Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126: Vào trường
Ma thành này là một nơi còn phồn hoa hơn cả thành phố mà chúng tôi đang sống.
Vừa xuống xe, chúng tôi đã bị ném xuống một trạm xe chật ních người.
Nơi đây cao ốc móc lên như nấm, người đi kẻ lại như mắc cửi. Tôi xách chiếc ba lô đứng ở cửa trạm xe nhìn vào dòng người qua lại như thoi.
Tim tôi đập dồn dập như trống, ở đây đông đúc thế này, nếu nhà họ Uy thực sự giở trò ác độc gì thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Theo địa chỉ mà ông cụ Tôn gửi, tôi và Tam Thanh bắt một chiếc xe đi thẳng đến cổng ngôi trường ghi trong bức thư.
Vừa xuống xe, tôi đã bị choáng ngợp bởi khí chất toát ra từ ngôi trường này.
Nhìn thôi cũng biết đây là một ngôi trường dành cho con nhà giàu. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ cao quý và xa hoa.
"Sư thúc, trước đây thúc có học đại học không?"
Từ sau khi nhận lời thực hiện di nguyện của ông nội, tôi đã từ bỏ con đường học hành. Sau khi học xong cấp ba tôi đã thôi học, cho nên tôi không hề biết rốt cuộc một ngôi trường đại học sẽ như thế nào. Hiện giờ được tận mắt nhìn thấy một ngôi trường như vậy, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy muốn được đi học.
Tôi mắt chữ a miệng chữ o nhìn vào cổng chính của ngôi trường, không nén nổi mà hỏi Tam Thanh một câu.
Hỏi xong tôi mới nhận ra câu hỏi của mình nghe rất thiểu năng.
Tam Thanh và ông cụ Tôn từ nhỏ đã lớn lên ở Đạo quán trên núi, sau khi xuống núi thì đi chu du khắp nơi, lang bạt mưu sinh, làm gì có cơ hội học đại học?
Nhưng câu trả lời của Tam Thanh lại khiến tôi kinh ngạc.
"Từng học, tôi và sư huynh đều từng học đại học. Trường chúng tôi học còn to hơn ngôi trường này, thậm chí còn là ngôi trường nổi danh toàn quốc".
Tôi há hốc miệng nhìn Tam Thanh. Nói thực lòng, với dáng vẻ tiên phong đạo cốt này, tôi thực sự không tưởng tượng nổi khi sư thúc đi học thì sẽ trông như thế nào?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Tam Thanh thậm chí còn có vẻ nghi hoặc hơn cả tôi.
"Ngạc nhiên đến vậy sao? Những người làm nghề như chúng tôi, thứ cần phải học còn nhiều hơn người thường rất nhiều lần. Mà nơi tốt nhất để học hành chẳng phải là trường đại học hay sao?"
Câu nói của Tam Thanh khiến tôi á khẩu. Còn về việc họ làm thế nào mà vào được trường đại học thì tôi cũng không tiện hỏi. Nếu tôi hỏi chuyện đó thì có lẽ Tam Thanh sẽ lại châm chọc tôi cho xem.
Bởi đây là một ngôi trường dành cho con nhà giàu nên bảo vệ đương nhiên gắt hơn những trường đại học thông thường nhiều.
Tôi có chút sầu não, chúng tôi vào trong kiểu gì đây?
Nhưng Tam Thanh không hề nao núng, điềm nhiên đi tới chỗ cửa phòng bảo vệ.
"Xin chào, tôi là đệ tử chân truyền thứ tám mươi tám của phái Mao Sơn, nghe nói ở chỗ các anh gần đây xảy ra một số chuyện kỳ lạ".
Lời Tam Thanh vừa nói đúng là sự thật.
Tôi vừa nghe đã nhớ ra lúc ban đầu khi Tam Thanh đến nhà họ Liễu cũng nói một câu y hệt.
Nhưng chạy tới trường đại học nhận mình là truyền nhân phái Mao Sơn, sư thúc tôi không sợ bị coi là kẻ thần kinh rồi đuổi đi sao?
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người bảo vệ ban đầu vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn vừa nghe Tam Thanh giới thiệu xong thì lập tức đứng thẳng người, đến cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cung kính.
"Là vị đại sư mà nhà trường mời tới sao? Xin mời vào".
Người bảo vệ này có lẽ sớm đã được dặn dò, cho nên vừa biết thân phận của Tam Thanh thì lập tức mở cửa cho chúng tôi vào mà không hề do dự.
Trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi ngờ.
Ông cụ Tôn lại chuẩn bị mọi thứ chu toàn đến mức này sao? Thậm chí còn nói trước với nhà trường giúp chúng tôi?
Người bảo vệ kia mặc dù cho chúng tôi qua cửa nhưng lại chưa cho chúng tôi vào khuôn viên bên trong trường mà cung kính dẫn chúng tôi vào phòng bảo vệ.
"Đại sư, xin đợi một lát, để tôi đi gọi đội trưởng của chúng tôi tới".
Nói rồi, người bảo vệ kia vội vã chạy ra ngoài.
"Sư thúc, sao chúng ta lại được cho vào dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quả thực chúng tôi vào đây một cách quá dễ dàng.
Tam Thanh đột nhiên cười ranh mãnh.
"Cậu thì biết gì, những người như chúng tôi thực ra lại là những người được hoan nghênh nhất ở những ngôi trường như thế này đấy".
Vốn tôi đã không hiểu giờ nghe Tam Thanh nói xong câu này thì tôi lại càng ù ù cạc cạc.
"Huyền học là một môn học vô cùng vi diệu, khoa học không giải thích được nó, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Cho nên càng là những nơi mà khoa học phát triển thì họ lại càng tin vào huyền học".
"Những ngôi trường đại học như thế này được xây trên một khu đất rất lớn. Nếu phần đất đó lấn vào đất ở hoặc đất nông nghiệp của dân thì đương nhiên trước tiên sẽ phải trả một số tiền lớn để dỡ bỏ và bồi thường. Vậy thì khu đất như thế nào mới có lợi nhất? Đương nhiên là đất hoang".
Tam Thanh nói đến đây, tôi bỗng lập tức hiểu ra.
Đất bị bỏ hoang chủ yếu có hai lý do. Một là do vấn đề địa lý hoặc chất đất không tốt, hai là đất mộ nên không ai dám dùng.
"Vậy ý sư thúc là thực ra có rất nhiều ngôi trường đang được xây dựng trên nền đất mộ sao?"
Tôi buột miệng hỏi Tam Thanh câu hỏi tôi đang thắc mắc.
Tam Thanh gật đầu.
"Không sai, quả đúng là như vậy. Mặc dù trường học là nơi quang minh chính đại, có nhiều dương khí, theo lý thì sẽ trấn áp được âm sát. Nhưng nếu như âm hồn bên dưới quá mạnh thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, trường học thường âm thầm liên lạc với những người như chúng tôi. Đương nhiên, những việc như vậy phải làm bí mật, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi là mê tín dị đoan".
Lúc này tôi mới bừng tỉnh ngộ, chẳng trách người bảo vệ kia vừa nghe danh Tam Thanh đã lập tức trở nên vô cùng cung kính. Xem ra trước đây ngôi trường này cũng đã xảy ra chuyện cho nên người bảo vệ mới tin tưởng Tam Thanh như vậy.
Tôi và Tam Thanh đang nói chuyện thì bên ngoài vọng tới tiếng bước chân dồn dập.
Cửa vừa mở ra, một người cao to lực lưỡng bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ.
"Xin chào đại sư, tôi là trưởng đội bảo vệ của ngôi trường này. Tôi tên là Vương Cường, nghe nói đại sư là đệ tử Mao Sơn, xin hỏi tại sao hôm nay đại sư lại đến trường chúng tôi?"
Đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên hỏi Tam Thanh tại sao lại tới đây, có điều câu hỏi này quả thực có chút thừa thãi.
Từ thái độ của ông ta và người bảo vệ ban nãy đã đủ biết ngôi trường này có vấn đề. Vậy mà giờ ông ta còn hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, vừa nghe đã nhận ra sơ hở.
"Tôi và cháu trai tôi đi du lịch qua nơi này, nhận thấy trong trường có âm hồn lảng vảng, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của học sinh nên tôi cố tình tới đây điều tra một phen".
Tam Thanh một khi đã ra dáng thì tác phong hoàn toàn không thua gì ông cụ Tôn, mở miệng ra là dùng từ ngữ vô cùng trang trọng. Dáng vẻ thâm sâu lão luyện đó khiến tôi suýt nữa không nhịn được cười.
Nghe Tam Thanh nói xong, Vương Cường liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Tam Thanh.
"Đại sư, không phải tôi nghi ngờ năng lực của đại sư. Nhưng gần đây trường tôi rất yên bình, không hề có chuyện gì kỳ lạ".
Nói rồi, ông ta lại đưa mắt thăm dò nét mặt hai chúng tôi.
Tam Thanh hừ lạnh một cái.
"Nam đẩu Bắc sinh, về phong thủy thì ngôi trường này hoàn toàn bị xây ngược hướng, vậy mà còn dám nói là không có chuyện gì? Nếu tôi không nhìn nhầm thì trong trường vừa có người chết phải không?"
Vương Cường vừa nghe xong thì đột nhiên rùng mình, nhìn Tam Thanh với vẻ không thể tin nổi.
"Đại, đại sư, thực sự đại sư có thể nhìn thấy ngôi trường này có vấn đề sao?"
Tam Thanh thậm chí còn chẳng buồn đáp lại câu hỏi này. Sư thúc tôi phất ống tay áo đứng dậy.
"Đi thôi cháu trai, nếu người ta đã không muốn chúng ta giúp thì chúng ta có lòng cũng vô ích. Ở đây mới chết một người, theo thúc thì không tới một tuần nữa chắc chắn sẽ có người tiếp theo. Có điều, việc này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, cứ để mọi việc thuận theo ý trời đi!"
Tam Thanh thở dài rồi đưa tay làm bộ định kéo tôi rời khỏi đó.
Vừa xuống xe, chúng tôi đã bị ném xuống một trạm xe chật ních người.
Nơi đây cao ốc móc lên như nấm, người đi kẻ lại như mắc cửi. Tôi xách chiếc ba lô đứng ở cửa trạm xe nhìn vào dòng người qua lại như thoi.
Tim tôi đập dồn dập như trống, ở đây đông đúc thế này, nếu nhà họ Uy thực sự giở trò ác độc gì thì hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Theo địa chỉ mà ông cụ Tôn gửi, tôi và Tam Thanh bắt một chiếc xe đi thẳng đến cổng ngôi trường ghi trong bức thư.
Vừa xuống xe, tôi đã bị choáng ngợp bởi khí chất toát ra từ ngôi trường này.
Nhìn thôi cũng biết đây là một ngôi trường dành cho con nhà giàu. Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát ra vẻ cao quý và xa hoa.
"Sư thúc, trước đây thúc có học đại học không?"
Từ sau khi nhận lời thực hiện di nguyện của ông nội, tôi đã từ bỏ con đường học hành. Sau khi học xong cấp ba tôi đã thôi học, cho nên tôi không hề biết rốt cuộc một ngôi trường đại học sẽ như thế nào. Hiện giờ được tận mắt nhìn thấy một ngôi trường như vậy, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy muốn được đi học.
Tôi mắt chữ a miệng chữ o nhìn vào cổng chính của ngôi trường, không nén nổi mà hỏi Tam Thanh một câu.
Hỏi xong tôi mới nhận ra câu hỏi của mình nghe rất thiểu năng.
Tam Thanh và ông cụ Tôn từ nhỏ đã lớn lên ở Đạo quán trên núi, sau khi xuống núi thì đi chu du khắp nơi, lang bạt mưu sinh, làm gì có cơ hội học đại học?
Nhưng câu trả lời của Tam Thanh lại khiến tôi kinh ngạc.
"Từng học, tôi và sư huynh đều từng học đại học. Trường chúng tôi học còn to hơn ngôi trường này, thậm chí còn là ngôi trường nổi danh toàn quốc".
Tôi há hốc miệng nhìn Tam Thanh. Nói thực lòng, với dáng vẻ tiên phong đạo cốt này, tôi thực sự không tưởng tượng nổi khi sư thúc đi học thì sẽ trông như thế nào?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi, Tam Thanh thậm chí còn có vẻ nghi hoặc hơn cả tôi.
"Ngạc nhiên đến vậy sao? Những người làm nghề như chúng tôi, thứ cần phải học còn nhiều hơn người thường rất nhiều lần. Mà nơi tốt nhất để học hành chẳng phải là trường đại học hay sao?"
Câu nói của Tam Thanh khiến tôi á khẩu. Còn về việc họ làm thế nào mà vào được trường đại học thì tôi cũng không tiện hỏi. Nếu tôi hỏi chuyện đó thì có lẽ Tam Thanh sẽ lại châm chọc tôi cho xem.
Bởi đây là một ngôi trường dành cho con nhà giàu nên bảo vệ đương nhiên gắt hơn những trường đại học thông thường nhiều.
Tôi có chút sầu não, chúng tôi vào trong kiểu gì đây?
Nhưng Tam Thanh không hề nao núng, điềm nhiên đi tới chỗ cửa phòng bảo vệ.
"Xin chào, tôi là đệ tử chân truyền thứ tám mươi tám của phái Mao Sơn, nghe nói ở chỗ các anh gần đây xảy ra một số chuyện kỳ lạ".
Lời Tam Thanh vừa nói đúng là sự thật.
Tôi vừa nghe đã nhớ ra lúc ban đầu khi Tam Thanh đến nhà họ Liễu cũng nói một câu y hệt.
Nhưng chạy tới trường đại học nhận mình là truyền nhân phái Mao Sơn, sư thúc tôi không sợ bị coi là kẻ thần kinh rồi đuổi đi sao?
Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người bảo vệ ban đầu vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn vừa nghe Tam Thanh giới thiệu xong thì lập tức đứng thẳng người, đến cả ánh mắt cũng trở nên vô cùng cung kính.
"Là vị đại sư mà nhà trường mời tới sao? Xin mời vào".
Người bảo vệ này có lẽ sớm đã được dặn dò, cho nên vừa biết thân phận của Tam Thanh thì lập tức mở cửa cho chúng tôi vào mà không hề do dự.
Trong lòng tôi vẫn vô cùng nghi ngờ.
Ông cụ Tôn lại chuẩn bị mọi thứ chu toàn đến mức này sao? Thậm chí còn nói trước với nhà trường giúp chúng tôi?
Người bảo vệ kia mặc dù cho chúng tôi qua cửa nhưng lại chưa cho chúng tôi vào khuôn viên bên trong trường mà cung kính dẫn chúng tôi vào phòng bảo vệ.
"Đại sư, xin đợi một lát, để tôi đi gọi đội trưởng của chúng tôi tới".
Nói rồi, người bảo vệ kia vội vã chạy ra ngoài.
"Sư thúc, sao chúng ta lại được cho vào dễ dàng như vậy? Lẽ nào đây là một cái bẫy?
Tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, quả thực chúng tôi vào đây một cách quá dễ dàng.
Tam Thanh đột nhiên cười ranh mãnh.
"Cậu thì biết gì, những người như chúng tôi thực ra lại là những người được hoan nghênh nhất ở những ngôi trường như thế này đấy".
Vốn tôi đã không hiểu giờ nghe Tam Thanh nói xong câu này thì tôi lại càng ù ù cạc cạc.
"Huyền học là một môn học vô cùng vi diệu, khoa học không giải thích được nó, nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của nó. Cho nên càng là những nơi mà khoa học phát triển thì họ lại càng tin vào huyền học".
"Những ngôi trường đại học như thế này được xây trên một khu đất rất lớn. Nếu phần đất đó lấn vào đất ở hoặc đất nông nghiệp của dân thì đương nhiên trước tiên sẽ phải trả một số tiền lớn để dỡ bỏ và bồi thường. Vậy thì khu đất như thế nào mới có lợi nhất? Đương nhiên là đất hoang".
Tam Thanh nói đến đây, tôi bỗng lập tức hiểu ra.
Đất bị bỏ hoang chủ yếu có hai lý do. Một là do vấn đề địa lý hoặc chất đất không tốt, hai là đất mộ nên không ai dám dùng.
"Vậy ý sư thúc là thực ra có rất nhiều ngôi trường đang được xây dựng trên nền đất mộ sao?"
Tôi buột miệng hỏi Tam Thanh câu hỏi tôi đang thắc mắc.
Tam Thanh gật đầu.
"Không sai, quả đúng là như vậy. Mặc dù trường học là nơi quang minh chính đại, có nhiều dương khí, theo lý thì sẽ trấn áp được âm sát. Nhưng nếu như âm hồn bên dưới quá mạnh thì chắc chắn vẫn sẽ xảy ra chuyện. Cho nên, trường học thường âm thầm liên lạc với những người như chúng tôi. Đương nhiên, những việc như vậy phải làm bí mật, nếu không sẽ bị người đời đồn thổi là mê tín dị đoan".
Lúc này tôi mới bừng tỉnh ngộ, chẳng trách người bảo vệ kia vừa nghe danh Tam Thanh đã lập tức trở nên vô cùng cung kính. Xem ra trước đây ngôi trường này cũng đã xảy ra chuyện cho nên người bảo vệ mới tin tưởng Tam Thanh như vậy.
Tôi và Tam Thanh đang nói chuyện thì bên ngoài vọng tới tiếng bước chân dồn dập.
Cửa vừa mở ra, một người cao to lực lưỡng bước vào. Đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo bảo vệ.
"Xin chào đại sư, tôi là trưởng đội bảo vệ của ngôi trường này. Tôi tên là Vương Cường, nghe nói đại sư là đệ tử Mao Sơn, xin hỏi tại sao hôm nay đại sư lại đến trường chúng tôi?"
Đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên hỏi Tam Thanh tại sao lại tới đây, có điều câu hỏi này quả thực có chút thừa thãi.
Từ thái độ của ông ta và người bảo vệ ban nãy đã đủ biết ngôi trường này có vấn đề. Vậy mà giờ ông ta còn hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, vừa nghe đã nhận ra sơ hở.
"Tôi và cháu trai tôi đi du lịch qua nơi này, nhận thấy trong trường có âm hồn lảng vảng, rất có thể sẽ nguy hiểm tới tính mạng của học sinh nên tôi cố tình tới đây điều tra một phen".
Tam Thanh một khi đã ra dáng thì tác phong hoàn toàn không thua gì ông cụ Tôn, mở miệng ra là dùng từ ngữ vô cùng trang trọng. Dáng vẻ thâm sâu lão luyện đó khiến tôi suýt nữa không nhịn được cười.
Nghe Tam Thanh nói xong, Vương Cường liếc mắt nhìn tôi rồi lại nhìn Tam Thanh.
"Đại sư, không phải tôi nghi ngờ năng lực của đại sư. Nhưng gần đây trường tôi rất yên bình, không hề có chuyện gì kỳ lạ".
Nói rồi, ông ta lại đưa mắt thăm dò nét mặt hai chúng tôi.
Tam Thanh hừ lạnh một cái.
"Nam đẩu Bắc sinh, về phong thủy thì ngôi trường này hoàn toàn bị xây ngược hướng, vậy mà còn dám nói là không có chuyện gì? Nếu tôi không nhìn nhầm thì trong trường vừa có người chết phải không?"
Vương Cường vừa nghe xong thì đột nhiên rùng mình, nhìn Tam Thanh với vẻ không thể tin nổi.
"Đại, đại sư, thực sự đại sư có thể nhìn thấy ngôi trường này có vấn đề sao?"
Tam Thanh thậm chí còn chẳng buồn đáp lại câu hỏi này. Sư thúc tôi phất ống tay áo đứng dậy.
"Đi thôi cháu trai, nếu người ta đã không muốn chúng ta giúp thì chúng ta có lòng cũng vô ích. Ở đây mới chết một người, theo thúc thì không tới một tuần nữa chắc chắn sẽ có người tiếp theo. Có điều, việc này cũng chẳng liên quan gì tới chúng ta, cứ để mọi việc thuận theo ý trời đi!"
Tam Thanh thở dài rồi đưa tay làm bộ định kéo tôi rời khỏi đó.
Bình luận facebook