Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1407
Chương 1407
Nàng và Mộ Dung Bắc Hải đều là người đại nạn thoát chết, mọi người đều nói đại nạn không chết nhất định còn có phúc phía sau.
Khó khăn lắm bọn họ mới giữ được mạng của mình, mọi thứ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Được Mộ Dung Bắc Hải an ủi, Hứa Mạn Nhi cũng cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Tâm trạng của nàng vui lên nên càng nhìn Mộ Dung Bắc Hải càng thấy vui. Nàng cũng không muốnra khỏi vòng tay của hắn nữa.
“Ta rất nhớ huynh, máy hôm nay lúc đi ngủ, ta đều giữ chặt ngọc bội của huynh để trong lòng. Còn huynh, huynh có ngủ ngon không? Ban đêm lúc ngủ huynh có thấy lạnh không?”
“Không lạnh, nhưng ta thấy cô đơn. Ta luôn nghĩ, cái lò sưởi nhỏ của mình không có ở bên cạnh nên hình như thấy thiếu cái gì đó.
“Ta còn phải đợi bao lâu nữa thì huynh mới cưới ta vào phủ?”
“Nhanh thôi, khoảng nửa tháng nữa, ta sẽ không đề nàng phải đợi lâu đâu.”
Thực ra Thái hậu mới mất không lâu, Mộ Dung Bắc Hải nên chịu tang cho thay cho người.
Nhưng ở Thịnh Khang, chuyện chịu tang chỉ dành cho chính thể.
Vậy nên nếu Mộ Dung Bắc Hải lấy Vương phi thì hắn không thể nhanh chóng tổ chức hôn sự.
Vậy nên Hứa Mạn Nhi là Trắc phi nên trên danh nghĩa vẫn chỉ là thiếp.
Nếu nạp thiếp thì không tính là hôn nhân chính hôn nhân chính thức, vậy nên có thể tổ chức mà không cần chịu tang.”Nàng thì sao, ở Hứa gia chắc đến bây giờ chưa có ai dám ức hiếp nàng đúng không?”
“Ừm, bọn họ không dám ức hiếp ta. Mà huynh quên rồi sao, huynh đã đưa ngọc bội cho ta. Nếu ai trong số bọn họ muốn cố tình đối đầu với ta thì ta có thể cáo mượn oai hùm, lấy tín vật của huynh ra dọa cho bọn họ sợ.”
Mộ Dung Bắc Hải hôn lên đỉnh đầu của Hứa Mạn Nhi: “Tóm lại cho dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng không được suy nghĩ linh tinh, không được lâm trận rồi lại đào thoát. Bản vương không phải là người mà ai cũng có thể dễ dàng có được, bây giờ nàng có một cơ hội tốt như vậy mà không trân trọng thì sẽ không còn cơ hội lần nữa đâu.”
Hứa Mạn Nhi lập tức chu miệng nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ huynh đâu.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta còn đang đợi để ăn huynh nữa.”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Hải trở nên nguy hiểm, hắn nheo mắt: “Ăn ta, nàng định ăn ta thế nào?”
Khuôn mặt Hứa Mạn Nhi đỏ lên, nàng còn chưa kịp nói gì, miệng nàng đã bị Mộ Dung Bắc Hải ngậm lay.
Miệng của hắn có hương trà thanh khiết, giốngnhư có thêm mật ong và cánh hoa, thơm ngát và ngọt ngào.
Hứa Mạn Nhi cảm giác tình yêu cuộn trào dâng lên trong trái tim mình, vô cùng mãnh liệt và nóng bỏng, hình như quãng thời gian tam chia xa trước đây cũng đã được an ủi.
Đợi đến khi Mộ Dung Bắc Hải nhẹ nhàng buồng nàng ra, xoa nhẹ khuôn mặt nàng.
Hứa Mạn Nhi mới ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Ta không muốn trở về “Ta biết nàng không muốn đi. Hay như vậy đi, nếu nàng không bận, về sau hàng ngày nàng có thể lên tới Vương phủ tìm ta hoặc ta tới Hứa gia tìm nàng”
Hứa Mạn Nhi chớp mắt mong chờ: “Thật sự có thể sao? Nếu bị người khác nhìn thấy thì có sao không? Mọi người sẽ lại bàn tán “Chỉ cần nàng thoải mái tinh thần thì thế nào cũng được.”
Mộ Dung Bắc Hải không qua loa kiếm cớ với nàng, về sau nếu nàng rành, có thể lên trốn đến Vương phủ.
Còn Mộ Dung Bắc Hải cũng thỉnh thoảng cũng sẽ tới tìm Hứa Mạn Nhi.
Mặc dù hiện giờ hai người tạm thời không ở cạnh nhau nhưng gần như ngày nào họ cũng gặp nhau.
Từ trước đến giờ Mộ Dung Bắc Hải lại không biết mình mong muốn gặp được một người như vậy.
Ngày nào cũng được nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng hắn thấy rất vui.
Cuối cùng hai người bọn họ cũng đợi được đến ngày đại hôn.
Nàng và Mộ Dung Bắc Hải đều là người đại nạn thoát chết, mọi người đều nói đại nạn không chết nhất định còn có phúc phía sau.
Khó khăn lắm bọn họ mới giữ được mạng của mình, mọi thứ nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
Được Mộ Dung Bắc Hải an ủi, Hứa Mạn Nhi cũng cảm thấy tâm trạng khá hơn rất nhiều.
Tâm trạng của nàng vui lên nên càng nhìn Mộ Dung Bắc Hải càng thấy vui. Nàng cũng không muốnra khỏi vòng tay của hắn nữa.
“Ta rất nhớ huynh, máy hôm nay lúc đi ngủ, ta đều giữ chặt ngọc bội của huynh để trong lòng. Còn huynh, huynh có ngủ ngon không? Ban đêm lúc ngủ huynh có thấy lạnh không?”
“Không lạnh, nhưng ta thấy cô đơn. Ta luôn nghĩ, cái lò sưởi nhỏ của mình không có ở bên cạnh nên hình như thấy thiếu cái gì đó.
“Ta còn phải đợi bao lâu nữa thì huynh mới cưới ta vào phủ?”
“Nhanh thôi, khoảng nửa tháng nữa, ta sẽ không đề nàng phải đợi lâu đâu.”
Thực ra Thái hậu mới mất không lâu, Mộ Dung Bắc Hải nên chịu tang cho thay cho người.
Nhưng ở Thịnh Khang, chuyện chịu tang chỉ dành cho chính thể.
Vậy nên nếu Mộ Dung Bắc Hải lấy Vương phi thì hắn không thể nhanh chóng tổ chức hôn sự.
Vậy nên Hứa Mạn Nhi là Trắc phi nên trên danh nghĩa vẫn chỉ là thiếp.
Nếu nạp thiếp thì không tính là hôn nhân chính hôn nhân chính thức, vậy nên có thể tổ chức mà không cần chịu tang.”Nàng thì sao, ở Hứa gia chắc đến bây giờ chưa có ai dám ức hiếp nàng đúng không?”
“Ừm, bọn họ không dám ức hiếp ta. Mà huynh quên rồi sao, huynh đã đưa ngọc bội cho ta. Nếu ai trong số bọn họ muốn cố tình đối đầu với ta thì ta có thể cáo mượn oai hùm, lấy tín vật của huynh ra dọa cho bọn họ sợ.”
Mộ Dung Bắc Hải hôn lên đỉnh đầu của Hứa Mạn Nhi: “Tóm lại cho dù có chuyện gì xảy ra nàng cũng không được suy nghĩ linh tinh, không được lâm trận rồi lại đào thoát. Bản vương không phải là người mà ai cũng có thể dễ dàng có được, bây giờ nàng có một cơ hội tốt như vậy mà không trân trọng thì sẽ không còn cơ hội lần nữa đâu.”
Hứa Mạn Nhi lập tức chu miệng nói: “Ta biết rồi, ta sẽ không dễ dàng từ bỏ huynh đâu.
Nàng nhỏ giọng nói: “Ta còn đang đợi để ăn huynh nữa.”
Khuôn mặt Mộ Dung Bắc Hải trở nên nguy hiểm, hắn nheo mắt: “Ăn ta, nàng định ăn ta thế nào?”
Khuôn mặt Hứa Mạn Nhi đỏ lên, nàng còn chưa kịp nói gì, miệng nàng đã bị Mộ Dung Bắc Hải ngậm lay.
Miệng của hắn có hương trà thanh khiết, giốngnhư có thêm mật ong và cánh hoa, thơm ngát và ngọt ngào.
Hứa Mạn Nhi cảm giác tình yêu cuộn trào dâng lên trong trái tim mình, vô cùng mãnh liệt và nóng bỏng, hình như quãng thời gian tam chia xa trước đây cũng đã được an ủi.
Đợi đến khi Mộ Dung Bắc Hải nhẹ nhàng buồng nàng ra, xoa nhẹ khuôn mặt nàng.
Hứa Mạn Nhi mới ngoan ngoãn ngẩng đầu lên: “Ta không muốn trở về “Ta biết nàng không muốn đi. Hay như vậy đi, nếu nàng không bận, về sau hàng ngày nàng có thể lên tới Vương phủ tìm ta hoặc ta tới Hứa gia tìm nàng”
Hứa Mạn Nhi chớp mắt mong chờ: “Thật sự có thể sao? Nếu bị người khác nhìn thấy thì có sao không? Mọi người sẽ lại bàn tán “Chỉ cần nàng thoải mái tinh thần thì thế nào cũng được.”
Mộ Dung Bắc Hải không qua loa kiếm cớ với nàng, về sau nếu nàng rành, có thể lên trốn đến Vương phủ.
Còn Mộ Dung Bắc Hải cũng thỉnh thoảng cũng sẽ tới tìm Hứa Mạn Nhi.
Mặc dù hiện giờ hai người tạm thời không ở cạnh nhau nhưng gần như ngày nào họ cũng gặp nhau.
Từ trước đến giờ Mộ Dung Bắc Hải lại không biết mình mong muốn gặp được một người như vậy.
Ngày nào cũng được nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng hắn thấy rất vui.
Cuối cùng hai người bọn họ cũng đợi được đến ngày đại hôn.
Bình luận facebook