Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-133
Chương 133
Mộ Dung Bắc Tô vừa đi, Triệu Khương Lan liền về Tịch Chiếu các tim biên lai mà hôm đó Mộ Dung Bắc Uyên đưa cho nàng. Biên lai này đã bị nàng vo lại thành một cục trong lúc phiền chán, khó khăn lắm mới moi ra từ trong góc ngăn kéo, nàng không đợi kịp mở nó ra.
Nàng đọc lại biên lại từ đầu đến cuối một lượt, quả nhiên ở dưới cuối có một dòng ghi chú nhỏ không ngay ngắn lắm: đá huyết ngọc. Nàng siết chặt ngón tay, nhất thời không biết nên nói gì.
Cho nên, vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên thật sự muốn tặng cho nàng, nhưng sao lại rơi vào tay của Thẩm Hi Nguyệt? Lòng hiếu kỳ cùng một chút không cam tâm khiến nàng không nhịn được muốn biết rõ.
Triệu Khương Lan gọi Chu Khiết đến: “Chu quân sự, ta có chuyện muốn hỏi, mong người có thể nói thật” Chu Khiết cung kính đáp: “Mời vương phi nói, thuộc hạ biết sẽ nói hết”
“Đá huyết ngọc, lúc đầu rốt cuộc vương gia muốn tặng cho ai?”
Sắc mặt Chu Khiết khẽ biến, mím môi. Triệu Khương Lan gõ bàn: “Là ta, có phải không?”
“Vương phi biết rồi?”
“Quả nhiên là vậy!”
Nàng xoa mi tâm: “Ta không hiểu, đồ tặng cho ta sao lại đưa vào tay Thẩm Hi Nguyệt, người đừng nói với ta lúc người ta đưa đến, nàng ta tự chủ trương mạo danh đi nhân” Chu Khiết chỉ đành nói rõ tiền căn hậu quả của mọi chuyện một lượt, đến cuối cùng, hắn ta vẫn muốn nói đỡ cho Mộ Dung Bắc Uyên.
“Vương phi, trong lòng vương gia thật sự mong nhớ người, chỉ là tình cờ xảy ra chuyện đó, ngài ấy thật sự không thể mở miệng nói với trắc phi. Đêm đó ngài ấy lo lắng bảo thuộc hạ đi tìm. thứ tốt nhất bù đắp cho người, trong lòng vô cùng có lỗi, tuyệt đối không cố ý lấy thứ phẩm nhét cho người”
Thấy sắc mặt nàng khó coi, lá gan Chu Khiết lớn hơn chút, lại nói đến chuyện khác.
“Vương phi còn nhớ càn khôn châu không? Thực ra, vương gia của chúng ta lúc đầu lấy càn khôn châu, là vì vương phi. Ngài ấy có ý muốn tặng vương phi, chỉ là nàng ta nói mình ngủ không yên giấc, mở miệng đòi lấy, vương gia không nhẫn tâm, liền…”
Liên đưa cho nàng ta. Trái tim Triệu Khương Lan co rút, giống như trơ mắt nhìn đồ quý giá, biến mất khỏi kế tay mình. Thì ra là vậy, chẳng trách với tính cách của Mộ Dung Bắc Uyên, không nên dưới tình huống không muốn tặng cho nàng, lại nhiều lần nhắc đến trêu chọc nàng. Hắn muốn đưa cho nàng, nhưng bị người ta làm loạn. Rất lâu sau, Triệu Khương Lan phát ra tiếng thở dài từ nội tâm. Sau khi than thở, lại có một loại phẫn nộ đè nén.
“Cho nên, Thẩm Hi Nguyệt dựa vào đầu tư minh đa tỉnh như vậy? Nàng ta không nói lý lấy đồ của người khác, còn nói lời châm chọc ta, làm gì có đạo lý này.”
Không phải vấn đề một lần hai lần, chỉ cần không ai chỉ trích nàng ta, sau này nàng ta sẽ càng chiếm đoạt nhiều hơn nữa. Mà Mộ Dung Bắc Uyên, cũng không phải không có trách nhiệm.
Nhưng sự dung túng của hắn, lại liên quan mật thiết đến độc tình. Triệu Khương Lan chìm sâu trong mâu thuẫn, nàng nhìn biên lai, đột nhiên có ý định. Mộ Dung Bắc Uyên không nỡ trách phạt sai lầm của Thẩm Hi Nguyệt, vậy thì để nàng làm.
Mộ Dung Bắc Tô vừa đi, Triệu Khương Lan liền về Tịch Chiếu các tim biên lai mà hôm đó Mộ Dung Bắc Uyên đưa cho nàng. Biên lai này đã bị nàng vo lại thành một cục trong lúc phiền chán, khó khăn lắm mới moi ra từ trong góc ngăn kéo, nàng không đợi kịp mở nó ra.
Nàng đọc lại biên lại từ đầu đến cuối một lượt, quả nhiên ở dưới cuối có một dòng ghi chú nhỏ không ngay ngắn lắm: đá huyết ngọc. Nàng siết chặt ngón tay, nhất thời không biết nên nói gì.
Cho nên, vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên thật sự muốn tặng cho nàng, nhưng sao lại rơi vào tay của Thẩm Hi Nguyệt? Lòng hiếu kỳ cùng một chút không cam tâm khiến nàng không nhịn được muốn biết rõ.
Triệu Khương Lan gọi Chu Khiết đến: “Chu quân sự, ta có chuyện muốn hỏi, mong người có thể nói thật” Chu Khiết cung kính đáp: “Mời vương phi nói, thuộc hạ biết sẽ nói hết”
“Đá huyết ngọc, lúc đầu rốt cuộc vương gia muốn tặng cho ai?”
Sắc mặt Chu Khiết khẽ biến, mím môi. Triệu Khương Lan gõ bàn: “Là ta, có phải không?”
“Vương phi biết rồi?”
“Quả nhiên là vậy!”
Nàng xoa mi tâm: “Ta không hiểu, đồ tặng cho ta sao lại đưa vào tay Thẩm Hi Nguyệt, người đừng nói với ta lúc người ta đưa đến, nàng ta tự chủ trương mạo danh đi nhân” Chu Khiết chỉ đành nói rõ tiền căn hậu quả của mọi chuyện một lượt, đến cuối cùng, hắn ta vẫn muốn nói đỡ cho Mộ Dung Bắc Uyên.
“Vương phi, trong lòng vương gia thật sự mong nhớ người, chỉ là tình cờ xảy ra chuyện đó, ngài ấy thật sự không thể mở miệng nói với trắc phi. Đêm đó ngài ấy lo lắng bảo thuộc hạ đi tìm. thứ tốt nhất bù đắp cho người, trong lòng vô cùng có lỗi, tuyệt đối không cố ý lấy thứ phẩm nhét cho người”
Thấy sắc mặt nàng khó coi, lá gan Chu Khiết lớn hơn chút, lại nói đến chuyện khác.
“Vương phi còn nhớ càn khôn châu không? Thực ra, vương gia của chúng ta lúc đầu lấy càn khôn châu, là vì vương phi. Ngài ấy có ý muốn tặng vương phi, chỉ là nàng ta nói mình ngủ không yên giấc, mở miệng đòi lấy, vương gia không nhẫn tâm, liền…”
Liên đưa cho nàng ta. Trái tim Triệu Khương Lan co rút, giống như trơ mắt nhìn đồ quý giá, biến mất khỏi kế tay mình. Thì ra là vậy, chẳng trách với tính cách của Mộ Dung Bắc Uyên, không nên dưới tình huống không muốn tặng cho nàng, lại nhiều lần nhắc đến trêu chọc nàng. Hắn muốn đưa cho nàng, nhưng bị người ta làm loạn. Rất lâu sau, Triệu Khương Lan phát ra tiếng thở dài từ nội tâm. Sau khi than thở, lại có một loại phẫn nộ đè nén.
“Cho nên, Thẩm Hi Nguyệt dựa vào đầu tư minh đa tỉnh như vậy? Nàng ta không nói lý lấy đồ của người khác, còn nói lời châm chọc ta, làm gì có đạo lý này.”
Không phải vấn đề một lần hai lần, chỉ cần không ai chỉ trích nàng ta, sau này nàng ta sẽ càng chiếm đoạt nhiều hơn nữa. Mà Mộ Dung Bắc Uyên, cũng không phải không có trách nhiệm.
Nhưng sự dung túng của hắn, lại liên quan mật thiết đến độc tình. Triệu Khương Lan chìm sâu trong mâu thuẫn, nàng nhìn biên lai, đột nhiên có ý định. Mộ Dung Bắc Uyên không nỡ trách phạt sai lầm của Thẩm Hi Nguyệt, vậy thì để nàng làm.
Bình luận facebook