Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 685-691
Chương 685
Trên mặt của Tô Ninh lộ ra vẻ buồn bã: “Quý nữ thật sự không thể để cho tiểu nhân nhìn thấy dung mạo sao, tiểu nhân nhận được đại ân của quý nữ, một lòng muốn hầu hạ ngài. Bây giờ ngay cả tướng mạo của chủ nhân mà cũng không biết, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và bất an.”
“Hãy dẹp bỏ những ý nghĩ dư thừa đi, làm những chuyện ngươi nên làm là được.”
“Nhưng ngài còn quan tâm đến Thần vương phi hơn so với trắc phi…”
Mộ Dung Bắc Hải đặt bút trong tay xuống: “Ngươi đi quá giới hạn rồi đó.”
Quản gia cúi đầu không nói nữa.
“Họ khác nhau, sau này đừng nói những lời như vậy nữa”
“Vâng ạ.
Thời gian trôi nhanh, đã hơn nửa tháng trôi qua Đột nhiên có một báo cáo khẩn cấp từ Tây Bắc.
Nghe nói có một lượng lớn dân du mục tới xâm phạm khu vực núi Bất Vi.
Lạc quận vương sai người gấp rút đưa tin, xin triều đình cấp kinh phí, cũng hy vọng triều đình phái quân đến hỗ trợ.
truyện bất ngờ này gây chấn động triều đình.
Những người du mục đã sống rất an ổn trong nhiều năm qua, không hề nghe nói đến chuyện các bộ lạc liên kết hay thông đồng với nhau.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Ai có thể ngờ rằng bọn họ lại hợp lực âm thầm tấn công biên giới phía Tây Bắc Thịnh Khang.
Những năm gần đây không có chiến tranh, các quan trong tiều nghe được tin này đều ngạc nhiên đến mức rớt hàm.
Các quan văn lên tiếng phê phán kịch liệt, quan võ giậm chân mắng nhiếc mẹ nó, chửi những người ngoại tộc đến xâm phạm tan tác tơi bời Trong đám người này, người tức giận nhất là thần tử của Mộ Dung Bắc Hiền.
Bởi vì Lạc quận vương đã đề cập trong bức thư rằng rất nhiều tiền của triều đình được sử dụng đế xây dựng cơ sở hạ tầng địa phương, không có đủ tiền để mua vũ khí, lương thực và cỏ trong một thời gian, đây là một chuyện khiến người ta rất đáng lo ngại.
Mộ Dung Bắc Hiền chủ động đưa ra sáng kiến: “Quốc gia đang gặp khó khăn, mọi người đều có trách nhiệm. Nhi thần là nhi tử của đế vương, không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhà phụ mẫu của thể tử nhi thần có tài lực hùng hậu, luôn đặt quốc sự lên hàng đầu, nhi thần tự nguyện cùng với nhạc phụ dùng tiền bạc làm quân lương và hộ tống nó đến Tây Bắc để hỗ trợ chiến tranh”
Lời này vừa nói ra, những lời tán dương của các quần thần vang lên không ngớt.
Mọi người đều nói Vũ vương điện hạ công chính liêm minh, là rường cột của đất nước.
Chiêu Vũ đế đương nhiên cũng rất vui và hài lòng với thái độ này.
Ban đầu hẳn không thích người con trai này lắm, nhưng đến thời khäc mấu chốt, nó cũng không phải là đứa vô dụng!
Sau khi hạ triều, Mộ Dung Bắc Uyên trở lại vương phủ với vẻ trầm tư.
Chương 686
Không biết tại sao, hẳn luôn cảm thấy thái độ của Mộ Dung Bắc Hiền rất kỳ lạ.
Mặc dù ngoại tộc xâm phạm Tây Bắc, tình hình không tốt, nhưng cũng không khó khăn đến mức vậy.
Ngân khố vẫn còn dư, Chiêu Vũ đế còn chưa mở miệng rút quốc khố, Mộ Dung Bắc Hiền đã nói muốn lấy tiền trong nhà của Vũ vương phi.
Hành động này, không giống để giải quyết nhu cầu cấp thiết nào cả.
Ngược lại như là tẩu tán tiền bạc.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không thế nói như vậy với bên ngoài được, tất cả phán đoán của hẳn đều dựa vào ấn tượng từ trước đến nay của hắn với Mộ Dung Bắc Hiền.
Nếu hắn ta thực sự có ý định dùng cơ hội này để thay đổi hình tượng của mình trong mắt quân vương và các quan trong triều, thì cũng không phải là không thể.
Nếu không có bằng chứng thuyết phục, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không bôi nhọ đối phương.
Nhưng sau khi về vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được mà nói chuyện này cho Triệu Khương Lan biết.
“Hỗ trợ Tây Bắc? Huynh nghĩ Mộ Dung Bắc Hiền có khả năng làm những truyện như này.
Sao, ta nghĩ không có khả năng. Huynh phải biết rằng, hắn ta dã tâm mà hắn ta thể hiện ra rõ ràng là nhăm vào vị trí đó, còn chưa tích góp đủ tiền tài, sao có thể mang tiền đi làm từ thiện được chứ.
Mặc dù có thể hắn ta đang cố gắng thay đổi hình tượng của mình trong mắt phụ hoàng, nhưng cái giá phải trả quá lớn, làm sao hắn ta có thể chắc chắn được rằng sau khi hắn ta hào phóng quyên góp tiền, thì phụ hoàng sẽ coi trọng hản ta hơn, nhìn hẳn ta với ánh mắt yêu thích hơn?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, hẳn ta không phải là loại người không quan tâm đến hồi báo.”
“Huynh còn nhớ không lâu trước đây, huynh kết hợp với La Tước để nuốt năm vạn lượng bạc mà Mộ Dung Bắc Hiền cố gắng vận chuyển đến khu vực Sùng Gia. Lúc đó Tây Bắc không có xảy ra chuyện gì, hắn ta nói là cứu trợ thiên tai, ta cảm thấy là hắn ta đang lừa mọi người, có quỷ mới biết hẳn ta làm những chuyện gì ở đó. Lần này ngoại tộc xâm phạm, ta cũng nghi là có liên quan đến hắn ta!”
Triệu Khương Lan nói như vậy là hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cá nhân của nàng về việc chống lại các vương gia trong kiếp trước của nàng.
“Ta nghĩ không chừng phía Lạc quận vương có vấn đề, có nhiều bộ lạc như vậy, dù có che giấu thế nào cũng không thể nào mà họ thông đồng với nhau mà không lộ ra chút động tĩnh nào. Có thể là đã biết, nhưng Lạc quận vương không báo cáo. Huynh nên bí mật điều tra chuyện này”
Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý: “Ta phải điều tra kỹ, nhưng không thể để cho quá nhiều người biết điểm mấu chốt này được, nếu không họ sẽ nói bản vương đang đảo loạn lòng quân. Vì vậy ta quyết định dùng thế lực của ông ngoại.
Vẻ mặt của Triệu Khương Lan rất ngạc nhiên: “Ông ngoại của huynh?”
Hắn cong môi cười: “Cũng là ông ngoại của nàng, nàng quên rồi sao, ông ngoại là thống soái nhiều năm ở Tây Bắc, cho dù đã ở ẩn, vẫn còn sót lại không ít thế lực. Dư sức để hỏi thăm chỉ tiết một số tin tức, chỉ cần ta gửi lời, chắc chẳn bọn họ sẽ cố gắng hết sức để thăm dò”
Triệu Khương Lan duõi tay ra ôm lấy hẳn: “Phu quân của ta đúng là giỏi quá, có thể nhìn rõ được tình thế, nhìn ra được những chỗ mà người khác không nhìn ra được”
Mộ Dung Bắc Uyên nhéo má nàng: “Phu nhân mới là người khiến phu quân nhìn với cặp mắt khác xưa! Nữ tử bình thường chỉ giỏi mấy chuyện vụn vặt của nữ nhân, nào có tài giỏi được như phu nhân. Nàng nên là một nam tử, giỏi cầm quân ra trận chiến đấu, đạt đỉnh cao danh vọng”
Nàng thở dài trong lòng, bản thân nàng đã nhiều lần ra chiến trường, có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu rất là phong phú Chẳng qua là trước đây đã không ít lần đối phó với Thịnh Khang, còn đối đầu mấy lần với Thiết Ngô Quân.
Nếu Mộ Dung Bắc Uyên biết, e rằng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Một khi thân phận hoàng hậu địch quốc này bị bại lộ, nàng thực sự không biết phải làm thế nào để yên tâm trở thành một vương phi của hẳn.
Với tâm trạng cảnh giác với Mộ Dung Bắc Hiền, Mộ Dung Bắc Uyên ngay lập tức viết thư gửi đến Tây Bắc, cố găng đưa đến chỗ vị thần long không thấy đầu – ông ngoại của hẳn Cũng không biết bây giờ lão nhân gia của hẳn đang vui vẻ ở chỗ nào, đã lâu rồi không gặp.
Cho dù là Lạc quận vương có vấn đề, hay là ngoại tộc thực sự xâm lược.
Có ông ngoại hắn ở đó, thuộc địa hình Tây Bắc như lòng bàn tay.
Cộng với việc một số thủ hạ – phó tướng của Lạc quận vương, là cấp dưới trước đây của Tôn Quyền được thăng cấp lên, không chừng có thể thay đổi được một phần tình thế.
Chương 687
Ngoại trừ sự thay đổi ở Thịnh Khang, lúc này trong hoàng cung Du Bắc, bầu không khí cũng ngưng đọng Sau khi đẩy nhanh tốc độ đi đường của xe, cuối cùng Lý Mặc cũng vào đến cung.
Hắn ta còn chưa kịp thay y phục, đã vội vàng đi đến chỗ của Liên thái phi Người trong cung nhìn thấy hoàng đế quỳ dưới đất, Lý Mặc sải bước đi vào, cuối cùng cũng nhìn thấy thái phi gầy trơ xương ở trên giường.
€ó lẽ là vì muốn nhìn thấy hắn ta một lần cuối, nên thái phi vẫn cố giữ lại một chút hơi thở cuối cùng.
Bà ta chờ đợi trong sự yếu ớt, cuối cùng cũng đợi được người đó trở về.
“Thái phi!”
Lý Mặc quỳ một chân xuống đất, nắm lấy bàn tay già nua của thái phi Liên thái phi quay đầu lại nhìn hắn ta với vẻ mặt khó khăn: “Mặc, Mặc Nhi”’ “Vâng, trẫm đây, trẫm đã về rồi đây”
“Mặc Nhi, ta không cầm cự được nữa”
Trái tìm của Lý Mặc như bị bóp chặt lại “Không đâu, trãm sẽ chiêu cáo thiên hạ tìm đại phu giỏi nhất vào cung chữa bệnh cho ngài, nhất định ngài sẽ sống tiếp được. Có thể sống lâu thêm một chút được không, mẫu phi, đừng bỏ Mặc Nhi lại một mình mà”
Nước mắt từ từ chảy ra khỏi khoé mắt của thái phi: “Mặc Nhi, con người chết như ngọn đèn cạn đầu. Bây giờ đèn đã cạn dầu, tim đèn đã cháy hết rồi, đừng như vậy, khụ khụ, đừng cố gắng níu giữ ta lại nữa.
Ta chỉ không bỏ được ngươi, ngươi là thiên tử, trong mấy năm nay chưa có một lần nào được hài lòng. Lúc trước, bên cạnh ngươi còn có nàng, ta còn có thể yên tâm, nhưng nàng, nàng đã…”
“Không, không, thái phi, nàng ấy chưa chết, nàng ấy còn sống! Lý Hâm còn sống, ta đã gặp được nàng ấy!”
Lý Mặc nhìn Liên thái phi với vẻ mặt ngỡ ngàng, muốn nghe bà ta nói thêm nữa Nhưng Liên thái phi chỉ có thể từ từ trợn to hai mắt, sau đó cứ như vậy mà chết đi Bàn tay đang năm tay Lý Mặc cũng đột nhiên không còn sức lực.
Lý Mặc không thể tin nhìn ngón tay yếu ớt rủ xuống của bà ta trên cổ tay hẳn, lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu rỗng tuếch.
Thái y run rẩy bước tới, một lúc sau lập tức quỳ xuống đất.
“Bệ hạ, lão thái phi, đã chết!”
Trong đêm đen, Triệu Khương Lan bàng hoàng ngồi bật thở hổn hển Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng làm hoảng sợ, cũng ngồi dậy theo.
“Sao vậy, gặp ác mộng sao?”
Triệu Khương Lan ôm chặt lấy cánh tay của hẳn: “Ta mơ thấy vị trưởng bối kia đã qua đời. Trong mơ bà ấy liên tục gọi tên ta, bảo ta chú ý giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc cho bản thân thật tốt. Ta cố gắng chạy đuối theo bà ấy, nhưng bà ấy cứ lùi về phía sau, ta chạy và chạy, muốn tóm lấy y phục của bà ấy, ai ngờ bà ấy biến mất”
Mộ Dung Bắc Uyên vỗ vỗ lưng nàng: “Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, chưa chắc đã là thật, nàng đừng tự dọa bản thân.”
Thấy Triệu Khương Lan vẫn còn giữ vẻ mặt hoảng hồn, Mộ Dung Bắc Uyên không còn cách nào khác ngoài an ủi nàng: “Cho dù lão nhân gia đó thực sự đã qua đời, ngươi cũng nói gia đình đó có gia cảnh giàu có, chắc chắn sẽ không để bà ấy ra đi quá đau đớn và thê lương, đương nhiên là ra đi trong quang vinh, cũng là trong cái rủi có cái may”
Triệu Khương Lan nhắm mắt lại dựa người vào hẳn.
Vậy sau cơn ác mộng, nàng Ngay sau đó, ở Du Bắc có tin tức, nói lão thái phi đức cao vọng trọng trong cũng đã chết Du Bắc quốc tang cả nước.
Đối với những người làm quan trong triều, trong thời gian một tháng để tang thái phi, cấm kết hôn.
Chương 688
Mức độ này còn long trọng hơn so với cái chết của thái hậu trước đây.
Có thể thấy được tâm quan trọng và tình của của đế vương Du Bức đối với vị thái phi này.
Khi tin này truyền đến Thịnh Khang, nhân lúc không có ai, Triệu Khương Lan đã khóc lóc thảm thiết.
Sau đó, nàng dẫn một vài nha hoàn đi đến chùa Nam Chiếu, cố ý mua một chiếc đèn cầu siêu cho thái phi Triệu Khương Lan gặp lại Bỉ Ngạn đại sư ở chùa Nam Chiếu.
Lúc này cô mặc thường phục, không đeo trang sức, vẻ mặt trông rất nghiêm trang.
Bỉ Ngạn đại sư chắp tay lại thành hình dấu cộng: “Tham kiến vương phi.”
ại sư” Triệu Khương Lan chào lại.
“Vương phi đích thân đến đây mua đèn cầu siêu, có người nhà mất sao?”
“Là một vị cố nhân của bản cung, vị trưởng bối đó đã đi rồi, bà ấy là một người rất quan trọng đối với bản cung, nên ta đến đây cầu nguyện cho bà ấy”
“Sống chết có số, xin vương phi hãy nén bi thương”
Triệu Khương Lan gật đầu, nàng nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được liền hỏi.
“Đại sư, trước đây ngài đã coi số mệnh cho bản cung, nhưng lần đó thái hậu nương nương không biết chính xác mệnh cách của bản cung. Điều này khiến bản cung luôn cảm thấy ray rứt trong lòng, không biết đại sư có thể nói chỉ tiết cho bản cung hay không?”
Con ngươi của Bỉ Ngạn đại sư hơi di chuyển.
Khi đó, hắn tính ra được cô nương Triệu Khương Lan này là người có mệnh phượng hoàng niết bàn, phượng bay chín tầng mây, quý vô cùng.
Những thiên cơ này vốn không nên dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Nhưng nhiều năm nay chùa Nam Chiếu đã tính ra được người có mệnh hoàng hậu cho Thịnh Khang, và nó đã trở thành một truyên thống Vì vậy, ban đầu nói cho thái hậu biết cũng không được tính là xúc phạm.
“Đại sự?”
Triệu Khương Lan thấy hẳn im lặng không nói gì, nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.
Bỉ Ngạn đại sư cung kính nói: “Vương phi không cần lo lắng, khi đó gặp truyện ngoài ý muốn là vì bản tự tung tin đồn ác ý. Ngài có mạng giàu sang phú quý, là người có phúc, không phải là sao chổi giáng thế”
Nàng mím môi: “Không giấu diếm đại sư, nhiều năm về trước có người nói sự tồn tại của bản cung là điềm gở. Không những bản thân không có kết quả tốt, mà còn liên luy đến người bên cạnh”
“Cố ý nói chuyện giật gân, vương phi cần gì phải tin những lời nhận xét không cần thiết đó. Bần tăng không có ý nịnh hót, nhưng mệnh cách của ngài rất quý hiếm, là minh châu trong thế gian, cho dù chẳng may bị long đong, thì cũng sẽ không bao giờ che được ánh sáng của bản thân”
Triệu Khương Lan cảm kích nói cảm ơn: “Cảm ơn đại sư đã khai sáng. Bản cung hiểu, sau này tâm trí sẽ được thư thái hơn, không bị ray rứt nữa.”
Buổi tối, Mộ Dung Bắc Uyên đến chùa Nam Chiếu đón nàng Triệu Khương Lan hơi ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến đây, không phải nói công việc dạo này bận rộn sao, sao lại còn chạy đến đây đón ta vậy”
“Lần trước ta rất sợ”
Mộ Dung Bắc Uyên nói thẳng.
“Nàng còn nhớ lần đó nàng bị phạt ở chùa Nam Chiếu, kết quả lúc xuống núi gặp sơn phỉ không. Mặc dù sau đó những người đó đều bị nàng lợi dụng, bây giờ đã đều làm thuộc hạ của nàng. Nhưng bản vương không dám mang tâm lý may mắn, chẳng may đụng phải người cực kỳ hung dữ, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta phải làm sao?”
Triệu Khương Lan thẹn thùng.
“Nhưng như vậy thì lại vất vả cho huynh, huynh nhìn huynh xem, đầu đầy mồ hôi, chắc hẳn là rất vội vàng”
Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy tay nàng đưa lên môi mình và hôn một cái.
“Không vất vả, chỉ cần vương phí bình an vô sự, bản vương sẽ không mệt.”
Lúc này, những khóm trúc và hoa đỗ quyên trên núi đã dần nở rộ, cảnh đẹp vô cùng.
Cả hai chỉ đơn giản là cùng nhau cưỡi một con ngựa, nàng ngồi trong vòng tay Mộ Dung Bắc Uyên và ngắm nhìn những ngọn núi và những bông hoa nở rộ.
Chương 689
Trên đường trở về, Mộ Dung Bắc Uyên nói với Triệu Khương Lan: “Nhị ca sắp đi Tây Bắc, mấy ngày nay đang tập hợp đại quân, mang theo mười nghìn nhân mã, muốn áp tải một triệu lượng bạc đi”
Mười nghìn nhân mã là binh mã của bộ quân tình, nghe không nhiều, nhưng chắc chăn không phải là ít.
Bởi vì Bộ Quân Tình trong Kinh, cho dù là binh hay là ngựa, thì cũng đều được huấn luyện đặc biệt.
Có thể nói ai cũng xuất chúng, lấy một địch năm.
Triệu Khương Lan trầm ngâm: “Ta luôn cảm thấy hành động lần này của nhị ca không hề đơn giản, hi vọng là do ta nghĩ nhiều.”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, chợt ngẩng đầu nhìn thấy trên mỏm đá có một cây hải đường.
Hắn nhướng mày nhìn khuôn mặt trắng nõn và đáng yêu không hề tô phấn của Triệu Khương Lan, hơi hé miệng.
Mộ Dung Bắc Uyên nằm chặt lấy tay Triệu Khương Lan, ra hiệu cho nàng nảm chặt lấy dây cương.
Sau đó, hẳn nhảy về phía trước, quay một vòng đẹp mắt trên không trung rồi đặt chân lên thân cân, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Nếu bỏ qua việc phía sau lưng có một vách đá vạn sâu ngút ngàn, chắc chắn Triệu Khương Lan sẽ nghĩ đây là một nơi có phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Khe rãnh phía sau sâu đến mức nàng phải nín thở, nàng còn không dám nói một câu bảo Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận.
Còn Mộ Dung Bắc Uyên thì lại bình tĩnh cúi người, vươn tay bứt một nhánh hoa hải đường, sau đó lại giẫm lên thân cây và bay trở về.
Hắn ngồi vững trở lại yên ngựa.
Triệu Khương Lan đang định trách hẳn quá liều lĩnh, nếu lỡ xảy ra truyện gì thì sao.
Thì nghe thấy Mộ Dung Bäc Uyên áp sát vào tai nàng, cười thở ra hơi nóng: “Ừm, ta tặng nàng một bó hoa”
Nàng dở khóc dở cười, đưa tay đón lấy với vẻ cẩn thận: “Sao đột nhiên lại bay ra đó làm gì, rất nguy hiểm, sau này đừng làm ta sợ nữa”
“Không muốn làm nàng sợ, nhưng thấy loài hoa này đẹp và quyến rũ như nàng vậy”
Ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên gảy nhẹ, hái một bông hoa đang nở rộ rực rỡ nhất.
Sau đó cài lên búi tóc của Triệu Khương Lan.
Gió thổi qua, những cánh hoa hải đường rung rinh.
Mộ Dung Bắc Uyên đặt một nụ hôn xuống cánh hoa, sau đó hôn xuống gáy Triệu Khương Lan.
Nàng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt của hắn, trong lòng sinh ra một cảm giác ngập tràn thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Con ngựa của hai người chạy càng lúc càng nhanh, vừa vào cổng thành thì trời đã tối hẳn.
Triệu Khương Lan hơi buồn ngủ, sắp ngủ dựa vào lòng Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận ôm nàng vào lòng, chắn gần hết gió lạnh cho nàng.
Hắn sợ Triệu Khương Lan bị cảm lạnh nên đã tăng tốc muốn nhanh chóng trở về hoàng cung Đột nhiên có người gọi họ từ phía sau: “Thần vương điện hạ, Thần vương phil”
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại, nghe có người gọi mình, Triệu Khương Lan bàng hoàng tỉnh dậy.
Nàng quay đầu lại nhìn, xe ngựa của đối phương là của Sơn vương phủ.
Ban đầu Triệu Khương Lan nghĩ rằng người ngồi bên trong là Hồng mai hoặc Mộ Dung Bắc Hải Nào ngờ khi đối phương mở rèm ra, lại lộ ra vẻ mặt khiến người ta ghét của Lâm Linh Nhi Triệu Khương Lan nhíu mày lại theo bản năng.
Lâm Linh Nhi dường như đã quên mất lần bất hoà trước đó, mỉm cười với nàng và Mộ Dung Bắc Uyên.
“Hoá ra là Thần vương và vương phi, đúng là trùng hợp, có thể gặp nhau ở đây”
Nơi này cách Lâm phủ không xa, gặp phải Lâm Linh Nhi cũng không phải là chuyện tình cờ.
Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Ngược lại bản cung cảm thấy không thể nào trùng hợp như vậy được.”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng biết lần trước Triệu Khương Lan đã phát một mồi lửa ở Sơn vương phủ, hắn biết Triệu Khương Lan rất không thích Lâm Linh Nhi.
Những người mà Triệu Khương Lan ghét thì hẳn sẽ càng ghét hơn Vì vậy, hẳn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lâm Linh Nhi một cái nào.
Chương 690
“Chúng ta đi thôi, đừng nên lãng phí thời gian cho những kẻ râu ria”
Nói xong, không nhìn sắc mặt của người phía sau, giơ doi đưa Triệu Khương Lan rời đi.
Thấy thái độ đó của bọn họ, Lâm Linh Nhi tức giận, bực bội buông rèm xuống.
“Đắc ý cái gì!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi siết chặt ngón tay.
Sau đó, như thể nhớ ra điều gì đó, cẩn thận đặt bàn tay lên bụng Hừ, nhanh thôi, những người này sẽ không còn dám coi thường mình nữa!
Vừa về đến Sơn vương phủ, Lâm Linh Nhi liền bày ra vẻ mặt khó chịu.
Nha hoàn vội vàng đi tìm lão quản gia, nói trắc phi bị ốm nhẹ, bảo quản gia mời đại phu đến.
Mặc dù Mộ Dung Bắc Hải không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của Lâm Linh Nhị, nhưng lão quản gia vẫn làm tròn phận sự với vị nữ chủ nhân này.
Hắn ta vội vàng mời một vị lão thái vừa nghỉ hưu ở Thái Y Viện mà Mộ Dung Bắc Hải hay gọi đến đến chữa bệnh cho Lâm Linh Nhi.
Lão thái y chẩn mạch, lúc thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng dường như sợ chẩn sai, nên lại chẩn đoán lại một lần nữa, sau đó mới kết luận.
“Chúc mừng trắc phi, chúc mừng trắc phi!
Chuyện đại hỷ! Mạch của ngài êm như quả bóng, đây là mạch hỉ, điện hả sắp có hài tử rồi!”
Lão quản gia nghe thấy vậy liên há hốc mồm vì ngạc nhiên, nhất thời không biết nên vui hay là lo lắng.
Hạ nhân bên cạnh rối rít nói tiếng cảm ơn, Lâm Linh Nhi xấu hố cúi đầu xuống, ra lệnh cho hạ thân đưa cho lão thái y một hồng bao.
Thái y dặn dò một ít điều cần phải chú ý khi mang thai, người bên cạnh Lâm Linh Nhi đưa ông ta ra ngoài.
Chỉ còn lão quản gia ở lại, Lâm Linh Nhi cười như không cười nhìn đối phương: “Quản gia, ngươi có định nói chuyện này cho điện hạ biết không?”
Như là mừng, như là lo lắng.
Hắn ta đã hầu hạ Mộ Dung Bắc Hải nhiều năm, Mộ Dung Bắc Hải chỉ cần liếc mắt nhìn là đã biết xảy ra truyện gì.
“Nói đi, có chuyện gì vậy”
Hắn đặt quân cờ xuống, yên lặng chờ lão quản gia nói.
“Bẩm điện hạ, hôm nay trắc phi nói trong người cảm thấy không khỏe, lão nô liền mời Vương thái y đến xem”
“Sau đó Vương thái y chẩn mạch cho trắc phi, nói trắc phi có tin vui.”
Nghe vậy, Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lão quản gia cố gắng duy trì nụ cười: “Chúc mừng vương gia, ngài sắp được làm phụ thân rồi. Đây là đứa bé đầu tiên trong phủ chúng ta, nhất định sẽ thông minh lanh lợi như ngài.”
“Rầm!”
Mộ Dung Bắc Hải vung tay lên, bàn cờ trước mặt bị lật đổ xuống đất.
Quân cờ đen trắng vương vãi khắp nơi, trên mặt đất trở thành một đống hỗn độn.
Lão quản gia giật mình, quỳ bụp một cái xuống đất: “Điện hạ, đây là chuyện vui, sao ngài lại tức giận như vậy”
“Chuyện vui?”
Mộ Dung Bắc Hải vịn vào bàn tròn đứng lên, nét mặt u ám khó lường.
Chương 691
Mộ Dung Bắc Hải vô cùng tức giận khi nghe thấy lời này.
“Trên đời này làm sao có chuyện như vậy được, rõ ràng đêm tân hôn bản vương ngủ mê man cả đêm, nàng ta nói bản vương đụng vào nàng ta. Sau đó bản vương không hề gặp nàng ta lấy một lần nữa, sao nàng ta có thể mang thai được ch Lão quản gia không còn cách nào khác đành phải nói: “Nhưng, nhưng Vương thái y nói thời gian trắc phi mang thai chênh lệch không nhiều đêm đại hôn. Trừ lần đó ra, không có khả năng có người nào khác, đương nhiên hài tử đó là của ngài. Vương gia, ngài ghét bỏ trắc phi thì cũng thôi, nhưng sao lại ghét bỏ đứa bé trong bụng nàng ta chứ. Trong người nó cũng chảy dòng móng hoàng gia!”
Mộ Dung Bắc Hải lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy ngươi phái người đi thăm dò, xem trắc phi thường xuyên đi ra ngoài đi đến chỗ nào?”
Quản gia thở dài: “Tội gì ngài phải nghi ngờ như vậy, mỗi lần trắc phi ra ngoài, đều an bài xe ngựa của vương phu qua đưa đón. Nơi duy nhất nàng ta đi là Lâm phủ, dù sao thì nàng ta cũng không được sủng ái trong phủ, lúc nào tâm trạng cũng không được tốt, về nhà mẹ đẻ cũng là điều dễ hiểu”
Mộ Dung Bắc Hải không bị lay chuyển: “Bảo nàng ta đến gặp ta”
Khi Lâm Linh Nhi bước vào, quân cờ vương vãi trên mặt đất vẫn còn chưa kịp thu dọn.
Quản sự dặn dò tỉ mỉ: “Trắc phí, ngài cẩn thận một chút, đừng giẫm lên những quân cờ này, lão nô lập tức bảo người đến dọn dẹp”
Mộ Dung Bắc Hải hơi có chút bất mãn đối với lời dặn dò cẩn thận chu đáo của quản sự, lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi”
Lâm Linh Nhi không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Hải sẽ tàn nhẫn đến mức này.
Nàng ta há miệng, dường như là muốn bật khóc: “Tại sao vương gia lại ghét bỏ ta như vậy, thần thiếp thừa nhận đêm động phòng không nên tính kế ngài, nhưng bởi vì ta quá yêu ngài nên mới phải làm vậy, ngài không thể nể mặt đứa bé, mà tha thứ cho thần thiếp sao?”
“Bản vương chỉ biết là đêm đó giữa hai chúng †a không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là sau khi tỉnh lại, mọi truyện đều là từ miệng ngươi nói ra”
“Đứa bé đó là của ai!” Chẳng lẽ thần thiếp.
có thể tự mình có thai? Vậy đi, nếu ngài không tin, có thể chờ đến lúc đứa bé được sinh ra, xem nó có giống với ngài không, mọi người đều nói đứa bé của hoàng gia lớn lên đều trông rất tuấn tú phi phàm, nhìn thoáng qua là biết rồng trong biển người. Lúc đó ngài chỉ cần nhìn là có thể biết hắn có phải là con của ngài hay không”
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Linh Nhi lại cố tình tìm ra Tố Ninh.
Ngũ quan của hẳn ta có ba phần giống Mộ Dung Bắc Hải, nói nhiều hơn ba phần là năm phần.
Đặt vào đứa bé, có thể nói là giống bảy tám phần cũng không có ái dám bắt bẻ.
Đến lúc đó, không sợ Mộ Dung Bắc Hải không nhận.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Hải chỉ liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, bản vương sẽ không cho ngươi sinh đứa bé này ra.”
Hắn nở một nụ cười lạnh như băng: “Người như ngươi mà cũng muốn sinh con cho bản vương? Ngươi xứng sao?”
Lâm Linh Nhi sợ đến mức mặt tái xanh.
Trăm tính ngàn tính, nàng ta cũng không ngờ rằng chuyện sẽ như thế này.
Người này thực sự là ra bài không giống người thường, nhìn từ khía cạnh nào cũng nhìn ra đứa bé là con của hẳn, vậy mà hắn có thể nói bỏ được?
“Không, không được, tuyệt đối không được. Thần thiếp nhất định phải giữ lại đứa bé này, dù thần thiếp phải chết cũng không để cho bất cứ ai làm tổn thương cốt nhục của ta”
Trên mặt của Tô Ninh lộ ra vẻ buồn bã: “Quý nữ thật sự không thể để cho tiểu nhân nhìn thấy dung mạo sao, tiểu nhân nhận được đại ân của quý nữ, một lòng muốn hầu hạ ngài. Bây giờ ngay cả tướng mạo của chủ nhân mà cũng không biết, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy và bất an.”
“Hãy dẹp bỏ những ý nghĩ dư thừa đi, làm những chuyện ngươi nên làm là được.”
“Nhưng ngài còn quan tâm đến Thần vương phi hơn so với trắc phi…”
Mộ Dung Bắc Hải đặt bút trong tay xuống: “Ngươi đi quá giới hạn rồi đó.”
Quản gia cúi đầu không nói nữa.
“Họ khác nhau, sau này đừng nói những lời như vậy nữa”
“Vâng ạ.
Thời gian trôi nhanh, đã hơn nửa tháng trôi qua Đột nhiên có một báo cáo khẩn cấp từ Tây Bắc.
Nghe nói có một lượng lớn dân du mục tới xâm phạm khu vực núi Bất Vi.
Lạc quận vương sai người gấp rút đưa tin, xin triều đình cấp kinh phí, cũng hy vọng triều đình phái quân đến hỗ trợ.
truyện bất ngờ này gây chấn động triều đình.
Những người du mục đã sống rất an ổn trong nhiều năm qua, không hề nghe nói đến chuyện các bộ lạc liên kết hay thông đồng với nhau.
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chứ các bạn cứ đọc ở trang khác, trang nguồn không có người đọc, thì chúng mình đành lòng phải dừng lại. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Ai có thể ngờ rằng bọn họ lại hợp lực âm thầm tấn công biên giới phía Tây Bắc Thịnh Khang.
Những năm gần đây không có chiến tranh, các quan trong tiều nghe được tin này đều ngạc nhiên đến mức rớt hàm.
Các quan văn lên tiếng phê phán kịch liệt, quan võ giậm chân mắng nhiếc mẹ nó, chửi những người ngoại tộc đến xâm phạm tan tác tơi bời Trong đám người này, người tức giận nhất là thần tử của Mộ Dung Bắc Hiền.
Bởi vì Lạc quận vương đã đề cập trong bức thư rằng rất nhiều tiền của triều đình được sử dụng đế xây dựng cơ sở hạ tầng địa phương, không có đủ tiền để mua vũ khí, lương thực và cỏ trong một thời gian, đây là một chuyện khiến người ta rất đáng lo ngại.
Mộ Dung Bắc Hiền chủ động đưa ra sáng kiến: “Quốc gia đang gặp khó khăn, mọi người đều có trách nhiệm. Nhi thần là nhi tử của đế vương, không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhà phụ mẫu của thể tử nhi thần có tài lực hùng hậu, luôn đặt quốc sự lên hàng đầu, nhi thần tự nguyện cùng với nhạc phụ dùng tiền bạc làm quân lương và hộ tống nó đến Tây Bắc để hỗ trợ chiến tranh”
Lời này vừa nói ra, những lời tán dương của các quần thần vang lên không ngớt.
Mọi người đều nói Vũ vương điện hạ công chính liêm minh, là rường cột của đất nước.
Chiêu Vũ đế đương nhiên cũng rất vui và hài lòng với thái độ này.
Ban đầu hẳn không thích người con trai này lắm, nhưng đến thời khäc mấu chốt, nó cũng không phải là đứa vô dụng!
Sau khi hạ triều, Mộ Dung Bắc Uyên trở lại vương phủ với vẻ trầm tư.
Chương 686
Không biết tại sao, hẳn luôn cảm thấy thái độ của Mộ Dung Bắc Hiền rất kỳ lạ.
Mặc dù ngoại tộc xâm phạm Tây Bắc, tình hình không tốt, nhưng cũng không khó khăn đến mức vậy.
Ngân khố vẫn còn dư, Chiêu Vũ đế còn chưa mở miệng rút quốc khố, Mộ Dung Bắc Hiền đã nói muốn lấy tiền trong nhà của Vũ vương phi.
Hành động này, không giống để giải quyết nhu cầu cấp thiết nào cả.
Ngược lại như là tẩu tán tiền bạc.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên lại không thế nói như vậy với bên ngoài được, tất cả phán đoán của hẳn đều dựa vào ấn tượng từ trước đến nay của hắn với Mộ Dung Bắc Hiền.
Nếu hắn ta thực sự có ý định dùng cơ hội này để thay đổi hình tượng của mình trong mắt quân vương và các quan trong triều, thì cũng không phải là không thể.
Nếu không có bằng chứng thuyết phục, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không bôi nhọ đối phương.
Nhưng sau khi về vương phủ, Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được mà nói chuyện này cho Triệu Khương Lan biết.
“Hỗ trợ Tây Bắc? Huynh nghĩ Mộ Dung Bắc Hiền có khả năng làm những truyện như này.
Sao, ta nghĩ không có khả năng. Huynh phải biết rằng, hắn ta dã tâm mà hắn ta thể hiện ra rõ ràng là nhăm vào vị trí đó, còn chưa tích góp đủ tiền tài, sao có thể mang tiền đi làm từ thiện được chứ.
Mặc dù có thể hắn ta đang cố gắng thay đổi hình tượng của mình trong mắt phụ hoàng, nhưng cái giá phải trả quá lớn, làm sao hắn ta có thể chắc chắn được rằng sau khi hắn ta hào phóng quyên góp tiền, thì phụ hoàng sẽ coi trọng hản ta hơn, nhìn hẳn ta với ánh mắt yêu thích hơn?”
Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, hẳn ta không phải là loại người không quan tâm đến hồi báo.”
“Huynh còn nhớ không lâu trước đây, huynh kết hợp với La Tước để nuốt năm vạn lượng bạc mà Mộ Dung Bắc Hiền cố gắng vận chuyển đến khu vực Sùng Gia. Lúc đó Tây Bắc không có xảy ra chuyện gì, hắn ta nói là cứu trợ thiên tai, ta cảm thấy là hắn ta đang lừa mọi người, có quỷ mới biết hẳn ta làm những chuyện gì ở đó. Lần này ngoại tộc xâm phạm, ta cũng nghi là có liên quan đến hắn ta!”
Triệu Khương Lan nói như vậy là hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm cá nhân của nàng về việc chống lại các vương gia trong kiếp trước của nàng.
“Ta nghĩ không chừng phía Lạc quận vương có vấn đề, có nhiều bộ lạc như vậy, dù có che giấu thế nào cũng không thể nào mà họ thông đồng với nhau mà không lộ ra chút động tĩnh nào. Có thể là đã biết, nhưng Lạc quận vương không báo cáo. Huynh nên bí mật điều tra chuyện này”
Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý: “Ta phải điều tra kỹ, nhưng không thể để cho quá nhiều người biết điểm mấu chốt này được, nếu không họ sẽ nói bản vương đang đảo loạn lòng quân. Vì vậy ta quyết định dùng thế lực của ông ngoại.
Vẻ mặt của Triệu Khương Lan rất ngạc nhiên: “Ông ngoại của huynh?”
Hắn cong môi cười: “Cũng là ông ngoại của nàng, nàng quên rồi sao, ông ngoại là thống soái nhiều năm ở Tây Bắc, cho dù đã ở ẩn, vẫn còn sót lại không ít thế lực. Dư sức để hỏi thăm chỉ tiết một số tin tức, chỉ cần ta gửi lời, chắc chẳn bọn họ sẽ cố gắng hết sức để thăm dò”
Triệu Khương Lan duõi tay ra ôm lấy hẳn: “Phu quân của ta đúng là giỏi quá, có thể nhìn rõ được tình thế, nhìn ra được những chỗ mà người khác không nhìn ra được”
Mộ Dung Bắc Uyên nhéo má nàng: “Phu nhân mới là người khiến phu quân nhìn với cặp mắt khác xưa! Nữ tử bình thường chỉ giỏi mấy chuyện vụn vặt của nữ nhân, nào có tài giỏi được như phu nhân. Nàng nên là một nam tử, giỏi cầm quân ra trận chiến đấu, đạt đỉnh cao danh vọng”
Nàng thở dài trong lòng, bản thân nàng đã nhiều lần ra chiến trường, có thể nói là kinh nghiệm chiến đấu rất là phong phú Chẳng qua là trước đây đã không ít lần đối phó với Thịnh Khang, còn đối đầu mấy lần với Thiết Ngô Quân.
Nếu Mộ Dung Bắc Uyên biết, e rằng sẽ cảm thấy rất khó tin.
Một khi thân phận hoàng hậu địch quốc này bị bại lộ, nàng thực sự không biết phải làm thế nào để yên tâm trở thành một vương phi của hẳn.
Với tâm trạng cảnh giác với Mộ Dung Bắc Hiền, Mộ Dung Bắc Uyên ngay lập tức viết thư gửi đến Tây Bắc, cố găng đưa đến chỗ vị thần long không thấy đầu – ông ngoại của hẳn Cũng không biết bây giờ lão nhân gia của hẳn đang vui vẻ ở chỗ nào, đã lâu rồi không gặp.
Cho dù là Lạc quận vương có vấn đề, hay là ngoại tộc thực sự xâm lược.
Có ông ngoại hắn ở đó, thuộc địa hình Tây Bắc như lòng bàn tay.
Cộng với việc một số thủ hạ – phó tướng của Lạc quận vương, là cấp dưới trước đây của Tôn Quyền được thăng cấp lên, không chừng có thể thay đổi được một phần tình thế.
Chương 687
Ngoại trừ sự thay đổi ở Thịnh Khang, lúc này trong hoàng cung Du Bắc, bầu không khí cũng ngưng đọng Sau khi đẩy nhanh tốc độ đi đường của xe, cuối cùng Lý Mặc cũng vào đến cung.
Hắn ta còn chưa kịp thay y phục, đã vội vàng đi đến chỗ của Liên thái phi Người trong cung nhìn thấy hoàng đế quỳ dưới đất, Lý Mặc sải bước đi vào, cuối cùng cũng nhìn thấy thái phi gầy trơ xương ở trên giường.
€ó lẽ là vì muốn nhìn thấy hắn ta một lần cuối, nên thái phi vẫn cố giữ lại một chút hơi thở cuối cùng.
Bà ta chờ đợi trong sự yếu ớt, cuối cùng cũng đợi được người đó trở về.
“Thái phi!”
Lý Mặc quỳ một chân xuống đất, nắm lấy bàn tay già nua của thái phi Liên thái phi quay đầu lại nhìn hắn ta với vẻ mặt khó khăn: “Mặc, Mặc Nhi”’ “Vâng, trẫm đây, trẫm đã về rồi đây”
“Mặc Nhi, ta không cầm cự được nữa”
Trái tìm của Lý Mặc như bị bóp chặt lại “Không đâu, trãm sẽ chiêu cáo thiên hạ tìm đại phu giỏi nhất vào cung chữa bệnh cho ngài, nhất định ngài sẽ sống tiếp được. Có thể sống lâu thêm một chút được không, mẫu phi, đừng bỏ Mặc Nhi lại một mình mà”
Nước mắt từ từ chảy ra khỏi khoé mắt của thái phi: “Mặc Nhi, con người chết như ngọn đèn cạn đầu. Bây giờ đèn đã cạn dầu, tim đèn đã cháy hết rồi, đừng như vậy, khụ khụ, đừng cố gắng níu giữ ta lại nữa.
Ta chỉ không bỏ được ngươi, ngươi là thiên tử, trong mấy năm nay chưa có một lần nào được hài lòng. Lúc trước, bên cạnh ngươi còn có nàng, ta còn có thể yên tâm, nhưng nàng, nàng đã…”
“Không, không, thái phi, nàng ấy chưa chết, nàng ấy còn sống! Lý Hâm còn sống, ta đã gặp được nàng ấy!”
Lý Mặc nhìn Liên thái phi với vẻ mặt ngỡ ngàng, muốn nghe bà ta nói thêm nữa Nhưng Liên thái phi chỉ có thể từ từ trợn to hai mắt, sau đó cứ như vậy mà chết đi Bàn tay đang năm tay Lý Mặc cũng đột nhiên không còn sức lực.
Lý Mặc không thể tin nhìn ngón tay yếu ớt rủ xuống của bà ta trên cổ tay hẳn, lúc này hắn chỉ cảm thấy đầu rỗng tuếch.
Thái y run rẩy bước tới, một lúc sau lập tức quỳ xuống đất.
“Bệ hạ, lão thái phi, đã chết!”
Trong đêm đen, Triệu Khương Lan bàng hoàng ngồi bật thở hổn hển Mộ Dung Bắc Uyên bị nàng làm hoảng sợ, cũng ngồi dậy theo.
“Sao vậy, gặp ác mộng sao?”
Triệu Khương Lan ôm chặt lấy cánh tay của hẳn: “Ta mơ thấy vị trưởng bối kia đã qua đời. Trong mơ bà ấy liên tục gọi tên ta, bảo ta chú ý giữ gìn sức khoẻ, chăm sóc cho bản thân thật tốt. Ta cố gắng chạy đuối theo bà ấy, nhưng bà ấy cứ lùi về phía sau, ta chạy và chạy, muốn tóm lấy y phục của bà ấy, ai ngờ bà ấy biến mất”
Mộ Dung Bắc Uyên vỗ vỗ lưng nàng: “Đó chỉ là một giấc mơ mà thôi, chưa chắc đã là thật, nàng đừng tự dọa bản thân.”
Thấy Triệu Khương Lan vẫn còn giữ vẻ mặt hoảng hồn, Mộ Dung Bắc Uyên không còn cách nào khác ngoài an ủi nàng: “Cho dù lão nhân gia đó thực sự đã qua đời, ngươi cũng nói gia đình đó có gia cảnh giàu có, chắc chắn sẽ không để bà ấy ra đi quá đau đớn và thê lương, đương nhiên là ra đi trong quang vinh, cũng là trong cái rủi có cái may”
Triệu Khương Lan nhắm mắt lại dựa người vào hẳn.
Vậy sau cơn ác mộng, nàng Ngay sau đó, ở Du Bắc có tin tức, nói lão thái phi đức cao vọng trọng trong cũng đã chết Du Bắc quốc tang cả nước.
Đối với những người làm quan trong triều, trong thời gian một tháng để tang thái phi, cấm kết hôn.
Chương 688
Mức độ này còn long trọng hơn so với cái chết của thái hậu trước đây.
Có thể thấy được tâm quan trọng và tình của của đế vương Du Bức đối với vị thái phi này.
Khi tin này truyền đến Thịnh Khang, nhân lúc không có ai, Triệu Khương Lan đã khóc lóc thảm thiết.
Sau đó, nàng dẫn một vài nha hoàn đi đến chùa Nam Chiếu, cố ý mua một chiếc đèn cầu siêu cho thái phi Triệu Khương Lan gặp lại Bỉ Ngạn đại sư ở chùa Nam Chiếu.
Lúc này cô mặc thường phục, không đeo trang sức, vẻ mặt trông rất nghiêm trang.
Bỉ Ngạn đại sư chắp tay lại thành hình dấu cộng: “Tham kiến vương phi.”
ại sư” Triệu Khương Lan chào lại.
“Vương phi đích thân đến đây mua đèn cầu siêu, có người nhà mất sao?”
“Là một vị cố nhân của bản cung, vị trưởng bối đó đã đi rồi, bà ấy là một người rất quan trọng đối với bản cung, nên ta đến đây cầu nguyện cho bà ấy”
“Sống chết có số, xin vương phi hãy nén bi thương”
Triệu Khương Lan gật đầu, nàng nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được liền hỏi.
“Đại sư, trước đây ngài đã coi số mệnh cho bản cung, nhưng lần đó thái hậu nương nương không biết chính xác mệnh cách của bản cung. Điều này khiến bản cung luôn cảm thấy ray rứt trong lòng, không biết đại sư có thể nói chỉ tiết cho bản cung hay không?”
Con ngươi của Bỉ Ngạn đại sư hơi di chuyển.
Khi đó, hắn tính ra được cô nương Triệu Khương Lan này là người có mệnh phượng hoàng niết bàn, phượng bay chín tầng mây, quý vô cùng.
Những thiên cơ này vốn không nên dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Nhưng nhiều năm nay chùa Nam Chiếu đã tính ra được người có mệnh hoàng hậu cho Thịnh Khang, và nó đã trở thành một truyên thống Vì vậy, ban đầu nói cho thái hậu biết cũng không được tính là xúc phạm.
“Đại sự?”
Triệu Khương Lan thấy hẳn im lặng không nói gì, nhẹ nhàng hỏi lại một lần nữa.
Bỉ Ngạn đại sư cung kính nói: “Vương phi không cần lo lắng, khi đó gặp truyện ngoài ý muốn là vì bản tự tung tin đồn ác ý. Ngài có mạng giàu sang phú quý, là người có phúc, không phải là sao chổi giáng thế”
Nàng mím môi: “Không giấu diếm đại sư, nhiều năm về trước có người nói sự tồn tại của bản cung là điềm gở. Không những bản thân không có kết quả tốt, mà còn liên luy đến người bên cạnh”
“Cố ý nói chuyện giật gân, vương phi cần gì phải tin những lời nhận xét không cần thiết đó. Bần tăng không có ý nịnh hót, nhưng mệnh cách của ngài rất quý hiếm, là minh châu trong thế gian, cho dù chẳng may bị long đong, thì cũng sẽ không bao giờ che được ánh sáng của bản thân”
Triệu Khương Lan cảm kích nói cảm ơn: “Cảm ơn đại sư đã khai sáng. Bản cung hiểu, sau này tâm trí sẽ được thư thái hơn, không bị ray rứt nữa.”
Buổi tối, Mộ Dung Bắc Uyên đến chùa Nam Chiếu đón nàng Triệu Khương Lan hơi ngạc nhiên: “Sao huynh lại đến đây, không phải nói công việc dạo này bận rộn sao, sao lại còn chạy đến đây đón ta vậy”
“Lần trước ta rất sợ”
Mộ Dung Bắc Uyên nói thẳng.
“Nàng còn nhớ lần đó nàng bị phạt ở chùa Nam Chiếu, kết quả lúc xuống núi gặp sơn phỉ không. Mặc dù sau đó những người đó đều bị nàng lợi dụng, bây giờ đã đều làm thuộc hạ của nàng. Nhưng bản vương không dám mang tâm lý may mắn, chẳng may đụng phải người cực kỳ hung dữ, nàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta phải làm sao?”
Triệu Khương Lan thẹn thùng.
“Nhưng như vậy thì lại vất vả cho huynh, huynh nhìn huynh xem, đầu đầy mồ hôi, chắc hẳn là rất vội vàng”
Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy tay nàng đưa lên môi mình và hôn một cái.
“Không vất vả, chỉ cần vương phí bình an vô sự, bản vương sẽ không mệt.”
Lúc này, những khóm trúc và hoa đỗ quyên trên núi đã dần nở rộ, cảnh đẹp vô cùng.
Cả hai chỉ đơn giản là cùng nhau cưỡi một con ngựa, nàng ngồi trong vòng tay Mộ Dung Bắc Uyên và ngắm nhìn những ngọn núi và những bông hoa nở rộ.
Chương 689
Trên đường trở về, Mộ Dung Bắc Uyên nói với Triệu Khương Lan: “Nhị ca sắp đi Tây Bắc, mấy ngày nay đang tập hợp đại quân, mang theo mười nghìn nhân mã, muốn áp tải một triệu lượng bạc đi”
Mười nghìn nhân mã là binh mã của bộ quân tình, nghe không nhiều, nhưng chắc chăn không phải là ít.
Bởi vì Bộ Quân Tình trong Kinh, cho dù là binh hay là ngựa, thì cũng đều được huấn luyện đặc biệt.
Có thể nói ai cũng xuất chúng, lấy một địch năm.
Triệu Khương Lan trầm ngâm: “Ta luôn cảm thấy hành động lần này của nhị ca không hề đơn giản, hi vọng là do ta nghĩ nhiều.”
Mộ Dung Bắc Uyên không nói gì, chợt ngẩng đầu nhìn thấy trên mỏm đá có một cây hải đường.
Hắn nhướng mày nhìn khuôn mặt trắng nõn và đáng yêu không hề tô phấn của Triệu Khương Lan, hơi hé miệng.
Mộ Dung Bắc Uyên nằm chặt lấy tay Triệu Khương Lan, ra hiệu cho nàng nảm chặt lấy dây cương.
Sau đó, hẳn nhảy về phía trước, quay một vòng đẹp mắt trên không trung rồi đặt chân lên thân cân, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi.
Nếu bỏ qua việc phía sau lưng có một vách đá vạn sâu ngút ngàn, chắc chắn Triệu Khương Lan sẽ nghĩ đây là một nơi có phong cảnh đẹp nhất thế gian.
Khe rãnh phía sau sâu đến mức nàng phải nín thở, nàng còn không dám nói một câu bảo Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận.
Còn Mộ Dung Bắc Uyên thì lại bình tĩnh cúi người, vươn tay bứt một nhánh hoa hải đường, sau đó lại giẫm lên thân cây và bay trở về.
Hắn ngồi vững trở lại yên ngựa.
Triệu Khương Lan đang định trách hẳn quá liều lĩnh, nếu lỡ xảy ra truyện gì thì sao.
Thì nghe thấy Mộ Dung Bäc Uyên áp sát vào tai nàng, cười thở ra hơi nóng: “Ừm, ta tặng nàng một bó hoa”
Nàng dở khóc dở cười, đưa tay đón lấy với vẻ cẩn thận: “Sao đột nhiên lại bay ra đó làm gì, rất nguy hiểm, sau này đừng làm ta sợ nữa”
“Không muốn làm nàng sợ, nhưng thấy loài hoa này đẹp và quyến rũ như nàng vậy”
Ngón tay của Mộ Dung Bắc Uyên gảy nhẹ, hái một bông hoa đang nở rộ rực rỡ nhất.
Sau đó cài lên búi tóc của Triệu Khương Lan.
Gió thổi qua, những cánh hoa hải đường rung rinh.
Mộ Dung Bắc Uyên đặt một nụ hôn xuống cánh hoa, sau đó hôn xuống gáy Triệu Khương Lan.
Nàng không nhịn được đưa tay sờ lên mặt của hắn, trong lòng sinh ra một cảm giác ngập tràn thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.
Con ngựa của hai người chạy càng lúc càng nhanh, vừa vào cổng thành thì trời đã tối hẳn.
Triệu Khương Lan hơi buồn ngủ, sắp ngủ dựa vào lòng Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên cẩn thận ôm nàng vào lòng, chắn gần hết gió lạnh cho nàng.
Hắn sợ Triệu Khương Lan bị cảm lạnh nên đã tăng tốc muốn nhanh chóng trở về hoàng cung Đột nhiên có người gọi họ từ phía sau: “Thần vương điện hạ, Thần vương phil”
Mộ Dung Bắc Uyên quay đầu lại, nghe có người gọi mình, Triệu Khương Lan bàng hoàng tỉnh dậy.
Nàng quay đầu lại nhìn, xe ngựa của đối phương là của Sơn vương phủ.
Ban đầu Triệu Khương Lan nghĩ rằng người ngồi bên trong là Hồng mai hoặc Mộ Dung Bắc Hải Nào ngờ khi đối phương mở rèm ra, lại lộ ra vẻ mặt khiến người ta ghét của Lâm Linh Nhi Triệu Khương Lan nhíu mày lại theo bản năng.
Lâm Linh Nhi dường như đã quên mất lần bất hoà trước đó, mỉm cười với nàng và Mộ Dung Bắc Uyên.
“Hoá ra là Thần vương và vương phi, đúng là trùng hợp, có thể gặp nhau ở đây”
Nơi này cách Lâm phủ không xa, gặp phải Lâm Linh Nhi cũng không phải là chuyện tình cờ.
Triệu Khương Lan hừ một tiếng: “Ngược lại bản cung cảm thấy không thể nào trùng hợp như vậy được.”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng biết lần trước Triệu Khương Lan đã phát một mồi lửa ở Sơn vương phủ, hắn biết Triệu Khương Lan rất không thích Lâm Linh Nhi.
Những người mà Triệu Khương Lan ghét thì hẳn sẽ càng ghét hơn Vì vậy, hẳn thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Lâm Linh Nhi một cái nào.
Chương 690
“Chúng ta đi thôi, đừng nên lãng phí thời gian cho những kẻ râu ria”
Nói xong, không nhìn sắc mặt của người phía sau, giơ doi đưa Triệu Khương Lan rời đi.
Thấy thái độ đó của bọn họ, Lâm Linh Nhi tức giận, bực bội buông rèm xuống.
“Đắc ý cái gì!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi siết chặt ngón tay.
Sau đó, như thể nhớ ra điều gì đó, cẩn thận đặt bàn tay lên bụng Hừ, nhanh thôi, những người này sẽ không còn dám coi thường mình nữa!
Vừa về đến Sơn vương phủ, Lâm Linh Nhi liền bày ra vẻ mặt khó chịu.
Nha hoàn vội vàng đi tìm lão quản gia, nói trắc phi bị ốm nhẹ, bảo quản gia mời đại phu đến.
Mặc dù Mộ Dung Bắc Hải không bao giờ quan tâm đến sự sống chết của Lâm Linh Nhị, nhưng lão quản gia vẫn làm tròn phận sự với vị nữ chủ nhân này.
Hắn ta vội vàng mời một vị lão thái vừa nghỉ hưu ở Thái Y Viện mà Mộ Dung Bắc Hải hay gọi đến đến chữa bệnh cho Lâm Linh Nhi.
Lão thái y chẩn mạch, lúc thì lộ ra vẻ mặt vui mừng, nhưng dường như sợ chẩn sai, nên lại chẩn đoán lại một lần nữa, sau đó mới kết luận.
“Chúc mừng trắc phi, chúc mừng trắc phi!
Chuyện đại hỷ! Mạch của ngài êm như quả bóng, đây là mạch hỉ, điện hả sắp có hài tử rồi!”
Lão quản gia nghe thấy vậy liên há hốc mồm vì ngạc nhiên, nhất thời không biết nên vui hay là lo lắng.
Hạ nhân bên cạnh rối rít nói tiếng cảm ơn, Lâm Linh Nhi xấu hố cúi đầu xuống, ra lệnh cho hạ thân đưa cho lão thái y một hồng bao.
Thái y dặn dò một ít điều cần phải chú ý khi mang thai, người bên cạnh Lâm Linh Nhi đưa ông ta ra ngoài.
Chỉ còn lão quản gia ở lại, Lâm Linh Nhi cười như không cười nhìn đối phương: “Quản gia, ngươi có định nói chuyện này cho điện hạ biết không?”
Như là mừng, như là lo lắng.
Hắn ta đã hầu hạ Mộ Dung Bắc Hải nhiều năm, Mộ Dung Bắc Hải chỉ cần liếc mắt nhìn là đã biết xảy ra truyện gì.
“Nói đi, có chuyện gì vậy”
Hắn đặt quân cờ xuống, yên lặng chờ lão quản gia nói.
“Bẩm điện hạ, hôm nay trắc phi nói trong người cảm thấy không khỏe, lão nô liền mời Vương thái y đến xem”
“Sau đó Vương thái y chẩn mạch cho trắc phi, nói trắc phi có tin vui.”
Nghe vậy, Mộ Dung Bắc Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.
Lão quản gia cố gắng duy trì nụ cười: “Chúc mừng vương gia, ngài sắp được làm phụ thân rồi. Đây là đứa bé đầu tiên trong phủ chúng ta, nhất định sẽ thông minh lanh lợi như ngài.”
“Rầm!”
Mộ Dung Bắc Hải vung tay lên, bàn cờ trước mặt bị lật đổ xuống đất.
Quân cờ đen trắng vương vãi khắp nơi, trên mặt đất trở thành một đống hỗn độn.
Lão quản gia giật mình, quỳ bụp một cái xuống đất: “Điện hạ, đây là chuyện vui, sao ngài lại tức giận như vậy”
“Chuyện vui?”
Mộ Dung Bắc Hải vịn vào bàn tròn đứng lên, nét mặt u ám khó lường.
Chương 691
Mộ Dung Bắc Hải vô cùng tức giận khi nghe thấy lời này.
“Trên đời này làm sao có chuyện như vậy được, rõ ràng đêm tân hôn bản vương ngủ mê man cả đêm, nàng ta nói bản vương đụng vào nàng ta. Sau đó bản vương không hề gặp nàng ta lấy một lần nữa, sao nàng ta có thể mang thai được ch Lão quản gia không còn cách nào khác đành phải nói: “Nhưng, nhưng Vương thái y nói thời gian trắc phi mang thai chênh lệch không nhiều đêm đại hôn. Trừ lần đó ra, không có khả năng có người nào khác, đương nhiên hài tử đó là của ngài. Vương gia, ngài ghét bỏ trắc phi thì cũng thôi, nhưng sao lại ghét bỏ đứa bé trong bụng nàng ta chứ. Trong người nó cũng chảy dòng móng hoàng gia!”
Mộ Dung Bắc Hải lấy lại vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy ngươi phái người đi thăm dò, xem trắc phi thường xuyên đi ra ngoài đi đến chỗ nào?”
Quản gia thở dài: “Tội gì ngài phải nghi ngờ như vậy, mỗi lần trắc phi ra ngoài, đều an bài xe ngựa của vương phu qua đưa đón. Nơi duy nhất nàng ta đi là Lâm phủ, dù sao thì nàng ta cũng không được sủng ái trong phủ, lúc nào tâm trạng cũng không được tốt, về nhà mẹ đẻ cũng là điều dễ hiểu”
Mộ Dung Bắc Hải không bị lay chuyển: “Bảo nàng ta đến gặp ta”
Khi Lâm Linh Nhi bước vào, quân cờ vương vãi trên mặt đất vẫn còn chưa kịp thu dọn.
Quản sự dặn dò tỉ mỉ: “Trắc phí, ngài cẩn thận một chút, đừng giẫm lên những quân cờ này, lão nô lập tức bảo người đến dọn dẹp”
Mộ Dung Bắc Hải hơi có chút bất mãn đối với lời dặn dò cẩn thận chu đáo của quản sự, lạnh lùng nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi”
Lâm Linh Nhi không ngờ rằng Mộ Dung Bắc Hải sẽ tàn nhẫn đến mức này.
Nàng ta há miệng, dường như là muốn bật khóc: “Tại sao vương gia lại ghét bỏ ta như vậy, thần thiếp thừa nhận đêm động phòng không nên tính kế ngài, nhưng bởi vì ta quá yêu ngài nên mới phải làm vậy, ngài không thể nể mặt đứa bé, mà tha thứ cho thần thiếp sao?”
“Bản vương chỉ biết là đêm đó giữa hai chúng †a không có xảy ra chuyện gì. Chỉ là sau khi tỉnh lại, mọi truyện đều là từ miệng ngươi nói ra”
“Đứa bé đó là của ai!” Chẳng lẽ thần thiếp.
có thể tự mình có thai? Vậy đi, nếu ngài không tin, có thể chờ đến lúc đứa bé được sinh ra, xem nó có giống với ngài không, mọi người đều nói đứa bé của hoàng gia lớn lên đều trông rất tuấn tú phi phàm, nhìn thoáng qua là biết rồng trong biển người. Lúc đó ngài chỉ cần nhìn là có thể biết hắn có phải là con của ngài hay không”
Đây cũng là lý do tại sao Lâm Linh Nhi lại cố tình tìm ra Tố Ninh.
Ngũ quan của hẳn ta có ba phần giống Mộ Dung Bắc Hải, nói nhiều hơn ba phần là năm phần.
Đặt vào đứa bé, có thể nói là giống bảy tám phần cũng không có ái dám bắt bẻ.
Đến lúc đó, không sợ Mộ Dung Bắc Hải không nhận.
Ai ngờ Mộ Dung Bắc Hải chỉ liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt chán ghét: “Ngươi nghĩ nhiều rồi, bản vương sẽ không cho ngươi sinh đứa bé này ra.”
Hắn nở một nụ cười lạnh như băng: “Người như ngươi mà cũng muốn sinh con cho bản vương? Ngươi xứng sao?”
Lâm Linh Nhi sợ đến mức mặt tái xanh.
Trăm tính ngàn tính, nàng ta cũng không ngờ rằng chuyện sẽ như thế này.
Người này thực sự là ra bài không giống người thường, nhìn từ khía cạnh nào cũng nhìn ra đứa bé là con của hẳn, vậy mà hắn có thể nói bỏ được?
“Không, không được, tuyệt đối không được. Thần thiếp nhất định phải giữ lại đứa bé này, dù thần thiếp phải chết cũng không để cho bất cứ ai làm tổn thương cốt nhục của ta”
Bình luận facebook