Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 155: Mộng cảnh
Lời Tam Thanh nói quả thực giống điều tôi đã dự đoán.
Hồ đại tiên đã đứng đầu Ngũ tiên, vậy còn vị tiên trên người tôi có thân phận gì? Tôi có thể nhận thấy đến Hồ đại tiên còn khá kiêng dè vị tiên gia trên người tôi.
Đến cả vị tiên đứng đầu Ngũ tiên cũng phải kiêng dè, hơn nữa còn có thể khiến người chết sống lại. Đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Mọi suy nghĩ trong đầu tôi cứ ngổn ngang, nghĩ mãi cũng không ra. Ngoại trừ vị tiên gia trên người, còn cả cổ thi kia cũng khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Sư thúc, còn về cổ thi kia, sư thúc có nghĩ ra điều gì không?"
Đáng tiếc là lần này, Tam Thanh chỉ lắc đầu thể hiện rằng mình không hề có manh mối gì về thân phận của cổ thi kia, lại càng không biết rốt cuộc tôi và cô ta có quan hệ gì.
"Có điều tôi có thể nhận ra, cổ thi nghìn năm đó không có ác ý với cậu. Nếu không cậu cũng sẽ không thể dễ dàng ra ngoài thế này. Hơn nữa, từ lời cậu kể thì hình như cô ta đang bảo vệ cậu".
Ban đầu chúng tôi chỉ tưởng đây là một cổ thi hàng trăm năm tuổi, ai ngờ Hồ đại tiên nói chúng tôi mới biết cô ta đã hàng nghìn năm tuổi.
Cổ thi nghìn năm hoàn hồn, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
"Mặc dù không biết tiếp theo cổ thi đó sẽ làm gì nhưng hiện giờ chúng ta chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi".
Tam Thanh lúc này có vẻ cũng mệt rồi, nói dứt lời thì không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Đám hành thi đằng sau thì vẫn bám riết lấy chúng tôi với tốc độ không nhanh không chậm đến tận khi trời hửng sáng mới chịu rời đi.
Đợi khi chúng tôi về đến nhà trọ thì đã sáng bảnh mắt.
Tam Thanh bị nội thương, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện, chỉ nói mình nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ dần khỏe lại. Còn tôi sau một đêm mệt mỏi thì cũng vô cùng buồn ngủ.
Vừa nằm xuống gối, tôi đã nặng nề thiếp đi.
Không biết là do quá mệt mỏi hay là do đã trải qua quá nhiều chuyện mà trong mơ tôi gặp rất nhiều người. Thậm chí tôi còn gặp cả ông nội đang đứng cùng tôi trong một biển hoa, hai chúng tôi cùng dõi mắt nhìn ra xa. Sau lưng tôi còn có Hồ đại tiên đang đứng đó với dáng vẻ tiên phong Đạo cốt.
Đang mơ thì tôi loáng thoáng nghe ai đó gọi tên mình.
"Trương Ly, Trương Ly, ..."
Giọng nói đó nghe vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi nhất thời không thể nhận ra mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
"Trương Ly, nói cho tôi biết, cậu có phải là người giữ đèn hay không? Trên người cậu có thứ mà ông nội cậu để lại phải không?"
Giọng nói đó như có ma lực, trầm trầm bổng bổng khiến tôi cảm giác như đang bước trên mây, toàn thân nhẹ nhõm lâng lâng.
Tôi còn đang nghĩ tại sao cảm giác này lại chân thực đến vậy thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn thon dài ôm lấy cổ tôi.
"Trương Ly, nói thật cho tôi biết trên người cậu rốt cuộc có thứ gì? Nếu cậu chịu nói thì cơ thể tôi sẽ thuộc về cậu".
Âm thanh đó truyền tới tai tôi, một thứ gì đó rất lạnh áp sát lưng tôi.
Bị cơ thể lạnh giá đó áp vào người, tôi đột nhiên giật mình tỉnh táo ra một chút.
Cảm giác tiếp xúc này không phải là mơ!
Tôi cố gắng vực dậy tinh thần nhìn xuống bên dưới.
Là Nguyễn Thanh Nhi?
Trên người cô ta không một mảnh vải che thân, ôm chặt lấy cổ tôi, đôi mắt ma mị mà đầy mê hoặc nhìn tôi. Gương mặt trắng bệch mặc dù không hề có chút hồng hào nào nhưng vẫn rất xinh đẹp yêu kiều theo một cách rất đặc biệt.
"Trương Ly, giúp tôi với, giờ tôi sống không bằng chết. Nếu cậu chịu giúp tôi, cậu bắt tôi làm gì cũng được".
Cánh tay Nguyễn Thanh Nhi ôm lấy tôi ngày càng chặt, khuôn mặt ngày càng áp sát tôi, đôi môi mỏng đỏ tươi còn không ngừng cọ xát vào tai tôi.
Cho dù tôi biết cô ta chỉ là một cỗ thi thể, trên cổ còn có một lỗ hổng đang phân hủy nhưng vẫn bị những cử chỉ khiêu khích của cô ta làm cho "nóng trong người".
Nguyễn Thanh Nhi này trông có vẻ như một công chúa thanh cao kiêu ngạo, nhưng không ngờ lại giỏi làm mấy việc dụ hoặc lòng người như vậy.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Thấy hành động của Nguyễn Thanh Nhi ngày càng ám muội, tôi vội vã nhắm mắt lại rồi cắn vào đầu lưỡi của mình.
Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh.
"Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".
Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi...
Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước.
"Cậu...", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.
Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.
Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó. Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.
Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía. Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.
Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.
Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.
Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.
Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ. Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.
Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.
Lẽ nào...
Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.
Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan!
Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất 'con dấu' của Ngũ Quỷ Đài Quan.
Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.
Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình. Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy.
"Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?"
Tôi vừa lo lắng vừa háo hức vén áo lên, quay lưng về phía Tam Thanh rồi hỏi.
Bất luận tại sao cái ấn này biến mất thì đây cũng là một việc tốt.
Tam Thanh đang ngủ ngon bị tôi đánh thức nên một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Cái gì mà ấn Ngũ Quỷ Đài Quan? Đây chẳng phải là mắt quỷ sao?"
Tam Thanh mơ mơ màng màng nói một câu khiến niềm vui ban nãy của tôi như bị dập tắt.
"Mắt quỷ? Mắt quỷ gì cơ?"
Tôi lập tức trở nên lo lắng, lẽ nào ấn Ngũ Quỷ Đài Quan mới đổi hình dạng? Có khi nào điều đó có nghĩa tôi sắp thăng thiên rồi?
"Ừm, ở đây này, trên huyệt Phong Môn có một cái mắt quỷ, không có gì ghê gớm cả".
Nói rồi, Tam Thanh ngáp dài một cái. Nhưng đang ngáp dở, đột nhiên Tam Thanh như chợt bừng tỉnh, không ngáp nốt nửa cái còn lại nữa mà hỏi.
"Không đúng, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên người cậu bị thay bằng mắt quỷ từ khi nào vậy?"
Ban nãy tôi còn đang không hiểu đầu đuôi chuyện này là sao, nhưng khi nghe thấy ba chữ "huyệt Phong Môn" thì tôi đã hiểu ra tất cả.
Hồ đại tiên đã đứng đầu Ngũ tiên, vậy còn vị tiên trên người tôi có thân phận gì? Tôi có thể nhận thấy đến Hồ đại tiên còn khá kiêng dè vị tiên gia trên người tôi.
Đến cả vị tiên đứng đầu Ngũ tiên cũng phải kiêng dè, hơn nữa còn có thể khiến người chết sống lại. Đây rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Mọi suy nghĩ trong đầu tôi cứ ngổn ngang, nghĩ mãi cũng không ra. Ngoại trừ vị tiên gia trên người, còn cả cổ thi kia cũng khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
"Sư thúc, còn về cổ thi kia, sư thúc có nghĩ ra điều gì không?"
Đáng tiếc là lần này, Tam Thanh chỉ lắc đầu thể hiện rằng mình không hề có manh mối gì về thân phận của cổ thi kia, lại càng không biết rốt cuộc tôi và cô ta có quan hệ gì.
"Có điều tôi có thể nhận ra, cổ thi nghìn năm đó không có ác ý với cậu. Nếu không cậu cũng sẽ không thể dễ dàng ra ngoài thế này. Hơn nữa, từ lời cậu kể thì hình như cô ta đang bảo vệ cậu".
Ban đầu chúng tôi chỉ tưởng đây là một cổ thi hàng trăm năm tuổi, ai ngờ Hồ đại tiên nói chúng tôi mới biết cô ta đã hàng nghìn năm tuổi.
Cổ thi nghìn năm hoàn hồn, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng.
"Mặc dù không biết tiếp theo cổ thi đó sẽ làm gì nhưng hiện giờ chúng ta chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi".
Tam Thanh lúc này có vẻ cũng mệt rồi, nói dứt lời thì không muốn tiếp tục nói chuyện nữa.
Đám hành thi đằng sau thì vẫn bám riết lấy chúng tôi với tốc độ không nhanh không chậm đến tận khi trời hửng sáng mới chịu rời đi.
Đợi khi chúng tôi về đến nhà trọ thì đã sáng bảnh mắt.
Tam Thanh bị nội thương, nhưng vẫn nhất quyết không chịu đi bệnh viện, chỉ nói mình nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ dần khỏe lại. Còn tôi sau một đêm mệt mỏi thì cũng vô cùng buồn ngủ.
Vừa nằm xuống gối, tôi đã nặng nề thiếp đi.
Không biết là do quá mệt mỏi hay là do đã trải qua quá nhiều chuyện mà trong mơ tôi gặp rất nhiều người. Thậm chí tôi còn gặp cả ông nội đang đứng cùng tôi trong một biển hoa, hai chúng tôi cùng dõi mắt nhìn ra xa. Sau lưng tôi còn có Hồ đại tiên đang đứng đó với dáng vẻ tiên phong Đạo cốt.
Đang mơ thì tôi loáng thoáng nghe ai đó gọi tên mình.
"Trương Ly, Trương Ly, ..."
Giọng nói đó nghe vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, tôi nhất thời không thể nhận ra mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
"Trương Ly, nói cho tôi biết, cậu có phải là người giữ đèn hay không? Trên người cậu có thứ mà ông nội cậu để lại phải không?"
Giọng nói đó như có ma lực, trầm trầm bổng bổng khiến tôi cảm giác như đang bước trên mây, toàn thân nhẹ nhõm lâng lâng.
Tôi còn đang nghĩ tại sao cảm giác này lại chân thực đến vậy thì đột nhiên có một bàn tay nhỏ nhắn thon dài ôm lấy cổ tôi.
"Trương Ly, nói thật cho tôi biết trên người cậu rốt cuộc có thứ gì? Nếu cậu chịu nói thì cơ thể tôi sẽ thuộc về cậu".
Âm thanh đó truyền tới tai tôi, một thứ gì đó rất lạnh áp sát lưng tôi.
Bị cơ thể lạnh giá đó áp vào người, tôi đột nhiên giật mình tỉnh táo ra một chút.
Cảm giác tiếp xúc này không phải là mơ!
Tôi cố gắng vực dậy tinh thần nhìn xuống bên dưới.
Là Nguyễn Thanh Nhi?
Trên người cô ta không một mảnh vải che thân, ôm chặt lấy cổ tôi, đôi mắt ma mị mà đầy mê hoặc nhìn tôi. Gương mặt trắng bệch mặc dù không hề có chút hồng hào nào nhưng vẫn rất xinh đẹp yêu kiều theo một cách rất đặc biệt.
"Trương Ly, giúp tôi với, giờ tôi sống không bằng chết. Nếu cậu chịu giúp tôi, cậu bắt tôi làm gì cũng được".
Cánh tay Nguyễn Thanh Nhi ôm lấy tôi ngày càng chặt, khuôn mặt ngày càng áp sát tôi, đôi môi mỏng đỏ tươi còn không ngừng cọ xát vào tai tôi.
Cho dù tôi biết cô ta chỉ là một cỗ thi thể, trên cổ còn có một lỗ hổng đang phân hủy nhưng vẫn bị những cử chỉ khiêu khích của cô ta làm cho "nóng trong người".
Nguyễn Thanh Nhi này trông có vẻ như một công chúa thanh cao kiêu ngạo, nhưng không ngờ lại giỏi làm mấy việc dụ hoặc lòng người như vậy.
Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Thấy hành động của Nguyễn Thanh Nhi ngày càng ám muội, tôi vội vã nhắm mắt lại rồi cắn vào đầu lưỡi của mình.
Nhưng cũng không biết Nguyễn Thanh Nhi đã dùng pháp thuật gì mà tôi cắn sắp nát đầu lưỡi cũng không thể tỉnh dậy nổi khỏi mộng cảnh.
"Trương Ly, nơi này chỉ có hai ta, cậu không cần phải ngại".
Sau khi nhẹ nhàng thì thầm một câu, hai bàn tay của Nguyễn Thanh Nhi bắt đầu cử động, định cởi áo của tôi...
Tôi thầm nghĩ lần này không hay rồi, khi tôi đang giãy giụa để thoát khỏi cô ta thì Nguyễn Thanh Nhi như thể nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ nên kinh hãi hét lên một tiếng rồi nhảy lùi ra sau năm bước.
"Cậu...", Nguyễn Thanh Nhi cơ hồ muốn nói điều gì đó nhưng lại như thể nhớ ra một việc rất đáng sợ nên vội vã đưa tay bịt chặt miệng, sợ mình sẽ lỡ mồm thốt ra điều gì đó.
Tôi quan sát hành động của cô ta với vẻ khó hiểu.
Ban nãy tôi chỉ muốn né Nguyễn Thanh Nhi xa một chút nhưng giờ tôi lại rất muốn hỏi rốt cuộc cô ta nhìn thấy cái gì mà lại sợ hãi như vậy.
Nhưng Nguyễn Thanh Nhi không cho tôi cơ hội đó. Thấy tôi định mở miệng hỏi, Nguyễn Thanh Nhi hai lòng bàn tay chắp vào nhau rồi "bốp" một cái cho tôi một bạt tai.
Âm thanh đó vừa vang lên, tôi choàng mở mắt nhìn tứ phía. Hóa ra tôi vẫn đang ở trong căn phòng trọ.
Tam Thanh nằm bên cạnh vẫn ngủ rất ngon giấc.
Tôi bất giác đưa tay sờ lên lưng mình.
Nhưng khi sờ lên lưng tôi bỗng phát hiện ra một điểm cổ quái.
Lúc trước tôi đã đụng độ với Ngũ Quỷ Đài Quan, chúng để lại trên lưng tôi một con dấu rất rõ. Con dấu này chỗ lồi chỗ lõm, chỉ cần sờ vào là có thể cảm nhận được rõ rệt.
Nhưng ban nãy khi tay tôi chạm vào lưng lại hoàn toàn trơn láng.
Lẽ nào...
Tôi vội vã nhảy xuống khỏi giường, chạy tới trước gương cởi áo ra xem.
Đập vào mắt tôi là tấm lưng trơn nhẵn không còn dấu vết của Ngũ Quỷ Đài Quan!
Tôi đứng lặng nhìn tấm lưng nhẵn nhụi của mình trong gương đến thẫn thờ.
Mấy ngày nay có quá nhiều chuyện xảy ra nên tôi căn bản đã quên mất 'con dấu' của Ngũ Quỷ Đài Quan.
Còn tại sao nó lại biến mất thì tôi cũng không biết nữa.
Tôi đứng vặn vẹo trước gương một hồi lâu bởi tôi không thể tự nhìn được hết tấm lưng mình. Trong lúc vội vã tôi chỉ đành gọi Tam Thanh đang ngủ dậy.
"Sư thúc mau nhìn xem, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên lưng tôi biến mất rồi phải không?"
Tôi vừa lo lắng vừa háo hức vén áo lên, quay lưng về phía Tam Thanh rồi hỏi.
Bất luận tại sao cái ấn này biến mất thì đây cũng là một việc tốt.
Tam Thanh đang ngủ ngon bị tôi đánh thức nên một lúc lâu vẫn chưa tỉnh ngủ.
"Cái gì mà ấn Ngũ Quỷ Đài Quan? Đây chẳng phải là mắt quỷ sao?"
Tam Thanh mơ mơ màng màng nói một câu khiến niềm vui ban nãy của tôi như bị dập tắt.
"Mắt quỷ? Mắt quỷ gì cơ?"
Tôi lập tức trở nên lo lắng, lẽ nào ấn Ngũ Quỷ Đài Quan mới đổi hình dạng? Có khi nào điều đó có nghĩa tôi sắp thăng thiên rồi?
"Ừm, ở đây này, trên huyệt Phong Môn có một cái mắt quỷ, không có gì ghê gớm cả".
Nói rồi, Tam Thanh ngáp dài một cái. Nhưng đang ngáp dở, đột nhiên Tam Thanh như chợt bừng tỉnh, không ngáp nốt nửa cái còn lại nữa mà hỏi.
"Không đúng, ấn Ngũ Quỷ Đài Quan trên người cậu bị thay bằng mắt quỷ từ khi nào vậy?"
Ban nãy tôi còn đang không hiểu đầu đuôi chuyện này là sao, nhưng khi nghe thấy ba chữ "huyệt Phong Môn" thì tôi đã hiểu ra tất cả.
Bình luận facebook