Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 874
Chương 874
Tiến thêm một bước, chính là vực sâu đến cả vạn trượng.
Nàng ta đang suy nghĩ thì ngoài cổng truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Hai cận vệ bên cạnh Lê Vương vội vàng chạy tới, còn chưa hành lễ đã vội vàng nói: “Vương phi, không hay rồi. Hoàng thượng loại bỏ quân quyền của điện hạ, một lần nữa giao cho Liên Tư Thành tiếp quản. Một đám phó tướng đều đứng về phía Liên Tư Thành, bây giờ điện hạ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bọn chúng, thuộc hạ chúng thần không thể nào cứu được ngài ấy ra. Mà Liên Tư Thành lại chuẩn bị cử người đến bắt giữ ngài và hai vị tiểu chủ, ngài mau chóng chạy trốn cùng hai con của mình đi.”
Lệ vương phi lập tức đứng dậy, tim đập loạn.
“Liên Tư Thành trở lại rồi, các phó tướng đều đứng về phía Liên Tư Thành... Nguy rồi, lần này nguy thật rồi.”
Sắc mặt nàng ta trong phút chốc tái nhợt đi, nàng ta không dám chần chừ nữa, lên tiếng gọi Linh ma ma.
“Nhanh, mang đủ ngân phiếu rồi, bây giờ mang hai hài tử đi. Không kịp thu dọn đồ đạc nữa rồi, mấy người thị vệ các ngươi bảo vệ hai đứa nó, từ cổng sau mà đi!”.
Ma ma cũng gấp vô cùng: “Vương phi, ngài không đi sao, tại sao chỉ để nô tỳ mang theo hai vị tiểu chủ đi?”
“Không được, điện hạ đang ở trong tay Liên Tư Thành, bổn cung không thể để ngài ấy lại một mình không ai ngó ngàng tới được. Một lần đi này, cửu tử nhất sinh, ta không thể buông bỏ được ngài ấy. Nhanh, đừng chậm trễ nữa, bọn nhỏ vô tội, nếu như hai đứa mà bị trừng phạt thì bạn uổng lắm, người mau đưa hai đứa đi ngay” Hãy ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Hai hài tử cứ đứng như chết lặng, tuy mới hơn bốn tuổi nhưng chúng đã rất hiểu chuyện.
Ngay sau khi nghe thấy những gì mẫu thân nói, bọn chúng đều hiểu, vương phi đây là không cần hai đứa bọn chúng nữa.
Bọn chúng lập tức khóc lớn: “Mẫu thân, bọn con không muốn rời xa mẫu thân đâu”
“Không được khóc!” Lệ vương phi nghiêm khắc mắng: “Nhớ rõ, từ nay về sau phải nghe lời ma ma, không được làm đứa trẻ hư. Mẫu thân và phụ vương không thể ở cùng các con được nữa, các con phải bình an mà lớn lên, phải ngoan, phải thông minh hiểu chuyện.”
Nói đến câu cuối, nước mắt của Lê vương phi cứ rơi xuống từng giọt, không sao ngăn được.
Nàng ta thậm chí không dám nhìn khuôn mặt non nớt của hai hài tử, quyết tâm tàn nhẫn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Đi mau!”
Ma ma cầm theo một bao lớn tiền bạc, cắn răng dẫn hai hài tử được thị vệ hộ tống ra bên ngoài.
Hai hài tử không dám khóc to, đều căng mặt nghẹn ngào không thôi, nhìn trông cực kỳ đáng thương.
Thấy bọn họ ra đến cổng, Lệ vương phi bất lực che mặt, lòng đau đến cực điểm.
Ai mà biết bọn họ vừa ra đến cổng ngõ thì bị một nhóm người chặn lại.
Lâm Dật Chu dẫn theo một đội binh sĩ đứng cách đó không xa, cong cong khoé môi.
Ma ma không thể biết được hắn ta đứng về phía nào, lo lắng nhìn hắn ta.
Tiến thêm một bước, chính là vực sâu đến cả vạn trượng.
Nàng ta đang suy nghĩ thì ngoài cổng truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Hai cận vệ bên cạnh Lê Vương vội vàng chạy tới, còn chưa hành lễ đã vội vàng nói: “Vương phi, không hay rồi. Hoàng thượng loại bỏ quân quyền của điện hạ, một lần nữa giao cho Liên Tư Thành tiếp quản. Một đám phó tướng đều đứng về phía Liên Tư Thành, bây giờ điện hạ hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của bọn chúng, thuộc hạ chúng thần không thể nào cứu được ngài ấy ra. Mà Liên Tư Thành lại chuẩn bị cử người đến bắt giữ ngài và hai vị tiểu chủ, ngài mau chóng chạy trốn cùng hai con của mình đi.”
Lệ vương phi lập tức đứng dậy, tim đập loạn.
“Liên Tư Thành trở lại rồi, các phó tướng đều đứng về phía Liên Tư Thành... Nguy rồi, lần này nguy thật rồi.”
Sắc mặt nàng ta trong phút chốc tái nhợt đi, nàng ta không dám chần chừ nữa, lên tiếng gọi Linh ma ma.
“Nhanh, mang đủ ngân phiếu rồi, bây giờ mang hai hài tử đi. Không kịp thu dọn đồ đạc nữa rồi, mấy người thị vệ các ngươi bảo vệ hai đứa nó, từ cổng sau mà đi!”.
Ma ma cũng gấp vô cùng: “Vương phi, ngài không đi sao, tại sao chỉ để nô tỳ mang theo hai vị tiểu chủ đi?”
“Không được, điện hạ đang ở trong tay Liên Tư Thành, bổn cung không thể để ngài ấy lại một mình không ai ngó ngàng tới được. Một lần đi này, cửu tử nhất sinh, ta không thể buông bỏ được ngài ấy. Nhanh, đừng chậm trễ nữa, bọn nhỏ vô tội, nếu như hai đứa mà bị trừng phạt thì bạn uổng lắm, người mau đưa hai đứa đi ngay” Hãy ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !
Hai hài tử cứ đứng như chết lặng, tuy mới hơn bốn tuổi nhưng chúng đã rất hiểu chuyện.
Ngay sau khi nghe thấy những gì mẫu thân nói, bọn chúng đều hiểu, vương phi đây là không cần hai đứa bọn chúng nữa.
Bọn chúng lập tức khóc lớn: “Mẫu thân, bọn con không muốn rời xa mẫu thân đâu”
“Không được khóc!” Lệ vương phi nghiêm khắc mắng: “Nhớ rõ, từ nay về sau phải nghe lời ma ma, không được làm đứa trẻ hư. Mẫu thân và phụ vương không thể ở cùng các con được nữa, các con phải bình an mà lớn lên, phải ngoan, phải thông minh hiểu chuyện.”
Nói đến câu cuối, nước mắt của Lê vương phi cứ rơi xuống từng giọt, không sao ngăn được.
Nàng ta thậm chí không dám nhìn khuôn mặt non nớt của hai hài tử, quyết tâm tàn nhẫn ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Đi mau!”
Ma ma cầm theo một bao lớn tiền bạc, cắn răng dẫn hai hài tử được thị vệ hộ tống ra bên ngoài.
Hai hài tử không dám khóc to, đều căng mặt nghẹn ngào không thôi, nhìn trông cực kỳ đáng thương.
Thấy bọn họ ra đến cổng, Lệ vương phi bất lực che mặt, lòng đau đến cực điểm.
Ai mà biết bọn họ vừa ra đến cổng ngõ thì bị một nhóm người chặn lại.
Lâm Dật Chu dẫn theo một đội binh sĩ đứng cách đó không xa, cong cong khoé môi.
Ma ma không thể biết được hắn ta đứng về phía nào, lo lắng nhìn hắn ta.
Bình luận facebook