Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1342
“Chúng ta phải tốn rất nhiều sức lực mới tìm được điện hạ! Lạc quận vương giăng lưới khắp trên dưới đất vậy mà vẫn để ngài thoát”
Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nói: “Nếu hiện tại Lạc quận vương không có ở đây, vậy thì hản ở đâu chứ?”
“Điện hạ, ngài chết tới nơi rồi, mà lắm lời như vậy. Chúng ta chỉ làm theo lệnh của vương gia thôi. Nếu có trách, thì trách tâm tư ngài quá nặng, đường lớn không đi lại thích đi ngõ cụt, cản đường tiền tài của chúng ta”
Đôi mắt Mộ Dung Bắc Hải loé lên: “Xem ra bốn vương đoán đúng?
Lạc quận vương thật sự cấu kết với hình bộ thượng thư Kim Minh, Bốn vương đúng là không xử oan hắn”
Thấy đối phương không trả lời, Mộ Dung Bắc Hải cố ý nói chuyện khách sáo.
“Các ngươi cũng đã nói hôm nay bổn vương nhất định phải chết, vậy thì cho bổn vương chết nhắm mắt đi, tại sao bổn vương luôn theo dõi hành động của Kim Minh lại không phát hiện hẳn cấu kết với Lạc quận vương? Rốt cuộc bọn họ đã dùng loại phương thức nào để liên lạc với nhau?”
“Dù sao điện hạ đã là cá năm trên thớt, nói chuyện này với điện hạ cũng chẳng sao, nơi bọn ta ẩn náu là ở trong hậu viện tại vương phủ của Kim đại nhân, tuy mặt ngoài nhìn hai hậu này không nối liền với nhau, nhưng thực chất chính giữa có một căn phòng bí mật, chỉ cần Kim đại nhân khởi động cơ quan là có thể gặp được Lạc quận vương”
“Thì ra là thế”
Hứa Mạn Nhi cần chặt môi trốn phía sau tảng đá, không dám phát ra tiếng động.
Nàng ấy đương nhiên biết mục đích Mộ Dung Bắc Hải là muốn nàng ấy truyền tin này ra ngoài.
Nhưng làm sao nàng ấy có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Bắc Hải chết chứ.
Những người đó dường như cũng đã mất kiên nhẫn, từng bước tiếp cận Mộ Dung Bắc Hải.
“Điện hạ, chuyện ngài muốn biết đều đã biết, cũng nên tới lúc ngài phải lên đường rồi, tính mạng của ngài quý giá hơn gấp trăm ngàn lần so với bất kỳ ai! vì vậy dùng nó bồi thường những tổn thất ngài đã gây ra cho Lạc vương điện hạ, coi như cũng an ủi được phần nào”
Hắn nói xong xoay người rút đao ra.
Hứa Mạn Nhi khóc hết nước mắt, nhìn thanh đao sắc bén ngày càng tiến gần Mộ Dung Bắc Hải.
Nàng ấy nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện sự thật.
Bên ngoài hang động bỗng truyền đến tiếng vó ngựa.
Hứa Mạn Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng ấy nhanh chóng nhặt một viên đá lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hứa Mạn Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng ấy nhanh chóng nhặt một viên đá lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó ném mạnh về phía tên cầm đầu.
Đối phương bị ném trúng, lảo đảo lùi lại vài bước, trừng mắt nhìn nàng ấy.
“Thế nào lại có nữ nhân ở đây?”
“Tốt, các ngươi đều ở đây, đỡ mất công ta phải tốn sức đi tìm!”
Hắn bắt lấy Hứa Mạn Nhị, tát mạnh vào mặt nàng ấy, khóe miệng lập tức chảy máu.
Trái tim Mộ Dung Bắc Hải đau nhói.
Thích khách nói xong, tiếng bước chân ngày một tới gần.
Mấy người đi theo cũng lo lắng, không nhịn được hỏi một câu: “Sao lại như vậy? Có khi nào là đám thị vệ kia tới đây không?”
Hứa Mạn Nhi vươn tay che trước mặt Mộ Dung Bắc Hải.
Bên ngoài cửa động, có hai bóng người duyên dáng đi đến.
Một âm thanh trong trẻo, có chút lạnh lùng của nữ nhân vang lên: “Pháo sáng là do ai phóng vậy?”
Hứa Mạn Nhi mừng rỡ, vội vàng hét lớn nói: “Là chúng ta! Xin nữ hiệp cứu mạng, bọn người kia muốn giết công tử nhà ta!”
Sát thủ nghe đến đây, vẻ mặt khinh thường nói: “Hừ, không ngờ các người còn tìm người giúp đỡ, chẳng qua hai nữ nhân chân yếu tay mềm này có bản lĩnh gì cứu được các ngươi? Vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Nói xong hắn cầm thanh đao xông về phía Mộ Dung Bắc Hải.
Mộ Dung Bắc Hải lạnh lùng nói: “Nếu hiện tại Lạc quận vương không có ở đây, vậy thì hản ở đâu chứ?”
“Điện hạ, ngài chết tới nơi rồi, mà lắm lời như vậy. Chúng ta chỉ làm theo lệnh của vương gia thôi. Nếu có trách, thì trách tâm tư ngài quá nặng, đường lớn không đi lại thích đi ngõ cụt, cản đường tiền tài của chúng ta”
Đôi mắt Mộ Dung Bắc Hải loé lên: “Xem ra bốn vương đoán đúng?
Lạc quận vương thật sự cấu kết với hình bộ thượng thư Kim Minh, Bốn vương đúng là không xử oan hắn”
Thấy đối phương không trả lời, Mộ Dung Bắc Hải cố ý nói chuyện khách sáo.
“Các ngươi cũng đã nói hôm nay bổn vương nhất định phải chết, vậy thì cho bổn vương chết nhắm mắt đi, tại sao bổn vương luôn theo dõi hành động của Kim Minh lại không phát hiện hẳn cấu kết với Lạc quận vương? Rốt cuộc bọn họ đã dùng loại phương thức nào để liên lạc với nhau?”
“Dù sao điện hạ đã là cá năm trên thớt, nói chuyện này với điện hạ cũng chẳng sao, nơi bọn ta ẩn náu là ở trong hậu viện tại vương phủ của Kim đại nhân, tuy mặt ngoài nhìn hai hậu này không nối liền với nhau, nhưng thực chất chính giữa có một căn phòng bí mật, chỉ cần Kim đại nhân khởi động cơ quan là có thể gặp được Lạc quận vương”
“Thì ra là thế”
Hứa Mạn Nhi cần chặt môi trốn phía sau tảng đá, không dám phát ra tiếng động.
Nàng ấy đương nhiên biết mục đích Mộ Dung Bắc Hải là muốn nàng ấy truyền tin này ra ngoài.
Nhưng làm sao nàng ấy có thể trơ mắt nhìn Mộ Dung Bắc Hải chết chứ.
Những người đó dường như cũng đã mất kiên nhẫn, từng bước tiếp cận Mộ Dung Bắc Hải.
“Điện hạ, chuyện ngài muốn biết đều đã biết, cũng nên tới lúc ngài phải lên đường rồi, tính mạng của ngài quý giá hơn gấp trăm ngàn lần so với bất kỳ ai! vì vậy dùng nó bồi thường những tổn thất ngài đã gây ra cho Lạc vương điện hạ, coi như cũng an ủi được phần nào”
Hắn nói xong xoay người rút đao ra.
Hứa Mạn Nhi khóc hết nước mắt, nhìn thanh đao sắc bén ngày càng tiến gần Mộ Dung Bắc Hải.
Nàng ấy nhắm chặt hai mắt, không dám đối diện sự thật.
Bên ngoài hang động bỗng truyền đến tiếng vó ngựa.
Hứa Mạn Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng ấy nhanh chóng nhặt một viên đá lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Hứa Mạn Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, nàng ấy nhanh chóng nhặt một viên đá lên, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sau đó ném mạnh về phía tên cầm đầu.
Đối phương bị ném trúng, lảo đảo lùi lại vài bước, trừng mắt nhìn nàng ấy.
“Thế nào lại có nữ nhân ở đây?”
“Tốt, các ngươi đều ở đây, đỡ mất công ta phải tốn sức đi tìm!”
Hắn bắt lấy Hứa Mạn Nhị, tát mạnh vào mặt nàng ấy, khóe miệng lập tức chảy máu.
Trái tim Mộ Dung Bắc Hải đau nhói.
Thích khách nói xong, tiếng bước chân ngày một tới gần.
Mấy người đi theo cũng lo lắng, không nhịn được hỏi một câu: “Sao lại như vậy? Có khi nào là đám thị vệ kia tới đây không?”
Hứa Mạn Nhi vươn tay che trước mặt Mộ Dung Bắc Hải.
Bên ngoài cửa động, có hai bóng người duyên dáng đi đến.
Một âm thanh trong trẻo, có chút lạnh lùng của nữ nhân vang lên: “Pháo sáng là do ai phóng vậy?”
Hứa Mạn Nhi mừng rỡ, vội vàng hét lớn nói: “Là chúng ta! Xin nữ hiệp cứu mạng, bọn người kia muốn giết công tử nhà ta!”
Sát thủ nghe đến đây, vẻ mặt khinh thường nói: “Hừ, không ngờ các người còn tìm người giúp đỡ, chẳng qua hai nữ nhân chân yếu tay mềm này có bản lĩnh gì cứu được các ngươi? Vẫn là ngoan ngoãn chịu chết đi!”
Nói xong hắn cầm thanh đao xông về phía Mộ Dung Bắc Hải.
Bình luận facebook