Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra - Chương 1564
Chẳng lẽ có ẩn tình gì khác sao?
Lý Mặc thấy nàng mềm cứng đều không ăn, cơn tức giận bốc lên.
Hắn ta cười lạnh.
“Không sao cả, vậy thì đợi chúng ta đại hôn xong rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm đi. Lão ma ma trong cung từng nói, chẳng sợ phu thê không có tình cảm với nhau, sau khi đại hôn đều sẽ sản sinh ra sự ràng buộc lẫn nhau.
Hắn ta cúi người, dựa gần vào tai Triệu Khương Lan nói.
“Nàng biết vì sao không? Bởi vì chúng ta sẽ làm một số chuyện tươi đẹp giữa phu thê. Ta từ trước đã nên động vào nàng rồi, đáng tiếc là đều bị ngăn trở bời lễ pháp, nghĩ sau khi đại hôn thì hành động. Ai biết được sau đó lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ, suýt chút nữa thì bỏ lỡ nàng rồi. Chẳng qua lầm này sẽ không thể đâu, trẫm nhất định sẽ thương nàng, tốt nhất là để nàng sinh cho trẫm vài đứa con, như vậy thì không thể tốt hơn được nữa rồi”
Triệu Khương Lan bị một trận buồn nôn.
Mộ Dung Bắc Uyên ở đằng sau bình phong cũng nhẫn nhịn đến cực hạn rồi.
Đố đáng chết, sao hắn ta dám nói với Triệu Khương Lan những lời như này.
Bởi vì trong chốc lát Mộ Dung Bắc Uyên không khống chế được nội lực khiến bình phong hơi động đậy. Đột nhiên Lý Mặc ngẩng đầu lên: “Ai? Lẽ nào bên trong có người?”
Trong lòng Triệu Khương Lan run lên, vội vàng nói: “Không có, ngươi nghĩ cái gì đấy”
“Ta nghe thấy tiếng động rồi” Thấy Lý Mặc định đứng dậy, Triệu Khương Lan chỉ đành nói: “Vừa nãy hình như có gió thổi qua khiến cửa sổ lung lay có gì phải ngạc nhiên chứ. Ngươi đừng nói thần thần quỷ quỷ nữa, chẳng lẽ thật sự có ma quỷ đang tác quái? Ngoài Lý Hân ra ngươi có còn hại linh hồn nào khác nữa không?”
Lý Mặc nhíu mày: “Đừng nói lung tung”
Triệu Khương Lan lấy tay che bụng: “Á, đau quá. Quả nhiên Lý Mặc bị đánh lạc sự chú ý rồi, bước nhanh tiến lên nói: “Đau, đau chỗ nào?”
“Không biết, dạ dày đau, có thể là nằm trên giường nhiều quá, đồ ăn không tiêu hoá được.
Lý Mặc quở trách nói: “Tại ai, bảo nàng đừng uống linh tinh, nàng cứ muốn uống Nhuyễn Cân Tản kia, đi không đi nổi. Giờ bày đặt tức giận với ta, người bị đau vẫn không phải bản thân nàng sao?”
Thấy mặt của nàng lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta nhịn không được nói: “Trầm xoa bóp giúp nàng, nàng đừng có doa ta.”
Triệu Khương Lan mới không chịu để hắn ta động vào mình, nàng không chút thương tiếc nghiêng người đi, chỉ để lại cho hắn ta cái bóng lưng.
“Ta mệt rồi, người ra ngoài đi.
“Hân Nhi.”
Triệu Khương Lan đã không thèm để ý đến hắn ta nữa rồi.
Lý Mặc thở dài một hơi nặng nề: “Được rồi, trẫm đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như không thoải mái thì bảo hạ nhân dùng xe lăn đẩy nàng ra ngoài đi loanh quanh, đừng nằm mãi, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Nàng nhất định phải luôn nhớ rằng trầm yêu nàng.
Đợi hắn ta ra khỏi thì Triệu Khương Lan mới quay người lại.
Mộ Dung Bắc Uyên đi ra từ sau bình phong, nàng thở nhẹ ra một hơi: “Doạ chết ta rồi. Vừa nãy ta còn cho rằng hắn ta sẽ đi ra sau bình phong, sao chàng đột nhiên phát ra tiếng động vậy?”
“Nàng nói xem”
Lý Mặc thấy nàng mềm cứng đều không ăn, cơn tức giận bốc lên.
Hắn ta cười lạnh.
“Không sao cả, vậy thì đợi chúng ta đại hôn xong rồi từ từ bồi dưỡng tình cảm đi. Lão ma ma trong cung từng nói, chẳng sợ phu thê không có tình cảm với nhau, sau khi đại hôn đều sẽ sản sinh ra sự ràng buộc lẫn nhau.
Hắn ta cúi người, dựa gần vào tai Triệu Khương Lan nói.
“Nàng biết vì sao không? Bởi vì chúng ta sẽ làm một số chuyện tươi đẹp giữa phu thê. Ta từ trước đã nên động vào nàng rồi, đáng tiếc là đều bị ngăn trở bời lễ pháp, nghĩ sau khi đại hôn thì hành động. Ai biết được sau đó lại xảy ra chuyện như thế cơ chứ, suýt chút nữa thì bỏ lỡ nàng rồi. Chẳng qua lầm này sẽ không thể đâu, trẫm nhất định sẽ thương nàng, tốt nhất là để nàng sinh cho trẫm vài đứa con, như vậy thì không thể tốt hơn được nữa rồi”
Triệu Khương Lan bị một trận buồn nôn.
Mộ Dung Bắc Uyên ở đằng sau bình phong cũng nhẫn nhịn đến cực hạn rồi.
Đố đáng chết, sao hắn ta dám nói với Triệu Khương Lan những lời như này.
Bởi vì trong chốc lát Mộ Dung Bắc Uyên không khống chế được nội lực khiến bình phong hơi động đậy. Đột nhiên Lý Mặc ngẩng đầu lên: “Ai? Lẽ nào bên trong có người?”
Trong lòng Triệu Khương Lan run lên, vội vàng nói: “Không có, ngươi nghĩ cái gì đấy”
“Ta nghe thấy tiếng động rồi” Thấy Lý Mặc định đứng dậy, Triệu Khương Lan chỉ đành nói: “Vừa nãy hình như có gió thổi qua khiến cửa sổ lung lay có gì phải ngạc nhiên chứ. Ngươi đừng nói thần thần quỷ quỷ nữa, chẳng lẽ thật sự có ma quỷ đang tác quái? Ngoài Lý Hân ra ngươi có còn hại linh hồn nào khác nữa không?”
Lý Mặc nhíu mày: “Đừng nói lung tung”
Triệu Khương Lan lấy tay che bụng: “Á, đau quá. Quả nhiên Lý Mặc bị đánh lạc sự chú ý rồi, bước nhanh tiến lên nói: “Đau, đau chỗ nào?”
“Không biết, dạ dày đau, có thể là nằm trên giường nhiều quá, đồ ăn không tiêu hoá được.
Lý Mặc quở trách nói: “Tại ai, bảo nàng đừng uống linh tinh, nàng cứ muốn uống Nhuyễn Cân Tản kia, đi không đi nổi. Giờ bày đặt tức giận với ta, người bị đau vẫn không phải bản thân nàng sao?”
Thấy mặt của nàng lộ ra vẻ đau đớn, hắn ta nhịn không được nói: “Trầm xoa bóp giúp nàng, nàng đừng có doa ta.”
Triệu Khương Lan mới không chịu để hắn ta động vào mình, nàng không chút thương tiếc nghiêng người đi, chỉ để lại cho hắn ta cái bóng lưng.
“Ta mệt rồi, người ra ngoài đi.
“Hân Nhi.”
Triệu Khương Lan đã không thèm để ý đến hắn ta nữa rồi.
Lý Mặc thở dài một hơi nặng nề: “Được rồi, trẫm đi trước, nàng nghỉ ngơi cho tốt. Nếu như không thoải mái thì bảo hạ nhân dùng xe lăn đẩy nàng ra ngoài đi loanh quanh, đừng nằm mãi, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. Nàng nhất định phải luôn nhớ rằng trầm yêu nàng.
Đợi hắn ta ra khỏi thì Triệu Khương Lan mới quay người lại.
Mộ Dung Bắc Uyên đi ra từ sau bình phong, nàng thở nhẹ ra một hơi: “Doạ chết ta rồi. Vừa nãy ta còn cho rằng hắn ta sẽ đi ra sau bình phong, sao chàng đột nhiên phát ra tiếng động vậy?”
“Nàng nói xem”
Bình luận facebook