Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 921
Chương 921
Chiêu Vũ đế đế suất lĩnh bách quan nghênh đón mọi người ở cửa cung.
Lễ quan đầu tiên là một phen ca ngợi công lao của Thiết Ngô Quân và thủy quân Đông Nam, sau đó chỉ trích hành động của quân Tây Bắc.
Sau đó, Chiêu Vũ để để liên tiến lên một bước, nắm tay Tôn Quyền.
"Lão tướng quân vất vả rồi."
"Vì quốc gia non sông, chính là điều mà lão thần nên làm."
Tôn Quyền trầm giọng nói: "Vũ Vương không nên gặp mặt hoàng thượng lúc này, đã bị giam giữ vào trong giam của Đại Tông Chính Viện.”
Nghe ông ấy nhắc tới Mộ Dung Bắc Hiền, sắc mặt Chiêu Vũ để ngưng trọng.
Nếu không phải Mộ Dung Bắc Hiền mở đầu chuyện này, phía sau Mộ Dung Bắc Yến hơn phân nửa sẽ không đi lên con đường tạo phản kia.
Muốn nói đến căm hận, Chiêu Vũ đế đế đối với nhi tử thứ hai này oán giận, hiển nhiên là nhiều hơn trưởng tử.
Dù sao Mộ Dung Bắc Yến cũng không có kịp tạo thành thương tổn thực chất gì, nhưng Mộ Dung Bắc Hiền lại không giống như thế.
Từ Tây Bắc đến Hoành Du, dân chúng có thể bị hắn hại đến không thể ngóc đầu lên nổi!
Tôn Quyền có chút xấu hổ: "Hoàng thượng, Lạc Quận vương mang theo trăm người lặng lẽ rời đi, lão thần không quan sát, liền để trơ mắt để cho hắn chạy trốn. Bởi vì Lạc Quận vương cùng nhiều ngoại tộc có mối quan hệ rất chặt chẽ, cho nên hắn hơn phân nửa là chạy trốn đến địa giới của các tộc khác, chúng ta tạm thời không cách nào theo dõi được. Mặt khác, Vũ Vương đưa Vũ Vương phi cùng Tiểu Vương gia đi, nhiều lần thẩm vấn cũng là lý do kết quả."
Chiêu Vũ đế vỗ vai ông ấy nói: "Được rồi, ngài đừng tự trách mình nữa. Nghe nói ngài đã trải qua gian khổ để bảo vệ được thành Bái Lâm. Nếu không có quân tiếp viện, thì e rằng thương vong càng thêm nghiêm trọng"
Dù là như thế, hơn phân nửa quân Thiết Ngô đều mất mạng.
Chưa kể đến Ứng tướng quân.
“Trẫm sẽ sai người xây dựng nghĩa trang ở ngoại ô kinh thành, lưu lại một bia mộ cho các chiến sĩ mất mạng.
"Đa tạ hoàng thượng ban ơn"
Buổi lễ chào đón kết thúc, Chiêu Vũ để đế ngay sau khi trở về điện liền lạnh lùng mặt:” Bãi giá đến Đại Tông Chính Viện.”
Nơi này Chiêu Vũ để để đã rất lâu chưa từng tới, tuy rằng nói trong đó toàn là hoàng thất tông thân, lúc nào cũng có người đến đây.
Nhưng có thể kinh động Chiêu Vũ để Để tự mình đến thăm, trước nay chưa từng có.
Trước kia Triệu Khương Lan ngược lại "khách thường xuyên" đến nơi này, bất quá quỷ nha đầu kia luôn có biện pháp thoát khỏi hiểm nguy, cũng không tính là quá khiến người ta lo lắng.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trong đó là con trai của mình, con trai ruột của mình!
So với các nhà lao khác, môi trường của Đại Tông Chính Viện tốt hơn rất nhiều.
Bất quả bước từng bậc thang xuống, ánh sáng trong ngục giam vẫn rất tối tăm.
Ninh Thần Vương sớm đã ở ngoài cửa chờ: "Hoàng huynh, sao huynh lại tự mình tới đây? Nếu muốn gặp Vũ Vương, cứ bảo thần đệ mạng người vào cung là được rồi.”
Chiêu Vũ Đế khoát tay: "Người đi xuống trước đi. Tất cả những người khác đều lùi ra luôn đi.”
"Cái này, vạn nhất Vũ Vương hắn động thủ, muốn đối với huynh ngàn vạn bất lợi..."
“Tần Khâm ở đây."
Chiêu Vũ đế đế suất lĩnh bách quan nghênh đón mọi người ở cửa cung.
Lễ quan đầu tiên là một phen ca ngợi công lao của Thiết Ngô Quân và thủy quân Đông Nam, sau đó chỉ trích hành động của quân Tây Bắc.
Sau đó, Chiêu Vũ để để liên tiến lên một bước, nắm tay Tôn Quyền.
"Lão tướng quân vất vả rồi."
"Vì quốc gia non sông, chính là điều mà lão thần nên làm."
Tôn Quyền trầm giọng nói: "Vũ Vương không nên gặp mặt hoàng thượng lúc này, đã bị giam giữ vào trong giam của Đại Tông Chính Viện.”
Nghe ông ấy nhắc tới Mộ Dung Bắc Hiền, sắc mặt Chiêu Vũ để ngưng trọng.
Nếu không phải Mộ Dung Bắc Hiền mở đầu chuyện này, phía sau Mộ Dung Bắc Yến hơn phân nửa sẽ không đi lên con đường tạo phản kia.
Muốn nói đến căm hận, Chiêu Vũ đế đế đối với nhi tử thứ hai này oán giận, hiển nhiên là nhiều hơn trưởng tử.
Dù sao Mộ Dung Bắc Yến cũng không có kịp tạo thành thương tổn thực chất gì, nhưng Mộ Dung Bắc Hiền lại không giống như thế.
Từ Tây Bắc đến Hoành Du, dân chúng có thể bị hắn hại đến không thể ngóc đầu lên nổi!
Tôn Quyền có chút xấu hổ: "Hoàng thượng, Lạc Quận vương mang theo trăm người lặng lẽ rời đi, lão thần không quan sát, liền để trơ mắt để cho hắn chạy trốn. Bởi vì Lạc Quận vương cùng nhiều ngoại tộc có mối quan hệ rất chặt chẽ, cho nên hắn hơn phân nửa là chạy trốn đến địa giới của các tộc khác, chúng ta tạm thời không cách nào theo dõi được. Mặt khác, Vũ Vương đưa Vũ Vương phi cùng Tiểu Vương gia đi, nhiều lần thẩm vấn cũng là lý do kết quả."
Chiêu Vũ đế vỗ vai ông ấy nói: "Được rồi, ngài đừng tự trách mình nữa. Nghe nói ngài đã trải qua gian khổ để bảo vệ được thành Bái Lâm. Nếu không có quân tiếp viện, thì e rằng thương vong càng thêm nghiêm trọng"
Dù là như thế, hơn phân nửa quân Thiết Ngô đều mất mạng.
Chưa kể đến Ứng tướng quân.
“Trẫm sẽ sai người xây dựng nghĩa trang ở ngoại ô kinh thành, lưu lại một bia mộ cho các chiến sĩ mất mạng.
"Đa tạ hoàng thượng ban ơn"
Buổi lễ chào đón kết thúc, Chiêu Vũ để đế ngay sau khi trở về điện liền lạnh lùng mặt:” Bãi giá đến Đại Tông Chính Viện.”
Nơi này Chiêu Vũ để để đã rất lâu chưa từng tới, tuy rằng nói trong đó toàn là hoàng thất tông thân, lúc nào cũng có người đến đây.
Nhưng có thể kinh động Chiêu Vũ để Để tự mình đến thăm, trước nay chưa từng có.
Trước kia Triệu Khương Lan ngược lại "khách thường xuyên" đến nơi này, bất quá quỷ nha đầu kia luôn có biện pháp thoát khỏi hiểm nguy, cũng không tính là quá khiến người ta lo lắng.
Nhưng bây giờ, người đàn ông trong đó là con trai của mình, con trai ruột của mình!
So với các nhà lao khác, môi trường của Đại Tông Chính Viện tốt hơn rất nhiều.
Bất quả bước từng bậc thang xuống, ánh sáng trong ngục giam vẫn rất tối tăm.
Ninh Thần Vương sớm đã ở ngoài cửa chờ: "Hoàng huynh, sao huynh lại tự mình tới đây? Nếu muốn gặp Vũ Vương, cứ bảo thần đệ mạng người vào cung là được rồi.”
Chiêu Vũ Đế khoát tay: "Người đi xuống trước đi. Tất cả những người khác đều lùi ra luôn đi.”
"Cái này, vạn nhất Vũ Vương hắn động thủ, muốn đối với huynh ngàn vạn bất lợi..."
“Tần Khâm ở đây."
Bình luận facebook