Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 860
Chương 860
Điều gì sẽ xảy ra khi tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp? Thành công, thì còn có thể xoay chuyển tình thế, nhưng nếu thất bại, tất cả liền kết thúc.
Hắn sẽ bị lưu lại trong sự sách như một nỗi ô nhục của hoàng thất, ngòi bút của các sử gia sẽ khắc ghi tội ác của hắn rồi lưu truyền từ đời này sang đời khác, thậm chí còn liên lụy tới cả con cháu.
Khóe môi Mộ Dung Bắc Yến bỗng run lên.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng khóc của hai đứa nhỏ.
Nhũ mẫu chăm sóc bọn trẻ vô cùng khó xử chỉ đành ở ngoài cửa bẩm báo: "Vương phi, hai vị tiểu chủ tử cãi nhau đòi muốn gặp ngài, nô tỳ không có cách nào cản lại được."
Vương phi nhìn vào mắt của Lê vương rồi trầm giọng nói: "Mang bọn nhỏ vào đi." Ngay sau đó, hai hài tử liền được bế vào trong thư phòng. Lê vương phi phất tay cho người nhũ mẫu kia ra ngoài, sau đó chỉ vào đám nhóc rồi nói với Mộ Dung Bắc Yến.
"Vương gia, xin ngài hãy mở to mắt mà nhìn thật kỹ các con của mình. Người mà hôm nay ngài muốn đối đầu chính là Hoàng tổ phụ mà chúng kính yêu. Hai đứa vẫn còn quá nhỏ, số phận của chúng hoàn toàn phụ thuộc vào bậc làm phụ mẫu như chúng ta. Bây giờ chúng vẫn còn ngây thơ như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, không hiểu tại sao lại bắt chúng nó gánh vác trên lưng trách nhiệm nặng nề như vậy, sau này tất cả những lời đàm. Ỗtiếu, chỉ trích nhắm tới, ai sẽ tới nhận thay bọn nhỏ đây" -
Khi Vương phi nói ra những lời này, Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương bốn tuổi đồng loạt chớp mắt nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt mơ màng trong vắt.
"Phụ vương, mẫu phi, hai người đang nói cái gì?" Bọn trẻ hồn nhiên gặng hỏi, lộ ra vẻ khó hiểu trước những vấn đề vượt quá lứa tuổi của mình. Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Yến dần trở nên hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Nhưng, ta đóng quân lâu như vậy, tin tức nhất định đã truyền đến kinh thành. Phụ hoàng chắc chắn đã biết, có khi cũng bắt đầu hoài nghi rồi. Không kịp nữa rồi, giờ có hối hận cũng đã muộn rồi".
Lệ vương phi níu hắn lại: "Không, chỉ cần chúng ta không đi đến một bước kia, thì mọi chuyện vẫn còn kịp! Phụ hoàng nhất định sẽ coi như không biết chuyện này mà cho người tới dò la tin tức. Đến lúc đó ngài chỉ cần nói rằng mình bị nhiễm bệnh, thân thể khó chịu nên mới bất đắc dĩ phải nán lại, phụ hoàng nhất định sẽ hiểu. Thêm vào đó chúng ta phải lập tức lên đường, dốc toàn lực tiếp viện vũ khí cho quân ta, sớm bình định được Tây Bắc, lúc đấy chúng ta sẽ trở thành công thần, phụ hoàng đương nhiên sẽ không so đo chuyện cũ"
Mộ Dung Bắc Yến nuốt nước bọt, do dự một lúc lâu mới nói: "Vậy để ta đi tìm một vài vị phó tướng bàn bạc một phen xem sao. Thử hỏi ý kiến của bọn họ thể nào, dù sao bọn họ vẫn luôn tận lực ủng hộ ta tạo phản, ta cũng cần phải cho họ một câu trả lời cuối cùng" Sắc mặt của Lê vương phi lúc này mới có chút khí sắc: “Ngài đi đi, nếu ta là thuộc hạ của ngài, nhất định sẽ khuyên ngài đi lên con đường đúng đắn”
----------------------------
Điều gì sẽ xảy ra khi tất cả chỉ là một giấc mộng đẹp? Thành công, thì còn có thể xoay chuyển tình thế, nhưng nếu thất bại, tất cả liền kết thúc.
Hắn sẽ bị lưu lại trong sự sách như một nỗi ô nhục của hoàng thất, ngòi bút của các sử gia sẽ khắc ghi tội ác của hắn rồi lưu truyền từ đời này sang đời khác, thậm chí còn liên lụy tới cả con cháu.
Khóe môi Mộ Dung Bắc Yến bỗng run lên.
Ngoài cửa, truyền đến tiếng khóc của hai đứa nhỏ.
Nhũ mẫu chăm sóc bọn trẻ vô cùng khó xử chỉ đành ở ngoài cửa bẩm báo: "Vương phi, hai vị tiểu chủ tử cãi nhau đòi muốn gặp ngài, nô tỳ không có cách nào cản lại được."
Vương phi nhìn vào mắt của Lê vương rồi trầm giọng nói: "Mang bọn nhỏ vào đi." Ngay sau đó, hai hài tử liền được bế vào trong thư phòng. Lê vương phi phất tay cho người nhũ mẫu kia ra ngoài, sau đó chỉ vào đám nhóc rồi nói với Mộ Dung Bắc Yến.
"Vương gia, xin ngài hãy mở to mắt mà nhìn thật kỹ các con của mình. Người mà hôm nay ngài muốn đối đầu chính là Hoàng tổ phụ mà chúng kính yêu. Hai đứa vẫn còn quá nhỏ, số phận của chúng hoàn toàn phụ thuộc vào bậc làm phụ mẫu như chúng ta. Bây giờ chúng vẫn còn ngây thơ như một tờ giấy trắng, cái gì cũng không biết, không hiểu tại sao lại bắt chúng nó gánh vác trên lưng trách nhiệm nặng nề như vậy, sau này tất cả những lời đàm. Ỗtiếu, chỉ trích nhắm tới, ai sẽ tới nhận thay bọn nhỏ đây" -
Khi Vương phi nói ra những lời này, Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương bốn tuổi đồng loạt chớp mắt nhìn phụ thân của mình bằng ánh mắt mơ màng trong vắt.
"Phụ vương, mẫu phi, hai người đang nói cái gì?" Bọn trẻ hồn nhiên gặng hỏi, lộ ra vẻ khó hiểu trước những vấn đề vượt quá lứa tuổi của mình. Vẻ mặt của Mộ Dung Bắc Yến dần trở nên hoảng hốt, vội vàng đứng dậy, hô hấp cũng trở nên nặng nề.
"Nhưng, ta đóng quân lâu như vậy, tin tức nhất định đã truyền đến kinh thành. Phụ hoàng chắc chắn đã biết, có khi cũng bắt đầu hoài nghi rồi. Không kịp nữa rồi, giờ có hối hận cũng đã muộn rồi".
Lệ vương phi níu hắn lại: "Không, chỉ cần chúng ta không đi đến một bước kia, thì mọi chuyện vẫn còn kịp! Phụ hoàng nhất định sẽ coi như không biết chuyện này mà cho người tới dò la tin tức. Đến lúc đó ngài chỉ cần nói rằng mình bị nhiễm bệnh, thân thể khó chịu nên mới bất đắc dĩ phải nán lại, phụ hoàng nhất định sẽ hiểu. Thêm vào đó chúng ta phải lập tức lên đường, dốc toàn lực tiếp viện vũ khí cho quân ta, sớm bình định được Tây Bắc, lúc đấy chúng ta sẽ trở thành công thần, phụ hoàng đương nhiên sẽ không so đo chuyện cũ"
Mộ Dung Bắc Yến nuốt nước bọt, do dự một lúc lâu mới nói: "Vậy để ta đi tìm một vài vị phó tướng bàn bạc một phen xem sao. Thử hỏi ý kiến của bọn họ thể nào, dù sao bọn họ vẫn luôn tận lực ủng hộ ta tạo phản, ta cũng cần phải cho họ một câu trả lời cuối cùng" Sắc mặt của Lê vương phi lúc này mới có chút khí sắc: “Ngài đi đi, nếu ta là thuộc hạ của ngài, nhất định sẽ khuyên ngài đi lên con đường đúng đắn”
----------------------------
Bình luận facebook