Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1785
Chương 1785
“Phụ hoàng, phụ hoàng người có ổn không, chúng con tới cứu người!”
Là Mộ Dung Bắc Tô, cuối cùng cũng có người tới cứu hắn ta!
Trong giờ phút này, Chiêu Vũ đế đã nước mắt lưng tròng, mừng đến mức chảy nước mắt.
Lão Lục thật sự là một đứa con ngoan. Mặc dù ngày thường hắn ta vẫn luôn chê cười thằng nhóc này không ra hồn.
Nhưng trong giây phút nghe được tiếng kêu đó, bỗng dưng lại làm cho người ta cảm thấy đó như thể là một âm thanh rất tự nhiên.
“Trẫm đang ở đây!”
La Kiều Oanh nghe thấy đầu tiên, nàng ta kéo Mộ Dung Bắc Tô đi đến bên bờ.
Bọn họ nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy được người đang tựa trên đỉnh núi cao chót vót.
Không phải Chiêu Vũ đế thì còn là ai?
Mộ Dung Bắc To trợn tròn hai mắt: “Phụ hoàng, người giữ chặt nhé, người, người đâu, các ngươi mau chạy hết về phía bên kia kéo lấy tay của hoàng thượng.”
Nhìn thấy mấy ngự lâm quân đã kéo được người, Mộ Dung Bắc Tô nhắc nhở ông ta: “Người mau buông tay, chúng con nắm chắc rồi.”
Chiêu Vũ đế vẫn gắt gao cầm lấy chuôi kiếm, giống như thể mấy người này còn không đáng tin bằng chuôi kiếm của hắn ta.
Dưới sự khuyên giải an ủi của Mộ Dung Bắc Tô, hắn hạ quyết tâm nhắm mắt lại, chầm chậm buông bỏng ngón tay.
Một giây tiếp theo mọi người liền hợp sức lại, kéo Chiêu Vũ đế từ phía dưới lên.
Chiêu Vũ đế đã sớm không còn chút sức lực nào, giờ phút này hắn ta cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa.
Chờ đến khi được kéo lên mặt đất bằng phẳng thì hắn ta vẫn cảm thấy hơi mờ ảo, không chân thật.
Thật vất vả mới có thể bình phục lại tâm trạng, Chiêu Vũ đế được Mộ Dung Bắc Tô đỡ dậy.
“Thật may là Tần đại nhân đã đến kịp thời, nếu không nhi thần lo là người sẽ không thể chịu được nữa.”
Chiêu Vũ đế được ngự lâm quân cõng trên lưng, nhưng lại nhớ đến còn Hoa quý phi nên vội vàng hỏi.
“Quý phi đâu rồi, Hoa quý phi thế nào rồi?”
Mộ Dung Bắc Tô muốn nói lại thôi: “Quý phi nương nương bà ấy…”
La Kiều Oanh thở dài, nói: “Những người đó tra hỏi nương nương để lấy tung tích của người, nhưng nương nương lại quyết không chịu nói. Kết quả là bọn chúng đã cắt mất hai ngón tay của nương nương, vì vậy bây giờ cơ thể của nương nương rất yếu.”
“Cái gì, mau, mau đưa trẫm đi thăm nàng ấy một chút.”
Chờ bọn họ đến được nơi lúc trước thì Tần Khâm đã đưa ngự lâm quân đến khống chế được đám người Phong Duật Thiên rồi.
Phong Duật Thiên bị ép xuống đất một cách thảm hại, thấy Chiêu Vũ đế hắn bỗng trợn to hai mắt.
“Cẩu hoàng đế! Hôm nay ta để cho ngươi may mắn sống sót, coi như mạng của ngươi lớn!”
Gương mặt của Chiêu Vũ đế lạnh lùng: “Trẫm biết các ngươi là do ai phái tới, không ngờ là Trữ Quốc công kẻ phản nghịch đó không những cấu kết với Liên Tư Thành để tạo phản, mà còn có ý đồ hành thích vua. Hôm nay đừng nói là trẫm bình an vô sự, ngay cả trẫm có không may bị hành thích, thì các người cho là người dân cả nước sẽ để yên cho các người được lên ngai vàng sao? Thật đúng là suy nghĩ hão huyền!”
“Phụ hoàng, phụ hoàng người có ổn không, chúng con tới cứu người!”
Là Mộ Dung Bắc Tô, cuối cùng cũng có người tới cứu hắn ta!
Trong giờ phút này, Chiêu Vũ đế đã nước mắt lưng tròng, mừng đến mức chảy nước mắt.
Lão Lục thật sự là một đứa con ngoan. Mặc dù ngày thường hắn ta vẫn luôn chê cười thằng nhóc này không ra hồn.
Nhưng trong giây phút nghe được tiếng kêu đó, bỗng dưng lại làm cho người ta cảm thấy đó như thể là một âm thanh rất tự nhiên.
“Trẫm đang ở đây!”
La Kiều Oanh nghe thấy đầu tiên, nàng ta kéo Mộ Dung Bắc Tô đi đến bên bờ.
Bọn họ nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy được người đang tựa trên đỉnh núi cao chót vót.
Không phải Chiêu Vũ đế thì còn là ai?
Mộ Dung Bắc To trợn tròn hai mắt: “Phụ hoàng, người giữ chặt nhé, người, người đâu, các ngươi mau chạy hết về phía bên kia kéo lấy tay của hoàng thượng.”
Nhìn thấy mấy ngự lâm quân đã kéo được người, Mộ Dung Bắc Tô nhắc nhở ông ta: “Người mau buông tay, chúng con nắm chắc rồi.”
Chiêu Vũ đế vẫn gắt gao cầm lấy chuôi kiếm, giống như thể mấy người này còn không đáng tin bằng chuôi kiếm của hắn ta.
Dưới sự khuyên giải an ủi của Mộ Dung Bắc Tô, hắn hạ quyết tâm nhắm mắt lại, chầm chậm buông bỏng ngón tay.
Một giây tiếp theo mọi người liền hợp sức lại, kéo Chiêu Vũ đế từ phía dưới lên.
Chiêu Vũ đế đã sớm không còn chút sức lực nào, giờ phút này hắn ta cảm thấy cơ thể đã không còn là của mình nữa.
Chờ đến khi được kéo lên mặt đất bằng phẳng thì hắn ta vẫn cảm thấy hơi mờ ảo, không chân thật.
Thật vất vả mới có thể bình phục lại tâm trạng, Chiêu Vũ đế được Mộ Dung Bắc Tô đỡ dậy.
“Thật may là Tần đại nhân đã đến kịp thời, nếu không nhi thần lo là người sẽ không thể chịu được nữa.”
Chiêu Vũ đế được ngự lâm quân cõng trên lưng, nhưng lại nhớ đến còn Hoa quý phi nên vội vàng hỏi.
“Quý phi đâu rồi, Hoa quý phi thế nào rồi?”
Mộ Dung Bắc Tô muốn nói lại thôi: “Quý phi nương nương bà ấy…”
La Kiều Oanh thở dài, nói: “Những người đó tra hỏi nương nương để lấy tung tích của người, nhưng nương nương lại quyết không chịu nói. Kết quả là bọn chúng đã cắt mất hai ngón tay của nương nương, vì vậy bây giờ cơ thể của nương nương rất yếu.”
“Cái gì, mau, mau đưa trẫm đi thăm nàng ấy một chút.”
Chờ bọn họ đến được nơi lúc trước thì Tần Khâm đã đưa ngự lâm quân đến khống chế được đám người Phong Duật Thiên rồi.
Phong Duật Thiên bị ép xuống đất một cách thảm hại, thấy Chiêu Vũ đế hắn bỗng trợn to hai mắt.
“Cẩu hoàng đế! Hôm nay ta để cho ngươi may mắn sống sót, coi như mạng của ngươi lớn!”
Gương mặt của Chiêu Vũ đế lạnh lùng: “Trẫm biết các ngươi là do ai phái tới, không ngờ là Trữ Quốc công kẻ phản nghịch đó không những cấu kết với Liên Tư Thành để tạo phản, mà còn có ý đồ hành thích vua. Hôm nay đừng nói là trẫm bình an vô sự, ngay cả trẫm có không may bị hành thích, thì các người cho là người dân cả nước sẽ để yên cho các người được lên ngai vàng sao? Thật đúng là suy nghĩ hão huyền!”
Bình luận facebook