Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1490
Chương 1490
Kể cả bên phía Vinh Dương có nửa tin nửa ngờ thì cũng chỉ có thể coi đây là sự thật.
Nếu như chỉ thế này mà bọn họ bộc phát nhằm vào Thịnh Khang, vậy thì sẽ mang tiếng là mạnh mẽ quấy nhiễu.
Bởi vậy, thế này chẳng phải Chiêu Vũ để sẽ rảnh tay đối phó nhà họ Liên sao?
Không được, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Mộ Dung Bắc Quý vội vàng đi tìm mưu thần, dặn dò hắn ta: “Mau báo cáo hết những chuyện này cho ngoại công để lão nhân gia nhanh chóng nghĩ kế sách mới. Nếu không sau này chắc chắn sẽ bất lợi cho chúng ta
Mưu sĩ nở nụ cười tràn đầy tự tin.
“Thuộc hạ đang muốn nói chuyện này cho Điện hạ nghe. Xin Điện hạ đừng nên gấp gáp, tất cả chuyện này đều nằm trong dự tính của Trữ Quốc công. Ngài ấy đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn rồi, cho dù như thế nào thì Vinh Dương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu. Hoàng thượng muốn để cho chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy. Ông ta nghĩ là để cho công chúa Nhã Lan và Thần Vương phi cùng nhau xảy ra chuyện vậy thì chuyện này lập tức giải quyết xong sao? Người yên tâm đi, trò hay còn ở phía sau!”
Ngày sứ thần Vinh Dương rời đi, đồng thời cũng có một đội xe ngựa khác nhẹ nhàng quay về.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là nhóm người La
Tước và Hồng Vân. Bởi vì gặp nhau ngay tại cửa ải, trong lòng Hồng Vân thắt lại.
Nàng ấy nói nhỏ với La Tước: “Những người này hình như đều là người Vinh Dương, chẳng phải bọn chúng đến đây rước công chúa Nhã Lan đi sao? Thế nào mà mặt mày nhăn nhỏ, không giống với dáng vẻ nên có lúc đón dâu vậy?”
La Tước lắc đầu: “Không biết.”
Hắn lập tức bước lên hỏi: “Các vị là đội sứ thần đón dâu đúng không, sao ta không thấy kiệu đón tân nương vậy?”
Ai ngờ những tên sứ thần kia sau khi nghe xong lời này thì lần lượt lộ vẻ tức giận: “Tân nương, lấy đâu ra tần nương hả? Đừng tạo xui xẻo cho chúng ta!”
La Tước lộ vẻ không hiểu, Hồng Vân cũng nhíu mày theo.
Lúc đám người đi ngang qua, Hồng Vẫn vẫn không kìm được mà ngoái đầu nhìn theo.
Người bên ngoài không biết, nhưng nàng ấy thì hiểu rõ.
Nào có công chúa Nhã Lan gì đó, người mà bệ hạ muốn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Triệu Khương Lan.
Thế nhưng bây giờ nàng ấy nhìn thì xem ra những người này không được như ý nguyện.
Xem ra Triệu Khương Lan đã tìm ra được biện pháp bảo vệ chính mình.
Nghĩ đến đâu, bọn họ gia tăng tốc độ quay về kinh thành.
Đầu tiên hai người đi thẳng đến La phủ, La phu nhân nhìn thấy bọn họ lập tức ngạc nhiên đến độ chảy nước mắt.
“Cuối cùng cũng quay về rồi, mấy ngày trước mẹ vẫn còn đang nhắc, nói cái gì mà hai đứa sao lại không về ăn tết”
La Tước áy náy giải thích: “Mẹ, thật sự xin lỗi. Con và Hồng Vân vốn dĩ cũng định quay về sớm nhưng ở phía Bắc, tuyết rơi thật sự quá lớn, trên đường đi chậm trễ rất nhiều ngày. Để mẹ phải lo lắng rồi.
Hồng Vân cũng ôm chặt lấy La phu nhân: “Mẹ vất vả rồi. Nghe nói bây giờ muội muội đã thành Vương phi, trong phủ này chỉ còn mỗi một mình người. Để lại một mình mẹ ở nhà, chúng con thật sự rất lo lắng, sợ mẹ sẽ cảm thấy cô đơn.
La phu nhân lắc đầu: “Không sao đâu, nhóm ma ma đều chăm sóc cho mẹ, cô đơn thì không, nhưng mà rất nhớ các con. Vất vả lắm mới quay về, thế nào cũng phải ở thêm một thời gian chứ.”
La Tước nở nụ cười: “Con trai của mẹ nói thì không tính, cái này phải xem ý của Hoàng thượng. Đúng rồi, lúc ở ngoài thành chúng con có gặp nhóm người Vinh Dương. Vốn dĩ bọn chúng muốn đưa công chúa Nhã Lan về Vinh Dương làm hoàng hậu mà, sao lại không được như ý vậy?”
La phu nhân nghe nói như vậy, nhanh chóng thu lại nét tươi cười, để lộ ra vẻ mặt sầu thảm.
Kể cả bên phía Vinh Dương có nửa tin nửa ngờ thì cũng chỉ có thể coi đây là sự thật.
Nếu như chỉ thế này mà bọn họ bộc phát nhằm vào Thịnh Khang, vậy thì sẽ mang tiếng là mạnh mẽ quấy nhiễu.
Bởi vậy, thế này chẳng phải Chiêu Vũ để sẽ rảnh tay đối phó nhà họ Liên sao?
Không được, hắn tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Mộ Dung Bắc Quý vội vàng đi tìm mưu thần, dặn dò hắn ta: “Mau báo cáo hết những chuyện này cho ngoại công để lão nhân gia nhanh chóng nghĩ kế sách mới. Nếu không sau này chắc chắn sẽ bất lợi cho chúng ta
Mưu sĩ nở nụ cười tràn đầy tự tin.
“Thuộc hạ đang muốn nói chuyện này cho Điện hạ nghe. Xin Điện hạ đừng nên gấp gáp, tất cả chuyện này đều nằm trong dự tính của Trữ Quốc công. Ngài ấy đã nghĩ ra kế sách vẹn toàn rồi, cho dù như thế nào thì Vinh Dương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu. Hoàng thượng muốn để cho chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy. Ông ta nghĩ là để cho công chúa Nhã Lan và Thần Vương phi cùng nhau xảy ra chuyện vậy thì chuyện này lập tức giải quyết xong sao? Người yên tâm đi, trò hay còn ở phía sau!”
Ngày sứ thần Vinh Dương rời đi, đồng thời cũng có một đội xe ngựa khác nhẹ nhàng quay về.
Bọn họ không phải ai khác mà chính là nhóm người La
Tước và Hồng Vân. Bởi vì gặp nhau ngay tại cửa ải, trong lòng Hồng Vân thắt lại.
Nàng ấy nói nhỏ với La Tước: “Những người này hình như đều là người Vinh Dương, chẳng phải bọn chúng đến đây rước công chúa Nhã Lan đi sao? Thế nào mà mặt mày nhăn nhỏ, không giống với dáng vẻ nên có lúc đón dâu vậy?”
La Tước lắc đầu: “Không biết.”
Hắn lập tức bước lên hỏi: “Các vị là đội sứ thần đón dâu đúng không, sao ta không thấy kiệu đón tân nương vậy?”
Ai ngờ những tên sứ thần kia sau khi nghe xong lời này thì lần lượt lộ vẻ tức giận: “Tân nương, lấy đâu ra tần nương hả? Đừng tạo xui xẻo cho chúng ta!”
La Tước lộ vẻ không hiểu, Hồng Vân cũng nhíu mày theo.
Lúc đám người đi ngang qua, Hồng Vẫn vẫn không kìm được mà ngoái đầu nhìn theo.
Người bên ngoài không biết, nhưng nàng ấy thì hiểu rõ.
Nào có công chúa Nhã Lan gì đó, người mà bệ hạ muốn, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình Triệu Khương Lan.
Thế nhưng bây giờ nàng ấy nhìn thì xem ra những người này không được như ý nguyện.
Xem ra Triệu Khương Lan đã tìm ra được biện pháp bảo vệ chính mình.
Nghĩ đến đâu, bọn họ gia tăng tốc độ quay về kinh thành.
Đầu tiên hai người đi thẳng đến La phủ, La phu nhân nhìn thấy bọn họ lập tức ngạc nhiên đến độ chảy nước mắt.
“Cuối cùng cũng quay về rồi, mấy ngày trước mẹ vẫn còn đang nhắc, nói cái gì mà hai đứa sao lại không về ăn tết”
La Tước áy náy giải thích: “Mẹ, thật sự xin lỗi. Con và Hồng Vân vốn dĩ cũng định quay về sớm nhưng ở phía Bắc, tuyết rơi thật sự quá lớn, trên đường đi chậm trễ rất nhiều ngày. Để mẹ phải lo lắng rồi.
Hồng Vân cũng ôm chặt lấy La phu nhân: “Mẹ vất vả rồi. Nghe nói bây giờ muội muội đã thành Vương phi, trong phủ này chỉ còn mỗi một mình người. Để lại một mình mẹ ở nhà, chúng con thật sự rất lo lắng, sợ mẹ sẽ cảm thấy cô đơn.
La phu nhân lắc đầu: “Không sao đâu, nhóm ma ma đều chăm sóc cho mẹ, cô đơn thì không, nhưng mà rất nhớ các con. Vất vả lắm mới quay về, thế nào cũng phải ở thêm một thời gian chứ.”
La Tước nở nụ cười: “Con trai của mẹ nói thì không tính, cái này phải xem ý của Hoàng thượng. Đúng rồi, lúc ở ngoài thành chúng con có gặp nhóm người Vinh Dương. Vốn dĩ bọn chúng muốn đưa công chúa Nhã Lan về Vinh Dương làm hoàng hậu mà, sao lại không được như ý vậy?”
La phu nhân nghe nói như vậy, nhanh chóng thu lại nét tươi cười, để lộ ra vẻ mặt sầu thảm.
Bình luận facebook