Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1795
Chương 1795
Vị phu nhân kia chỉ nhìn qua loa vài cái rồi gấp lại bỏ vào trong túi gấm. Lúc này hắn giao ra chìa khoá, vẻ mặt tươi cười nói: “Tốt, hiện tại tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không ai thua thiệt. Về sau căn nhà này thuộc về hai người, tại hạ sẽ không quấy rầy, cáo từ.”
Đối phương cầm một rương bạc lớn sung sướng rời đi. Đề phòng bất trắc, ngay trong đêm đó hắn mang theo bạc rời khỏi kinh thành.
Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình mới vừa đem hành lý của mình sắp xếp xong, dự định vài ngày nữa sẽ đi mua thêm mấy người hầu, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra vấn đề.
Chủ nhân thật sự của căn nhà này thế mà đã trở về.
Những năm trước bọn họ đều chọn sau mùa đông mới hồi kinh ăn tết, nhưng năm nay trong nhà bọn họ có người già sức khỏe không tốt. Một khi về già, người ta đều muốn lá rụng về cội, không muốn rời quê quán quá lâu. Cho nên cụ ông được quản gia lo liệu về kinh sớm.
Quản gia lúc đầu vui tươi hớn hở mở cửa, thật không nghĩ vừa bước vào lại thấy ngay trong nhà có người ra ra vào vào.
Hắn lúc này biến sắc: “Này, này, các ngươi làm gì vậy! Sao có thể tùy ý ra vào chỗ ở của người khác?”
Ra ra vào vào đều là người đưa hàng tới, bởi vì dọn nhà thiếu khá nhiều đồ nên hai ngày nay Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình thường xuyên ra ngoài đặt mua.
Những người đưa hàng nghe vậy cũng rất bối rối, vội nói là chủ nhà gọi đưa tới.
Cả hai bên đều sững sờ, ngay sau đó tìm được Mộ Dung Bắc Quý đang ở trong phòng gần đó sai khiến người hầu sắp xếp đồ đạc, không nghĩ tới có mấy người tiến đến chất vấn mình.
“Ai bảo các ngươi vào ở trong nhà người khác! Đây là nhà của Đông gia chúng ta, há có thể để người ngoài tùy ý chà đạp?”
Liên Vãn Tình giật nảy mình, lấy khế nhà trong túi ra.
“Nơi này đã bán cho chúng ta, khế nhà ở đây. Chúng ta bỏ ra gần ba vạn lượng bạc trắng mới mua được, còn có thể là giả sao!”
Quản gia cầm qua khế nhà xem xét, chửi ầm lên: “Khẳng định là cái tên đáng giết ngàn đao Vương Nhị kia giở trò. Hắn ở đâu, không phải cầm tiền của các ngươi xong liền chạy rồi?”
Mộ Dung Bắc Quý không hiểu: “Đây là ý gì?”
“Ý chính là, người bán nhà này cho các ngươi chỉ là người làm thuê của chúng ta, lấy khế nhà giả lừa các ngươi. Thực tế khế nhà nơi này luôn ở trong tay lão gia chúng ta, người ngoài làm sao có được! Căn nhà này của Đông gia chúng ta ở kinh thành, tuy xây dựng đã lâu nhưng luôn bảo dưỡng kỹ càng, vô cùng ý nghĩa, tuyệt đối không có khả năng bán cho người ngoài.”
Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình trước giờ chưa hề gặp phải chuyện như vậy. Bạc bọn họ cũng đã đưa, cũng không thể cứ như thế dọn ra ngoài. Hai bên giằng co rất lâu, Mộ Dung Bắc Quý nhất định không chịu thừa nhận khế nhà là giả. Chuyện này đành phải đến tay quan phủ.
Bên ngoài Kinh Triệu phủ, Nghiêm Chính đưa Triệu An Linh đến báo quan.
Nguyên nhân là Triệu An Linh có lòng muốn cầu phúc cho vùng dịch, được ông chủ của một tiệm tranh chữ khuyên lơn mua về một bức họa của Tùng Sơn Đạo Nhân để khắc tà. Ông chủ nói bức họa này có thể trừ tà khí, nếu ngày ngày thành tâm bày đồ cúng bái thì có thể giúp Giang Nam sớm ngày hết dịch bệnh. Triệu An Linh vì thế bỏ ra hơn trăm lượng bạc mua về, nhưng sau đó Nghiêm Chính nói bức họa này không phải bút tích thật. Hiển nhiên Triệu An Linh đã bị người ta lừa. Nàng hết sức bực tức tìm đến cửa tiệm kia nhưng ông chủ ở đó đã đổi người.
Nghiêm Chính tuy là Đại Lý Tự khanh nhưng chức trách lại là giải quyết ngục tụng. Còn những chuyện như trộm cướp lừa gạt hay những việc liên quan đến trị an đều do Kinh Triệu phủ xử lý. Cho nên hắn đưa Triệu An Linh đến tìm Tần Nghiên, hi vọng Tần Nghiên giúp đỡ tìm được ông chủ ban đầu kia lấy lại công đạo. Từ xưa đến nay Kinh Triệu phủ và Đại Lý Tự luôn giúp đỡ qua lại, Nghiêm Chính tự mình tới chào hỏi, Tần Nghiên hiển nhiên sẽ khách khí mà đồng ý giúp. Tần Nghiên vừa đón hắn và Triệu An Linh đến trước cửa thì chạm mặt đoàn người của Mộ Dung Bắc Quý đang lôi lôi kéo kéo nhau đến báo quan. Triệu An Linh nghe tiếng ngẩng đầu lên, cùng Mộ Dung Bắc Quý bốn mắt nhìn nhau.
Vị phu nhân kia chỉ nhìn qua loa vài cái rồi gấp lại bỏ vào trong túi gấm. Lúc này hắn giao ra chìa khoá, vẻ mặt tươi cười nói: “Tốt, hiện tại tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không ai thua thiệt. Về sau căn nhà này thuộc về hai người, tại hạ sẽ không quấy rầy, cáo từ.”
Đối phương cầm một rương bạc lớn sung sướng rời đi. Đề phòng bất trắc, ngay trong đêm đó hắn mang theo bạc rời khỏi kinh thành.
Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình mới vừa đem hành lý của mình sắp xếp xong, dự định vài ngày nữa sẽ đi mua thêm mấy người hầu, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra vấn đề.
Chủ nhân thật sự của căn nhà này thế mà đã trở về.
Những năm trước bọn họ đều chọn sau mùa đông mới hồi kinh ăn tết, nhưng năm nay trong nhà bọn họ có người già sức khỏe không tốt. Một khi về già, người ta đều muốn lá rụng về cội, không muốn rời quê quán quá lâu. Cho nên cụ ông được quản gia lo liệu về kinh sớm.
Quản gia lúc đầu vui tươi hớn hở mở cửa, thật không nghĩ vừa bước vào lại thấy ngay trong nhà có người ra ra vào vào.
Hắn lúc này biến sắc: “Này, này, các ngươi làm gì vậy! Sao có thể tùy ý ra vào chỗ ở của người khác?”
Ra ra vào vào đều là người đưa hàng tới, bởi vì dọn nhà thiếu khá nhiều đồ nên hai ngày nay Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình thường xuyên ra ngoài đặt mua.
Những người đưa hàng nghe vậy cũng rất bối rối, vội nói là chủ nhà gọi đưa tới.
Cả hai bên đều sững sờ, ngay sau đó tìm được Mộ Dung Bắc Quý đang ở trong phòng gần đó sai khiến người hầu sắp xếp đồ đạc, không nghĩ tới có mấy người tiến đến chất vấn mình.
“Ai bảo các ngươi vào ở trong nhà người khác! Đây là nhà của Đông gia chúng ta, há có thể để người ngoài tùy ý chà đạp?”
Liên Vãn Tình giật nảy mình, lấy khế nhà trong túi ra.
“Nơi này đã bán cho chúng ta, khế nhà ở đây. Chúng ta bỏ ra gần ba vạn lượng bạc trắng mới mua được, còn có thể là giả sao!”
Quản gia cầm qua khế nhà xem xét, chửi ầm lên: “Khẳng định là cái tên đáng giết ngàn đao Vương Nhị kia giở trò. Hắn ở đâu, không phải cầm tiền của các ngươi xong liền chạy rồi?”
Mộ Dung Bắc Quý không hiểu: “Đây là ý gì?”
“Ý chính là, người bán nhà này cho các ngươi chỉ là người làm thuê của chúng ta, lấy khế nhà giả lừa các ngươi. Thực tế khế nhà nơi này luôn ở trong tay lão gia chúng ta, người ngoài làm sao có được! Căn nhà này của Đông gia chúng ta ở kinh thành, tuy xây dựng đã lâu nhưng luôn bảo dưỡng kỹ càng, vô cùng ý nghĩa, tuyệt đối không có khả năng bán cho người ngoài.”
Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình trước giờ chưa hề gặp phải chuyện như vậy. Bạc bọn họ cũng đã đưa, cũng không thể cứ như thế dọn ra ngoài. Hai bên giằng co rất lâu, Mộ Dung Bắc Quý nhất định không chịu thừa nhận khế nhà là giả. Chuyện này đành phải đến tay quan phủ.
Bên ngoài Kinh Triệu phủ, Nghiêm Chính đưa Triệu An Linh đến báo quan.
Nguyên nhân là Triệu An Linh có lòng muốn cầu phúc cho vùng dịch, được ông chủ của một tiệm tranh chữ khuyên lơn mua về một bức họa của Tùng Sơn Đạo Nhân để khắc tà. Ông chủ nói bức họa này có thể trừ tà khí, nếu ngày ngày thành tâm bày đồ cúng bái thì có thể giúp Giang Nam sớm ngày hết dịch bệnh. Triệu An Linh vì thế bỏ ra hơn trăm lượng bạc mua về, nhưng sau đó Nghiêm Chính nói bức họa này không phải bút tích thật. Hiển nhiên Triệu An Linh đã bị người ta lừa. Nàng hết sức bực tức tìm đến cửa tiệm kia nhưng ông chủ ở đó đã đổi người.
Nghiêm Chính tuy là Đại Lý Tự khanh nhưng chức trách lại là giải quyết ngục tụng. Còn những chuyện như trộm cướp lừa gạt hay những việc liên quan đến trị an đều do Kinh Triệu phủ xử lý. Cho nên hắn đưa Triệu An Linh đến tìm Tần Nghiên, hi vọng Tần Nghiên giúp đỡ tìm được ông chủ ban đầu kia lấy lại công đạo. Từ xưa đến nay Kinh Triệu phủ và Đại Lý Tự luôn giúp đỡ qua lại, Nghiêm Chính tự mình tới chào hỏi, Tần Nghiên hiển nhiên sẽ khách khí mà đồng ý giúp. Tần Nghiên vừa đón hắn và Triệu An Linh đến trước cửa thì chạm mặt đoàn người của Mộ Dung Bắc Quý đang lôi lôi kéo kéo nhau đến báo quan. Triệu An Linh nghe tiếng ngẩng đầu lên, cùng Mộ Dung Bắc Quý bốn mắt nhìn nhau.
Bình luận facebook