Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1009
Chương 1009
Ánh sáng trong phòng le lói, nhưng không đến nỗi không nhìn thấy gì.
Triệu Khương Lan nhạy bén nhận ra hàm ý trong câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung Bắc Uyên.
Hắn nhìn thấy rõ mặt nàng, nhưng lại không chắc chắn là nàng.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ tận đáy lòng Triệu Khương Lan, làm nàng không nhịn được mà run một cái, nhỏ giọng nói: “Phải, ta là Triệu Khương Lan, vương gia nhận ra ta sao?”
“Nàng là vương phi của ta? Tại sao ta lại không có cảm giác quen thuộc với dáng vẻ của nàng?”
Triệu Khương Lan cắn môi: “Có thể là do mặt mũi thiếp bình thường quá, không dễ nhớ lắm”
Trực giác của Mộ Dung Bắc Uyên nói cho hắn biết lời này không đúng, bởi vì cô gái trước mặt có gương mặt rất đẹp, tuyệt đối là mỹ nhân.
Hơn nữa nàng còn là vương phi của mình… Trong ấn tượng, hắn và vương phi đã thành hôn gần được một năm, sao hắn có thể không nhớ được chứ.
Hệt như một giấc mơ quái lạ, hắn biết mình đã lấy thê tử, nhưng lại không biết gì về thê tử mình cả.
“Bây giờ chàng còn cảm thấy cơ thể mình đau không?”
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng hỏi.
Cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên hơi run lên cảm nhận một hồi: “Sau lưng khá đau. Bổn vương hình như là bị thích khách đâm bị thương, tại sao lại có thích khách muốn giết ta?”
Bởi vì chàng đã cứu ta, Triệu Khương Lan nói nhỏ ở trong lòng.
“Những chỗ khác thì sao?”
“Không đau.”
Lúc trước, chỉ cần không uống rượu, khi độc tình phát tác Mộ Dung Bắc Uyên căn bản không thể chịu nổi.
Đừng nói là sau lưng có vết thương do kiếm, do dù là nỗi đau gãy xương rút gân cũng chưa chắc đã so sánh được với nỗi đau đớn khi độc tình phát tác.
Nhưng bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên đã không còn thấy đau nữa, đây phải chăng có nghĩa là cổ độc của hắn đã sắp được rồi.
“Quả thật là sắp được rồi.”
Cổ Vương sau khi nghe Triệu Khương Lan nói lại tình trạng, gật gật đầu: “Thế tử… không, bây giờ nên gọi là Thần vương rồi. Hôm nay ta quan sát mạch tượng của Thần vương, dường như là đã bình ổn lại, nghĩ chừng không tới ba ngày nữa, là có thể giải độc hoàn toàn”
Ba ngày…
Triệu Khương Lan nghe thế vui buồn đan xen.
Vui chính là ba ngày sau Mộ Dung Bắc Uyên không cần phải tiếp tục chịu khổ vì độc tình, có thể sống theo ý mình.
Buồn chính là sau ba ngày nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ nhớ được trong thế giới này còn có một người tên Triệu Khương Lan tồn tại, mọi chuyện giữa bọn họ trước đây sẽ bị hắn vứt bỏ đi hết.
Cổ vương nhắc nhở: “Còn một chuyện nữa, nhất định phải nói ra.
Chính là sau khi độc tình đã được giải hết, ta sẽ cho Thần vương dùng một loại thuốc, để cho vong tình cổ ngủ say. Trong lúc ngủ say, Thần vương cũng sẽ mê man theo, có lẽ sẽ kéo dài đến mấy tháng. Nếu như tới khi các người gấp rút lên đường, có thể đặt hắn vào trong quan tài băng rồi mang đi, chờ đến khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ hoàn toàn quên hết mọi thứ liên quan tới vương phi.”
“Mấy tháng? Hắn mê man mấy tháng liền liệu cơ thể có chịu nổi không?”
Ánh sáng trong phòng le lói, nhưng không đến nỗi không nhìn thấy gì.
Triệu Khương Lan nhạy bén nhận ra hàm ý trong câu hỏi vừa rồi của Mộ Dung Bắc Uyên.
Hắn nhìn thấy rõ mặt nàng, nhưng lại không chắc chắn là nàng.
Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ tận đáy lòng Triệu Khương Lan, làm nàng không nhịn được mà run một cái, nhỏ giọng nói: “Phải, ta là Triệu Khương Lan, vương gia nhận ra ta sao?”
“Nàng là vương phi của ta? Tại sao ta lại không có cảm giác quen thuộc với dáng vẻ của nàng?”
Triệu Khương Lan cắn môi: “Có thể là do mặt mũi thiếp bình thường quá, không dễ nhớ lắm”
Trực giác của Mộ Dung Bắc Uyên nói cho hắn biết lời này không đúng, bởi vì cô gái trước mặt có gương mặt rất đẹp, tuyệt đối là mỹ nhân.
Hơn nữa nàng còn là vương phi của mình… Trong ấn tượng, hắn và vương phi đã thành hôn gần được một năm, sao hắn có thể không nhớ được chứ.
Hệt như một giấc mơ quái lạ, hắn biết mình đã lấy thê tử, nhưng lại không biết gì về thê tử mình cả.
“Bây giờ chàng còn cảm thấy cơ thể mình đau không?”
Triệu Khương Lan nhẹ nhàng hỏi.
Cơ thể Mộ Dung Bắc Uyên hơi run lên cảm nhận một hồi: “Sau lưng khá đau. Bổn vương hình như là bị thích khách đâm bị thương, tại sao lại có thích khách muốn giết ta?”
Bởi vì chàng đã cứu ta, Triệu Khương Lan nói nhỏ ở trong lòng.
“Những chỗ khác thì sao?”
“Không đau.”
Lúc trước, chỉ cần không uống rượu, khi độc tình phát tác Mộ Dung Bắc Uyên căn bản không thể chịu nổi.
Đừng nói là sau lưng có vết thương do kiếm, do dù là nỗi đau gãy xương rút gân cũng chưa chắc đã so sánh được với nỗi đau đớn khi độc tình phát tác.
Nhưng bây giờ Mộ Dung Bắc Uyên đã không còn thấy đau nữa, đây phải chăng có nghĩa là cổ độc của hắn đã sắp được rồi.
“Quả thật là sắp được rồi.”
Cổ Vương sau khi nghe Triệu Khương Lan nói lại tình trạng, gật gật đầu: “Thế tử… không, bây giờ nên gọi là Thần vương rồi. Hôm nay ta quan sát mạch tượng của Thần vương, dường như là đã bình ổn lại, nghĩ chừng không tới ba ngày nữa, là có thể giải độc hoàn toàn”
Ba ngày…
Triệu Khương Lan nghe thế vui buồn đan xen.
Vui chính là ba ngày sau Mộ Dung Bắc Uyên không cần phải tiếp tục chịu khổ vì độc tình, có thể sống theo ý mình.
Buồn chính là sau ba ngày nữa, hắn cũng sẽ không bao giờ nhớ được trong thế giới này còn có một người tên Triệu Khương Lan tồn tại, mọi chuyện giữa bọn họ trước đây sẽ bị hắn vứt bỏ đi hết.
Cổ vương nhắc nhở: “Còn một chuyện nữa, nhất định phải nói ra.
Chính là sau khi độc tình đã được giải hết, ta sẽ cho Thần vương dùng một loại thuốc, để cho vong tình cổ ngủ say. Trong lúc ngủ say, Thần vương cũng sẽ mê man theo, có lẽ sẽ kéo dài đến mấy tháng. Nếu như tới khi các người gấp rút lên đường, có thể đặt hắn vào trong quan tài băng rồi mang đi, chờ đến khi hắn tỉnh lại, hắn sẽ hoàn toàn quên hết mọi thứ liên quan tới vương phi.”
“Mấy tháng? Hắn mê man mấy tháng liền liệu cơ thể có chịu nổi không?”
Bình luận facebook