng ta còn nhắc đến tin tức có ích nào khác không, ví dụ như thân thế nàng ta là gì? Nàng ta làm nghề gì?”
Mộ Dung Bắc Hải lắc đầu: “Trước mắt trong giấc mơ của huynh, nàng ta vẫn chưa nói gì thêm. Nhưng mà theo kinh nghiệm của huynh, có lẽ đợi đến khi chuyện này phát triển xa hơn, nội dung giấc mơ cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn. Huynh đoán dạo gần đây trong kinh nhất định là đã xảy ra chuyện mà chúng ta không biết, và chuyện đó có liên quan mật thiết với tử sát”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Muội cũng cảm thấy vậy, vậy chúng ta cứ đợi trước đã. Bây giờ đã có chút manh mối, cũng hơn là không có manh mối gì. Có thể không lâu nữa, mọi chuyện sẽ dần dần hiện ra trước mắt. Tam ca, huynh nhất định sẽ khỏe lại, muội đợi ngày mà huynh có thể lại đứng dậy được, giành lại vị trí thái tử, như vậy, Mộ Dung Bắc Qúy không phải là đích tử, thì không còn lý do nào để hắn chiếm mãi vị trí thái tử không buông, phụ hoàng cũng không cần phải lo lắng nữa rồi!”
Mộ Dung Bắc Hải cười khổ: “Thật ra ta biết rất rõ, phụ hoàng sẽ không để lão ngũ trở thành thái tử, chỉ là trước mắc Liên Tư Thành vẫn nắm giữ binh quyền trong tay, phụ hoàng tạm thời không thể chèn ép hắn. Chỉ sợ đến khi ta hoàn toàn hồi phục trở lại, muốn lấy lại vị trí thái tử, cũng không dễ dàng như thế. Liên gia không sụp đổ, hắn vĩnh viễn cũng không cần e sợ.
Triệu Khương Lan kiên định nhìn hắn: “Muội biết không dễ dàng gì, nhưng mà, làm người phải luôn có hy vọng, mới có động lực để cố gắng! Muội tin rằng, chúng ta nhất định có thể nhìn thấy được thắng lợi cuối cùng”
Chớp mắt cái đã đến cuối tháng.
Dù là phủ Lập Vương mới xây hay là La phủ đều đang khua chiêng múa trống.
Hỷ phục của La Kiều Oanh là may theo bộ hỷ phục tân nương đắc nhất ngoài thị trường.
Tuy nhìn tổng thể không phú quý xa hoa bằng mấy vị vương phi trước đây, nhưng so với người bình thường, cũng được xem là tao nhã hào hoa hơn người rồi.
Càng gần đến ngày đại hôn, tâm trạng của nàng ấy càng trở nên lo lăng.
Vốn dĩ nàng ấy nghĩ bản thân là người không sợ gì. Không ngờ rằng, khi động đến chuyện đại sự trong đời người này, lại lo lắng đủ điều.
La phu nhân đành phải an ủi nàng ấy: “Lập Vương tới phủ chúng ta đi tới đi lui cả ngày nhìn cũng quen mắt cả rồi, tình cảm giữa hai con tốt hơn nhiều so với những đôi phu thê trước khi cưới chả gặp nhau lấy một lần, chí ít hai đứa cũng coi như là tâm đầu ý hợp, ngày tháng sau khi tốt hôn của hai đứa sẽ bình an thôi.”
La Kiều Oanh kìm lòng không được hỏi La phu nhân: “Mẫu thân, lần này ca ca không về sao? Sao muội muội như con thành thân, mà huynh ấy ở biên giới lại không mau mau trở về, trong nhà không có ca ca và tẩu tẩu, cứ luôn có cảm giác quạnh quế lạ thường. Hơn nữa nếu như con gả đi rồi, trong phủ chỉ còn lại mình người, cô đơn biết nhường nào”
La phu nhân trìu mến vuốt ve đầu nàng: “Con không cần phải lo cho †a, trong phủ này có rất nhiều nha hoàn hạ nhân, cũng đâu phải chỉ có mình ta, hơn nữa, Lập Vương phủ cách phủ chúng ta cũng không xa, nếu như con muốn về, cứ cách năm ba ngày thì về thôi, với tính cách của Lập Vương, sẽ không hà khắc với con đâu”
“Hơn nữa, đại ca và tẩu tẩu của con, tụi nó cũng muốn quay về, hoàng thượng đã viết một bức thư gửi ra biên giới rồi. Nhưng con biết rồi đó, đường sá ngăn sông cách núi, nếu muốn gửi thư đi cũng phải mất nửa tháng trời, đến khi tụi nó nhận được thư, thì hôn sự của con cũng xong cả rồi, có gấp cũng không về kịp”
“Con yên tâm, dù là ở nơi đâu, thì người nhà vẫn sẽ chúc phúc cho con. Đợi khi năm mới đến, ca ca và tẩu tẩu con nhất định sẽ về kinh thành để bẩm báo, bây giờ cũng đã vào đông rồi, không lâu nữa sẽ đến năm mới, vậy nên con đừng sốt ruột, sẽ có cơ hội để các con gặp mặt nhau mà”
La Kiều Oanh cứ không nỡ ôm chầm lấy La phu nhân: “Mẫu thân à, sau này con gái không thể lúc nào cũng bầu bạn với người, người nhất định phải chăm sóc tốt sức khỏe bản thân, có gì không vừa ý thì nhất định phải kể với ma ma, không được giấu giếm không nói người khác biết”
Bình luận facebook