Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1472
Chương 1472
Bình thường dù rơi xuống cũng không chết đuối.
Dường như họ đã biết được cái gì đó, liên tục la hét: “Thần Vương Phi, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
“Cứu mạng, người muốn làm gì vậy!”
Triệu Khương Lan ra lệnh: “Bổn cung thấy ba vị tiểu thư này quá bẩn, nhìn chướng mắt. Nên rủ lòng thương xót tắm cho các nàng một lúc. Nước sông này trong vắt như vậy, rất phù hợp để các nàng xuống tắm rửa.”
Ám vệ nghe lệnh, không do dự, vươn tay đẩy cả ba xuống.
Sau khi rơi xuống sông, các nàng lập tức sợ tới mức hét lên.
Cánh tay đập nước tạo nên tiếng động quá to, khiến rất nhiều người tò mò tụ tập quanh bờ sông.
Triệu Khương Lan hướng mắt sang bên cạnh, đúng lúc có nhóm ăn mày quần áo tả tơi cười đùa xem náo nhiệt.
Nàng lấy túi tiền bên người, nói với nhóm ăn mày: “Trong nhóm các ngươi, có người nào biết bơi cứu mấy vị tiểu thư này lên, Bổn cung chắc chắn sẽ trọng thưởng!”
Nghe thấy tiếng leng keng vang lên trong túi tiền, đám ăn mày vội vàng xoa tay, một tên rồi một tên thay nhau nhảy xuống.
Ba người trong nước nhìn thấy thế càng gào khóc to “Cút đi, các ngươi cút đi!”
Tên ăn mày cười ha hả: “Mấy vị tiểu thư đừng sợ, chúng ta cứu mấy vị lên.”
Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, vừa lôi vừa kéo ba người lên bờ.
Vì giãy dụa trong nước nên y phục Hứa An Liễu hơi xộc xệch.
Nàng suy sụp hét lên: “Tên ăn mày hôi hám, cách xa ta ra một chút!”
Một trong số ăn mày nghe thế thì ấm ức: “Vị tiểu thư này, chúng ta có lòng tốt cứu mấy người, tại sao giờ lại phải nghe mắng chửi như thế.
Tên còn lại đáp lời: “Hình như người ta cảm thấy bị chúng ta cứu lên là mang tiếng xấu rồi. Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, liệu có muốn chúng ta phải phụ trách không?”
Hứa An Liễu chửi bởi: “Đồ thối! Ai muốn các người chịu trách nhiệm, một đám cóc còn muốn ăn thịt thiên nga? Cùng nhau rơi xuống dưới nước thì có chuyện gì, mấy người đừng dát vàng lên mặt”
Triệu Khương Lan lạnh nhạt quan sát: “Chỉ cùng nhau rơi xuống nước, đương nhiên không có chuyện gì lớn. Vậy mà lúc người đứng bên ngoài bố trí bẫy rập chẳng phải hãng say hơn bất kì ai hay sao, đến bản thân mình lại chối bỏ sạch sẽ như thế? Lần này Bổn cung chỉ gậy ông đập lưng ông thôi, nếu như có lần sau.
Ánh mắt của nàng lạnh như băng: “Sẽ cho các người sống không bằng chết!”
Chuyện như vậy không đáng bằng một phần chuyện của Hứa Mạn Nhi.
Ba người Hứa An Liễu trở thành đối tượng bàn tán mới, các nàng tức giận tới nỗi cắn răng nuốt nước bọt vào bụng. Thấy Triệu Khương Lan giúp nàng xả giận, không ngần ngại đắc tội tới ba nhà.
Thậm chí bị vạch tội lên Ngự Sử đài, Hứa Mạn Nhi vừa lo lắng vừa cảm động.
Tuy có người trên triều đình chỉ trích Triệu Khương Lan khinh người quá đáng, cố ý làm nhục thân phận trong sạch tiểu thư nhà quản.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải giải thích đầu đuôi sự tình, công bộ Thượng Thư cũng bởi vì lo lắng hai vị điện hạ giận chó đánh mèo lên phu nhân hắn, cùng theo đứng lên.
Vì vậy mọi chuyện không được giải quyết.
Nhưng Chiều Vũ Đế cũng không có tâm tư quản chuyện nhỏ như vậy.
Hắn đang phát sầu vì chuyện khác.
Bình thường dù rơi xuống cũng không chết đuối.
Dường như họ đã biết được cái gì đó, liên tục la hét: “Thần Vương Phi, ngươi đừng khinh người quá đáng.”
“Cứu mạng, người muốn làm gì vậy!”
Triệu Khương Lan ra lệnh: “Bổn cung thấy ba vị tiểu thư này quá bẩn, nhìn chướng mắt. Nên rủ lòng thương xót tắm cho các nàng một lúc. Nước sông này trong vắt như vậy, rất phù hợp để các nàng xuống tắm rửa.”
Ám vệ nghe lệnh, không do dự, vươn tay đẩy cả ba xuống.
Sau khi rơi xuống sông, các nàng lập tức sợ tới mức hét lên.
Cánh tay đập nước tạo nên tiếng động quá to, khiến rất nhiều người tò mò tụ tập quanh bờ sông.
Triệu Khương Lan hướng mắt sang bên cạnh, đúng lúc có nhóm ăn mày quần áo tả tơi cười đùa xem náo nhiệt.
Nàng lấy túi tiền bên người, nói với nhóm ăn mày: “Trong nhóm các ngươi, có người nào biết bơi cứu mấy vị tiểu thư này lên, Bổn cung chắc chắn sẽ trọng thưởng!”
Nghe thấy tiếng leng keng vang lên trong túi tiền, đám ăn mày vội vàng xoa tay, một tên rồi một tên thay nhau nhảy xuống.
Ba người trong nước nhìn thấy thế càng gào khóc to “Cút đi, các ngươi cút đi!”
Tên ăn mày cười ha hả: “Mấy vị tiểu thư đừng sợ, chúng ta cứu mấy vị lên.”
Nói xong, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, vừa lôi vừa kéo ba người lên bờ.
Vì giãy dụa trong nước nên y phục Hứa An Liễu hơi xộc xệch.
Nàng suy sụp hét lên: “Tên ăn mày hôi hám, cách xa ta ra một chút!”
Một trong số ăn mày nghe thế thì ấm ức: “Vị tiểu thư này, chúng ta có lòng tốt cứu mấy người, tại sao giờ lại phải nghe mắng chửi như thế.
Tên còn lại đáp lời: “Hình như người ta cảm thấy bị chúng ta cứu lên là mang tiếng xấu rồi. Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, liệu có muốn chúng ta phải phụ trách không?”
Hứa An Liễu chửi bởi: “Đồ thối! Ai muốn các người chịu trách nhiệm, một đám cóc còn muốn ăn thịt thiên nga? Cùng nhau rơi xuống dưới nước thì có chuyện gì, mấy người đừng dát vàng lên mặt”
Triệu Khương Lan lạnh nhạt quan sát: “Chỉ cùng nhau rơi xuống nước, đương nhiên không có chuyện gì lớn. Vậy mà lúc người đứng bên ngoài bố trí bẫy rập chẳng phải hãng say hơn bất kì ai hay sao, đến bản thân mình lại chối bỏ sạch sẽ như thế? Lần này Bổn cung chỉ gậy ông đập lưng ông thôi, nếu như có lần sau.
Ánh mắt của nàng lạnh như băng: “Sẽ cho các người sống không bằng chết!”
Chuyện như vậy không đáng bằng một phần chuyện của Hứa Mạn Nhi.
Ba người Hứa An Liễu trở thành đối tượng bàn tán mới, các nàng tức giận tới nỗi cắn răng nuốt nước bọt vào bụng. Thấy Triệu Khương Lan giúp nàng xả giận, không ngần ngại đắc tội tới ba nhà.
Thậm chí bị vạch tội lên Ngự Sử đài, Hứa Mạn Nhi vừa lo lắng vừa cảm động.
Tuy có người trên triều đình chỉ trích Triệu Khương Lan khinh người quá đáng, cố ý làm nhục thân phận trong sạch tiểu thư nhà quản.
Nhưng Mộ Dung Bắc Hải giải thích đầu đuôi sự tình, công bộ Thượng Thư cũng bởi vì lo lắng hai vị điện hạ giận chó đánh mèo lên phu nhân hắn, cùng theo đứng lên.
Vì vậy mọi chuyện không được giải quyết.
Nhưng Chiều Vũ Đế cũng không có tâm tư quản chuyện nhỏ như vậy.
Hắn đang phát sầu vì chuyện khác.
Bình luận facebook