Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-186
Chương 186
Triệu Khương Lan thấy hắn nói đến chính sự thì cũng ngồi ngay ngắn: “Cổ quái thế nào, ngoại trừ đột nhiên rất đau ra vẫn có những triệu chứng khác ư?”
Mỗi lần ta muốn gần gũi với nàng hơn một chút thì sẽ rất khó chịu, là vì sao?”
Nàng không biết phải mở miệng giải thích chuyện độc tình thế nào nữa.
Trước kia nói cũng không làm được gì vì hắn luôn tin tưởng Thẩm Hi Nguyệt vô điều kiện.
Hiện tại tuy rằng đã khá hơn một chút, dường như hắn cũng tin tưởng mình không ít, nhưng cho dù có thể nghe vào thì vẫn không giúp ích được gì đối với tình hình trước mắt. Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên nổi giận xử trí Thẩm Hi Nguyệt thì chính là có họa cùng chịu, sẽ bất lợi đối với bản thân hắn nhất.
Nếu như nhẫn nhịn xuống mà buông tha cho Thẩm Hi Nguyệt, còn phải chịu một cơn tức không chỗ phát tiết cũng sẽ không có ích đối với thân thể.
Trước khi tìm được thượng sách, Triệu Khương Lan chỉ có thể nhẫn nhịn không đề cập tới.
Nàng không muốn Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ nhiều, bèn cố làm ra vẻ không tin: “Không phải chứ, lẽ nào ta và vương gia bát tự tương khắc? Vậy thì để vương gia khỏe mạnh, thần thiếp vẫn nên cách thật xa mới phải.” Triệu Khương Lan muốn tránh, lại bị Mộ Dung Bắc
Uyên kéo lại: “Chắc là không sai đâu, nhưng bản vương cũng không khẳng định chắc chắn được. Chi bằng chúng ta thử một lần nữa, xem rốt cuộc có phải là trùng hợp hay không.”
Thử một lần? Làm sao thử? Vẻ mặt Triệu Khương Lan ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh thân thể nàng đã nhẹ bẫng, cả người bị bao bọc lấy, chỉ cảm thấy nửa người xoay một vòng trong nước.
Bàn tay to lớn của Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đẩy, đẩy mặt nàng tới trước mặt của hăn.
Lúc này bọn họ gần sát nhau, chóp mũi đối diện chóp mũi.
Triệu Khương Lan nhìn thấy cái bóng nho nhỏ của chính mình từ trong con ngươi màu nâu nhạt của hắn, thốt ra: “Vương gia muốn thử như thế nào?”
“Nhắm mắt lại.”
Nàng theo lời nhắm mắt lại.
Sau đó, nàng cảm giác được ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên chà sát ở trên bờ môi của nàng vài cái. Rốt cuộc hắn muốn làm gì, gấp chết người ta rồi!
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt nhíu mặt nhăn nhỏ của nàng thì càng muốn bật cười, cuối cùng nén suy nghĩ trêu ghẹo xuống, nghiêm túc sát lại gần.
Ngay trong tích tắc khi môi hai người sắp dán vào nhau, cơn đau đớn ở ngực lại cuốn tới
Hắn trầm mặt xuống, ngón tay không tự chủ nắm lấy cái eo thon của nàng.
Triệu Khương Lan đoán được hắn lại không thoải mái, vừa mới chuẩn bị mở mắt ra, bàn tay của hắn lại bao trùm ở trên mắt của nàng, khó khăn lắm che hết tất cả. “Đừng mở mắt ra.” Hắn cố hết sức điều chỉnh hô hấp, không cam lòng cứ kết thúc như vậy.
Có lẽ là đang ở trong hồ thuốc nên cơn đau đớn lần này nhẹ hơn so với trước kia, hắn miễn cưỡng có thể nhịn được.
Trong hơi nước, môi của nàng biện ra màu đỏ tươi rực rỡ như một viên kẹo hết sức cám dỗ, không biết có ngọt hay không.
Nghĩ như vậy, hắn lại không để ý đến sự khác lạ của thân thể nữa, nâng cằm lên mà hôn.
Triệu Khương Lan hít vào một hơi trong lúc hốt hoảng, một giây kế tiếp đã bị hơi thở thuộc về Mộ Dung Bắc Uyên bao bọc lấy.
Đầu lưỡi của hắn lanh lợi tách hàm răng nhỏ của nàng ra, thậm chí còn chọc vào chiếc răng nanh nhỏ ở bên cạnh của nàng, kiên trì cướp đoạt hết khu vực của nàng.
Vừa đau, vừa đòi hỏi nhiều hơn, lại có một loại phản bội và tùy ý đi ngược lại thân thể.
Kiếp trước không phải Triệu Khương Lan chưa được ai hôn, nhưng luôn là nụ hôn như chuồn chuồn đáp nước, còn nụ hôn sảng khoái đến mức tận cùng nhưa vậy thì là lần đầu.
Hắn như thể con thú lớn buông thả bản tính trời sinh, muốn nuốt nàng vào trong bụng không mảy may biết kiềm chế.
Trong hỗn loạn không biết đầu lưỡi của ai bị cần rách, mơ hồ nếm được một mùi máu tươi, tan ở nước bọt trong miệng, hóa thành sóng triệu không tiếng động.
Triệu Khương Lan cảm thấy đây nhất định là máu của nàng.
Nàng cảm giác sâu sắc rằng Mộ Dung Bắc Uyên điên rồi, chính hằn khó chịu lại muốn kéo nàng xuống nước, cùng khó chịu với hắn. Qua hồi lâu, nàng thực sự không thở được, giống như một kẻ chết chim đang ở ranh giới hít thở không thông, mới được hắn buông tha, buông ra thật chậm.
Triệu Khương Lan thấy hắn nói đến chính sự thì cũng ngồi ngay ngắn: “Cổ quái thế nào, ngoại trừ đột nhiên rất đau ra vẫn có những triệu chứng khác ư?”
Mỗi lần ta muốn gần gũi với nàng hơn một chút thì sẽ rất khó chịu, là vì sao?”
Nàng không biết phải mở miệng giải thích chuyện độc tình thế nào nữa.
Trước kia nói cũng không làm được gì vì hắn luôn tin tưởng Thẩm Hi Nguyệt vô điều kiện.
Hiện tại tuy rằng đã khá hơn một chút, dường như hắn cũng tin tưởng mình không ít, nhưng cho dù có thể nghe vào thì vẫn không giúp ích được gì đối với tình hình trước mắt. Nếu như Mộ Dung Bắc Uyên nổi giận xử trí Thẩm Hi Nguyệt thì chính là có họa cùng chịu, sẽ bất lợi đối với bản thân hắn nhất.
Nếu như nhẫn nhịn xuống mà buông tha cho Thẩm Hi Nguyệt, còn phải chịu một cơn tức không chỗ phát tiết cũng sẽ không có ích đối với thân thể.
Trước khi tìm được thượng sách, Triệu Khương Lan chỉ có thể nhẫn nhịn không đề cập tới.
Nàng không muốn Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ nhiều, bèn cố làm ra vẻ không tin: “Không phải chứ, lẽ nào ta và vương gia bát tự tương khắc? Vậy thì để vương gia khỏe mạnh, thần thiếp vẫn nên cách thật xa mới phải.” Triệu Khương Lan muốn tránh, lại bị Mộ Dung Bắc
Uyên kéo lại: “Chắc là không sai đâu, nhưng bản vương cũng không khẳng định chắc chắn được. Chi bằng chúng ta thử một lần nữa, xem rốt cuộc có phải là trùng hợp hay không.”
Thử một lần? Làm sao thử? Vẻ mặt Triệu Khương Lan ngơ ngác.
Nhưng rất nhanh thân thể nàng đã nhẹ bẫng, cả người bị bao bọc lấy, chỉ cảm thấy nửa người xoay một vòng trong nước.
Bàn tay to lớn của Mộ Dung Bắc Uyên ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng đẩy, đẩy mặt nàng tới trước mặt của hăn.
Lúc này bọn họ gần sát nhau, chóp mũi đối diện chóp mũi.
Triệu Khương Lan nhìn thấy cái bóng nho nhỏ của chính mình từ trong con ngươi màu nâu nhạt của hắn, thốt ra: “Vương gia muốn thử như thế nào?”
“Nhắm mắt lại.”
Nàng theo lời nhắm mắt lại.
Sau đó, nàng cảm giác được ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên chà sát ở trên bờ môi của nàng vài cái. Rốt cuộc hắn muốn làm gì, gấp chết người ta rồi!
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn dáng vẻ xoắn xuýt nhíu mặt nhăn nhỏ của nàng thì càng muốn bật cười, cuối cùng nén suy nghĩ trêu ghẹo xuống, nghiêm túc sát lại gần.
Ngay trong tích tắc khi môi hai người sắp dán vào nhau, cơn đau đớn ở ngực lại cuốn tới
Hắn trầm mặt xuống, ngón tay không tự chủ nắm lấy cái eo thon của nàng.
Triệu Khương Lan đoán được hắn lại không thoải mái, vừa mới chuẩn bị mở mắt ra, bàn tay của hắn lại bao trùm ở trên mắt của nàng, khó khăn lắm che hết tất cả. “Đừng mở mắt ra.” Hắn cố hết sức điều chỉnh hô hấp, không cam lòng cứ kết thúc như vậy.
Có lẽ là đang ở trong hồ thuốc nên cơn đau đớn lần này nhẹ hơn so với trước kia, hắn miễn cưỡng có thể nhịn được.
Trong hơi nước, môi của nàng biện ra màu đỏ tươi rực rỡ như một viên kẹo hết sức cám dỗ, không biết có ngọt hay không.
Nghĩ như vậy, hắn lại không để ý đến sự khác lạ của thân thể nữa, nâng cằm lên mà hôn.
Triệu Khương Lan hít vào một hơi trong lúc hốt hoảng, một giây kế tiếp đã bị hơi thở thuộc về Mộ Dung Bắc Uyên bao bọc lấy.
Đầu lưỡi của hắn lanh lợi tách hàm răng nhỏ của nàng ra, thậm chí còn chọc vào chiếc răng nanh nhỏ ở bên cạnh của nàng, kiên trì cướp đoạt hết khu vực của nàng.
Vừa đau, vừa đòi hỏi nhiều hơn, lại có một loại phản bội và tùy ý đi ngược lại thân thể.
Kiếp trước không phải Triệu Khương Lan chưa được ai hôn, nhưng luôn là nụ hôn như chuồn chuồn đáp nước, còn nụ hôn sảng khoái đến mức tận cùng nhưa vậy thì là lần đầu.
Hắn như thể con thú lớn buông thả bản tính trời sinh, muốn nuốt nàng vào trong bụng không mảy may biết kiềm chế.
Trong hỗn loạn không biết đầu lưỡi của ai bị cần rách, mơ hồ nếm được một mùi máu tươi, tan ở nước bọt trong miệng, hóa thành sóng triệu không tiếng động.
Triệu Khương Lan cảm thấy đây nhất định là máu của nàng.
Nàng cảm giác sâu sắc rằng Mộ Dung Bắc Uyên điên rồi, chính hằn khó chịu lại muốn kéo nàng xuống nước, cùng khó chịu với hắn. Qua hồi lâu, nàng thực sự không thở được, giống như một kẻ chết chim đang ở ranh giới hít thở không thông, mới được hắn buông tha, buông ra thật chậm.
Bình luận facebook