Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1245
Chương 1245
Người được nhà họ Triệu phái tới mồ hôi đầ) ạ bảo nô tài nhanh chóng thông báo chuyện này với điện hạ. Bởi vì chuyện này có liên quan đến Công chúa Nhã Lan và Ninh Thân vương gia, hơn nữa người qua đời lại là quận chúa Di Thanh nên đại nhân không thích hợp để ra Bất luận là ngài ấy hướng về phía nào cũng đều cực kỳ không tốt, chỉ có thể xin điện hạ bảo vệ vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể chậm trễ thêm nữa, lập tức thúc ngựa tiến cung gặp Chiêu Vũ đế.
Ở đây Chiêu Vũ đế cũng vừa mới nhận được tin về chuyện của nhà họ Triệu.
Hắn thấy Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng chạy đến thì biết ngay là hắn đến đây để cầu xin chuyện gì.
Mộ Dung Bắc Uyên đi thẳng vào vấn đề, nói: “Phụ hoàng, nhi thần có thể khẳng định, người đã sát hại quận chúa Di Thanh chắc chản là một người khác, tuyệt đối không phải là vương phi. Trước đây vương phi cũng vì lo lắng sẽ dính vào những phiền toái này mà không muốn chữa trị cho quận chúa, nếu như không phải do Triệu An Linh và Triệu đại nhân mở miệng cầu xin, vương phi dứt khoát sẽ không ngã vào vũng nước đục này, không thể ngờ rằng hôm nay vẫn xảy ra chuyện!”
Chiêu Vũ đế trầm giọng nói: “Thế nhưng thời gian qua mối quan hệ của Thần vương phi và quận chúa không hòa thuận mọi người đều biết. Bây giờ cái chén thuốc đã hại cho quận chúa Di Thanh trúng độc mà chết kia, người cầm nó cuối cùng cũng chỉ có Thần vương phi, lại do chính tay con bé cho uống! Con nói xem làm sao có thể phủ nhận được đây”
“Nhi thần cũng không rõ toàn bộ mọi chuyện, nhưng tuyệt đối không có khả năng vương phi tự mình nấu thuốc. Trước đây lúc chọn mua, chắc chắn cũng là do người bên ngoài xử lý. Cho nên, mỗi phân đoạn đều có khả năng xuất hiện vấn đề, với sự thông minh của vương phi, làm sao có thế để bản thân lộ diện trong cái tình huống bất lợi như vậy được. Lời nói của nhi thân không được phúc hậu, nếu thật sự nàng muốn ra tay với quận chúa Di Thanh, chắc chắn sẽ là thần không biết quỷ không hay, chứ không phải ra tay trắng trợn, thậm chí là tự kéo chính mình xuống nước!”
Chiêu Vũ đế đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Thế nhưng trước mắt quận chúa gặp chuyện không may, hẳn cũng không thể không bàn giao công chúa Nhã Lan.
“Trước mắt tình nghỉ lớn nhất là Triệu Khương Lan, việc thẩm tra con bé là chuyện không thể thiếu. Uyên Nhi, bất cứ việc gì cũng cần phải có chứng cứ, con cho rằng không phải do con bé, nhưng con bé lại không có cách nào để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân không phải sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi thật sâu: “Dù muốn chứng cứ trong sạch thì cũng phải cần một khoảng thời gian để nhi thần thu thập bằng chứng, nhưng hôm nay, Ninh Vương thúc lại bắt vương phi đi, người cũng biết từ trước đến nay Minh Vương thúc luôn có thành kiến với vương phi. Nếu để vương phi rơi vào tay ngài ấy, ít nhất là phải chịu tội, mong phụ hoàng thông cảm cho nỗi khổ của nhỉ thần, cho vương phi vào Đại lý Tự, để Nghiêm Chính xử lý việc này. Về chuyện đối nhân xử thế của Nghiêm đại nhân, người cũng nên yên tâm, chắc chắn sẽ không có sự thiên vị”
“Chuyện này khó mà làm được” Không ngờ rằng Chiêu Vũ đế lại trong một tiếng từ chối hoàn toàn lời đề nghị này.
“Lần trước vương phi cũng đã được chuyến giao cho Đại lý Tự xử lý rồi. Tất nhiên trãm tin tưởng năng lực của Nghiêm Chính, thế nhưng chuyện này suy cho cùng cũng không hợp lý lẽ. Đại Tông Chính Viện cũng không phải để trang trí, cứ bỏ qua Đại Tổng Chính Viện mà xử lý hoàng thân quốc thích thì chỉ sẽ làm rối loạn quy tắc. Cho nên lần này, trãm quyết định sẽ để cho Ninh Thân Vương xử lý. Nếu Triệu Khương Lan vô tội, Ninh Thân Vương cũng sẽ không thể gây khó dễ cho con bé như vậy. Nhưng nếu như con bé nói không rõ ràng, không tẩy hết được những hiềm nghỉ trên người mình thì trãm cũng không có khả năng bao che cho con bé.”
“Uyên Nhị, thật ra chuyện này ngược lại còn có cách giải quyết khác”
Người được nhà họ Triệu phái tới mồ hôi đầ) ạ bảo nô tài nhanh chóng thông báo chuyện này với điện hạ. Bởi vì chuyện này có liên quan đến Công chúa Nhã Lan và Ninh Thân vương gia, hơn nữa người qua đời lại là quận chúa Di Thanh nên đại nhân không thích hợp để ra Bất luận là ngài ấy hướng về phía nào cũng đều cực kỳ không tốt, chỉ có thể xin điện hạ bảo vệ vương phi”
Mộ Dung Bắc Uyên sao có thể chậm trễ thêm nữa, lập tức thúc ngựa tiến cung gặp Chiêu Vũ đế.
Ở đây Chiêu Vũ đế cũng vừa mới nhận được tin về chuyện của nhà họ Triệu.
Hắn thấy Mộ Dung Bắc Uyên vội vàng chạy đến thì biết ngay là hắn đến đây để cầu xin chuyện gì.
Mộ Dung Bắc Uyên đi thẳng vào vấn đề, nói: “Phụ hoàng, nhi thần có thể khẳng định, người đã sát hại quận chúa Di Thanh chắc chản là một người khác, tuyệt đối không phải là vương phi. Trước đây vương phi cũng vì lo lắng sẽ dính vào những phiền toái này mà không muốn chữa trị cho quận chúa, nếu như không phải do Triệu An Linh và Triệu đại nhân mở miệng cầu xin, vương phi dứt khoát sẽ không ngã vào vũng nước đục này, không thể ngờ rằng hôm nay vẫn xảy ra chuyện!”
Chiêu Vũ đế trầm giọng nói: “Thế nhưng thời gian qua mối quan hệ của Thần vương phi và quận chúa không hòa thuận mọi người đều biết. Bây giờ cái chén thuốc đã hại cho quận chúa Di Thanh trúng độc mà chết kia, người cầm nó cuối cùng cũng chỉ có Thần vương phi, lại do chính tay con bé cho uống! Con nói xem làm sao có thể phủ nhận được đây”
“Nhi thần cũng không rõ toàn bộ mọi chuyện, nhưng tuyệt đối không có khả năng vương phi tự mình nấu thuốc. Trước đây lúc chọn mua, chắc chắn cũng là do người bên ngoài xử lý. Cho nên, mỗi phân đoạn đều có khả năng xuất hiện vấn đề, với sự thông minh của vương phi, làm sao có thế để bản thân lộ diện trong cái tình huống bất lợi như vậy được. Lời nói của nhi thân không được phúc hậu, nếu thật sự nàng muốn ra tay với quận chúa Di Thanh, chắc chắn sẽ là thần không biết quỷ không hay, chứ không phải ra tay trắng trợn, thậm chí là tự kéo chính mình xuống nước!”
Chiêu Vũ đế đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
Thế nhưng trước mắt quận chúa gặp chuyện không may, hẳn cũng không thể không bàn giao công chúa Nhã Lan.
“Trước mắt tình nghỉ lớn nhất là Triệu Khương Lan, việc thẩm tra con bé là chuyện không thể thiếu. Uyên Nhi, bất cứ việc gì cũng cần phải có chứng cứ, con cho rằng không phải do con bé, nhưng con bé lại không có cách nào để chứng minh cho sự trong sạch của bản thân không phải sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên hít một hơi thật sâu: “Dù muốn chứng cứ trong sạch thì cũng phải cần một khoảng thời gian để nhi thần thu thập bằng chứng, nhưng hôm nay, Ninh Vương thúc lại bắt vương phi đi, người cũng biết từ trước đến nay Minh Vương thúc luôn có thành kiến với vương phi. Nếu để vương phi rơi vào tay ngài ấy, ít nhất là phải chịu tội, mong phụ hoàng thông cảm cho nỗi khổ của nhỉ thần, cho vương phi vào Đại lý Tự, để Nghiêm Chính xử lý việc này. Về chuyện đối nhân xử thế của Nghiêm đại nhân, người cũng nên yên tâm, chắc chắn sẽ không có sự thiên vị”
“Chuyện này khó mà làm được” Không ngờ rằng Chiêu Vũ đế lại trong một tiếng từ chối hoàn toàn lời đề nghị này.
“Lần trước vương phi cũng đã được chuyến giao cho Đại lý Tự xử lý rồi. Tất nhiên trãm tin tưởng năng lực của Nghiêm Chính, thế nhưng chuyện này suy cho cùng cũng không hợp lý lẽ. Đại Tông Chính Viện cũng không phải để trang trí, cứ bỏ qua Đại Tổng Chính Viện mà xử lý hoàng thân quốc thích thì chỉ sẽ làm rối loạn quy tắc. Cho nên lần này, trãm quyết định sẽ để cho Ninh Thân Vương xử lý. Nếu Triệu Khương Lan vô tội, Ninh Thân Vương cũng sẽ không thể gây khó dễ cho con bé như vậy. Nhưng nếu như con bé nói không rõ ràng, không tẩy hết được những hiềm nghỉ trên người mình thì trãm cũng không có khả năng bao che cho con bé.”
“Uyên Nhị, thật ra chuyện này ngược lại còn có cách giải quyết khác”
Bình luận facebook