Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 166: Linh hồ ra tay
Vị tiên gia kia nghe Tam Thanh nói vậy thì hừ lạnh một cái.
"Hừ, có tôi bảo vệ thì đã sao? Nếu cậu ta cứ vô dụng như thế này thì dù có tôi bảo vệ cũng chẳng được bao lâu. Cũng không biết tại sao người phụ nữ kia lại thích cậu ta nữa".
Vị tiên gia kia nói với tôi như thể một người ông đang quở trách cháu trai của mình khiến tôi chán ngán đảo tròng mắt.
Thấy tôi không nói gì, tiên gia lại hừ lạnh một tiếng.
"Thế nào? Còn không phục à?"
Câu nói của ông ấy giống như đang khiêu khích tôi, nhưng tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của vị tiên gia này lợi hại đến mức nào nên dù trong lòng có bực bội thì cũng chỉ đành cười hùa. Chẳng còn cách nào, tôi đánh không lại mà.
Có điều người phụ nữ mà tiên gia nhắc đến khiến tôi thấy hơi hoang mang, lẽ nào ông ấy đang nói đến Liễu Nguyệt Như?
Tôi còn đang suy đoán về những lời tiên gia nói thì đột nhiên có tiếng huýt sáo ở đâu vọng tới.
Âm thanh đó vừa vang lên, đám quỷ vừa nãy còn túm tụm lại một chỗ trù trừ không tiến lên phía trước lại như bị thứ gì đó thúc giục mà bước lại gần chúng tôi.
"Tiên gia, tiên gia muốn quở trách tôi ra sao cũng được, nhưng trước hết chúng ta phải sống sót rời khỏi đây đúng không?"
Vừa nhìn thấy cảnh này, tôi vội vã thúc giục, đặt hết hy vọng lên vị tiên gia kia.
Ai ngờ lời tôi vừa nói lại chọc cho tiên gia cau mày lại, có vẻ như không vui.
"Năm đó ông nội cậu dành không biết bao nhiêu tâm sức cho cậu. Nếu ông ấy nhìn thấy bộ dạng cậu bây giờ chắc phải tức đến nỗi đội mồ sống dậy mất".
Sau khi cay nghiệt sỉ vả tôi thêm một câu, tiên gia khẽ bước lên phía trước chắn trước mặt tôi.
"Thiên địa bất nhân, âm dương ngăn cách, người chết như ngọn đèn đã tắt, thiên Đạo đã là vậy. Vậy mà có kẻ lại dám làm trái ý trời, đúng là tự đào mồ chôn thân!"
Vị tiên gia kia nhìn đám hồn thể người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt rồi lạnh lùng nói.
Tôi hơi lo lắng nhìn vị tiên gia trước mặt, chờ đợi xem ông ấy sẽ thể hiện tuyệt kỹ gì để đẩy lui đám quỷ này.
Thế nhưng vừa nói dứt lời, vị tiên gia lại đứng đó như phỗng rồi chẳng thèm động đậy nữa, thậm chí còn chẳng tỏa ra chút sát khí nào.
Tôi đã bắt đầu nóng ruột nhưng tiên gia lại bình chân như vại. Có điều, đám quỷ này đương nhiên sẽ không đợi chúng tôi, đặc biệt là sau khi thấy chúng tôi không phản ứng lại thì bọn chúng lại càng không còn kiêng dè gì nữa, khí thế hừng hực lao lên.
Khi tay của đám quỷ kia sắp tóm lấy vạt áo của chúng tôi, đột nhiên từ phía cao ốc Phương Viên vọng tới một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét đinh tai nhức óc, khiến cả một con phố đều nghe rất rõ.
"Xem ra mọi việc đã được giải quyết rồi".
Tam Thanh sau lưng tôi bất thình lình thốt lên một câu.
Tôi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Tam Thanh vẫn còn ngồi trên mặt đất nên vội vã tới dìu sư thúc đứng dậy.
"Nhóc con, lần này cậu gặp may rồi. Ai ngờ được tiên bảo hộ của cậu lại là tượng người gỗ liễu?"
"Sư thúc, tượng gỗ liễu mà cũng có thể thành tiên sao?"
Tượng gỗ liễu đúng như tên gọi của nó, đương nhiên là tượng điêu khắc từ gỗ liễu.
Gỗ liễu mặc dù là vật thuần dương nhưng dù gì cũng chỉ là một loại gỗ. Thực vật và động vật đương nhiên vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Gỗ trước tiên phải có ngũ cảm, lại còn phải có linh trí, sau đó mới có thể thành tinh đắc Đạo.
Thực vật muốn thành tinh, so với động vật thì cần phải thêm hai bước nên đương nhiên càng phức tạp hơn gấp trăm lần.
Cho nên tiên bảo hộ đa số đều là động vật, rất ít thấy cây hay đá thành tiên.
Huống hồ, tượng gỗ liễu này lại còn không phải là cây liễu ban đầu mà đã được điêu khắc thành tượng, không có nguồn sống nuôi dưỡng để thành tiên. Vậy thì phải làm cách nào mới khiến nó có thần trí và ngũ cảm?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, bởi con đường thành tiên của thực vật vô cùng khó khăn nên một khi luyện thành tiên thì tu vi chắc chắn sẽ rất cao, Ngũ tiên bình thường không thể sánh bằng.
Nếu như lúc trước khi tôi còn mắt âm dương thì còn có thể nhìn thấy bản thể của tiên gia này. Nhưng hiện giờ tôi không có mắt âm dương, nên người trước mặt chỉ là một thanh niên thâm sâu khó đoán, tính tình nóng lạnh thất thường mà thôi.
Có điều mắt nhìn của Tam Thanh có lẽ không sai, nếu sư thúc đã nói đây là tượng gỗ liễu, lại còn kinh ngạc như thế này thì chắc là đúng sự thật.
Nhất thời, tôi không biết mình nên vui mừng hay nên kinh ngạc.
Tượng gỗ liễu thành tiên có thể nói là chuyện hàng trăm thậm chí hàng nghìn năm mới gặp được một lần. Thật không ngờ tôi không những gặp được mà đó còn là tiên bảo hộ của tôi.
Có điều trong lúc tôi còn đang mông lung suy nghĩ thì phía trước vẫn không có động tĩnh gì.
Trong khoảnh khắc mà đám quỷ kia sắp túm lấy chúng tôi thì đột nhiên một bóng đen vụt qua trước mặt tôi.
Bóng đen đó vừa chạm đất thì đám hồn thể đang chạy trên hàng đầu đã bị nó đạp cho bẹp dí dưới chân.
Một tiếng nổ "đoàng" vang lên, hai hồn thể bị đạp dưới chân bỗng chốc hóa thành tro bay về phía chúng tôi.
Kể ra thì đám tro này chính là tro xương của người chết, có điều ít tạp chất hơn một chút mà thôi.
Có một câu nói rằng, người chết sẽ biến thành quỷ, quỷ chết đi biến thành một thứ gọi là "tích", "tích" chết đi sẽ biến thành "hy", "hy" chết đi mới biến thành "di".
Bước cuối cùng là "di" kia chính là khi cát bụi lại trở về với cát bụt, đất đen quay lại là đất đen, hoàn toàn tan thành mây khói, không còn dấu vết gì trên cõi đời này.
Có điều, đây cũng là cả một quá trình dài. Một con quỷ muốn hóa thành cát bụi thì cũng không hề đơn giản.
Mà đám đông trước mặt chúng tôi đây rõ ràng là quỷ, vốn dĩ nên đi trả nghiệp. Ai có nợ thì đi trả nợ, ai được đầu thai thì đi đầu thai.
Nhưng giờ lại có kẻ khiến họ đảo ngược lại thành người, hồi phục lại hình dạng ban đầu cho nên sau khi bị đánh chết họ mới lập tức hóa thành "di" tức tro tàn.
Hóa thành tro bụi thế này có nghĩa là đã bỏ qua hai bước, trực tiếp đi tới bước cuối cùng, không còn cách nào quay lại.
Tôi nhổ ra một miếng tro vừa bay vào miệng.
Kẻ đứng sau làm chuyện nghịch thiên cải mệnh này đúng là hại người, hại cả quỷ!
Có điều sau khi nhìn rõ cái bóng đen vừa xuất hiện trước mặt chúng tôi thì tôi khá ngạc nhiên.
Đó chính là con linh hồ mà chúng tôi gặp trong động cổ thi!
Toàn thân nó đen nhánh, đôi mắt đen sắc sảo, hàm răng nhọn còn đang tha một người trong miệng.
Người đó gục đầu xuống, không biết là sống hay chết.
"Gừng càng già càng cay, bắt giặc phải bắt vua trước, tượng gỗ liễu này vốn không định động thủ".
Nhìn thấy con linh hồ kia, Tam Thanh cảm thán nói với tôi.
"Chúng ta bước chân vào vùng đất chết này vốn đã ít có cơ hội sống sót. Nếu không phải ông chủ ban nãy khi còn sống có quan hệ tốt với cậu, e rằng lúc vừa gặp mặt ông ta đã ra tay với chúng ta rồi".
Nhìn thấy linh hồ xuất hiện, đám hồn thể kia không một con nào dám động đậy. Tam Thanh biết đại cục đã ổn định trở lại nên mới ghé sát tai tôi nhỏ tiếng thì thầm.
"Mặc dù giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao vùng đất chết này lại hình thành nhưng có thể nhận ra rằng có người muốn thi triển trận pháp tại đây. Trận pháp này e là còn lợi hại hơn cả trận pháp thống lĩnh thiên hạ năm xưa. Nếu không thì sẽ không lấy nhiều hồn thể ra làm tế phẩm như vậy!"
"Tế phẩm?"
Tôi kinh ngạc, lẽ nào đây là thế trận có người cố tình bố trí để chờ chúng tôi ra tay với đám hồn thể này. Hồn thể này phải tan biến thì mới trở thành tế phẩm, như vậy mới hoàn thành được nghi thức?
"Cũng có thể hiểu như vậy, lần này tôi đã hiểu tại sao nãy giờ không có ai động thủ rồi. Kẻ bài binh bố trận này chắc chắn là đang chờ chúng ta ra tay xử lý đám hồn thể này!"
"Hừ, có tôi bảo vệ thì đã sao? Nếu cậu ta cứ vô dụng như thế này thì dù có tôi bảo vệ cũng chẳng được bao lâu. Cũng không biết tại sao người phụ nữ kia lại thích cậu ta nữa".
Vị tiên gia kia nói với tôi như thể một người ông đang quở trách cháu trai của mình khiến tôi chán ngán đảo tròng mắt.
Thấy tôi không nói gì, tiên gia lại hừ lạnh một tiếng.
"Thế nào? Còn không phục à?"
Câu nói của ông ấy giống như đang khiêu khích tôi, nhưng tôi đã được chứng kiến bản lĩnh của vị tiên gia này lợi hại đến mức nào nên dù trong lòng có bực bội thì cũng chỉ đành cười hùa. Chẳng còn cách nào, tôi đánh không lại mà.
Có điều người phụ nữ mà tiên gia nhắc đến khiến tôi thấy hơi hoang mang, lẽ nào ông ấy đang nói đến Liễu Nguyệt Như?
Tôi còn đang suy đoán về những lời tiên gia nói thì đột nhiên có tiếng huýt sáo ở đâu vọng tới.
Âm thanh đó vừa vang lên, đám quỷ vừa nãy còn túm tụm lại một chỗ trù trừ không tiến lên phía trước lại như bị thứ gì đó thúc giục mà bước lại gần chúng tôi.
"Tiên gia, tiên gia muốn quở trách tôi ra sao cũng được, nhưng trước hết chúng ta phải sống sót rời khỏi đây đúng không?"
Vừa nhìn thấy cảnh này, tôi vội vã thúc giục, đặt hết hy vọng lên vị tiên gia kia.
Ai ngờ lời tôi vừa nói lại chọc cho tiên gia cau mày lại, có vẻ như không vui.
"Năm đó ông nội cậu dành không biết bao nhiêu tâm sức cho cậu. Nếu ông ấy nhìn thấy bộ dạng cậu bây giờ chắc phải tức đến nỗi đội mồ sống dậy mất".
Sau khi cay nghiệt sỉ vả tôi thêm một câu, tiên gia khẽ bước lên phía trước chắn trước mặt tôi.
"Thiên địa bất nhân, âm dương ngăn cách, người chết như ngọn đèn đã tắt, thiên Đạo đã là vậy. Vậy mà có kẻ lại dám làm trái ý trời, đúng là tự đào mồ chôn thân!"
Vị tiên gia kia nhìn đám hồn thể người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt rồi lạnh lùng nói.
Tôi hơi lo lắng nhìn vị tiên gia trước mặt, chờ đợi xem ông ấy sẽ thể hiện tuyệt kỹ gì để đẩy lui đám quỷ này.
Thế nhưng vừa nói dứt lời, vị tiên gia lại đứng đó như phỗng rồi chẳng thèm động đậy nữa, thậm chí còn chẳng tỏa ra chút sát khí nào.
Tôi đã bắt đầu nóng ruột nhưng tiên gia lại bình chân như vại. Có điều, đám quỷ này đương nhiên sẽ không đợi chúng tôi, đặc biệt là sau khi thấy chúng tôi không phản ứng lại thì bọn chúng lại càng không còn kiêng dè gì nữa, khí thế hừng hực lao lên.
Khi tay của đám quỷ kia sắp tóm lấy vạt áo của chúng tôi, đột nhiên từ phía cao ốc Phương Viên vọng tới một tiếng thét chói tai.
Tiếng thét đinh tai nhức óc, khiến cả một con phố đều nghe rất rõ.
"Xem ra mọi việc đã được giải quyết rồi".
Tam Thanh sau lưng tôi bất thình lình thốt lên một câu.
Tôi ngẩn người, lúc này mới nhớ ra Tam Thanh vẫn còn ngồi trên mặt đất nên vội vã tới dìu sư thúc đứng dậy.
"Nhóc con, lần này cậu gặp may rồi. Ai ngờ được tiên bảo hộ của cậu lại là tượng người gỗ liễu?"
"Sư thúc, tượng gỗ liễu mà cũng có thể thành tiên sao?"
Tượng gỗ liễu đúng như tên gọi của nó, đương nhiên là tượng điêu khắc từ gỗ liễu.
Gỗ liễu mặc dù là vật thuần dương nhưng dù gì cũng chỉ là một loại gỗ. Thực vật và động vật đương nhiên vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Gỗ trước tiên phải có ngũ cảm, lại còn phải có linh trí, sau đó mới có thể thành tinh đắc Đạo.
Thực vật muốn thành tinh, so với động vật thì cần phải thêm hai bước nên đương nhiên càng phức tạp hơn gấp trăm lần.
Cho nên tiên bảo hộ đa số đều là động vật, rất ít thấy cây hay đá thành tiên.
Huống hồ, tượng gỗ liễu này lại còn không phải là cây liễu ban đầu mà đã được điêu khắc thành tượng, không có nguồn sống nuôi dưỡng để thành tiên. Vậy thì phải làm cách nào mới khiến nó có thần trí và ngũ cảm?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, bởi con đường thành tiên của thực vật vô cùng khó khăn nên một khi luyện thành tiên thì tu vi chắc chắn sẽ rất cao, Ngũ tiên bình thường không thể sánh bằng.
Nếu như lúc trước khi tôi còn mắt âm dương thì còn có thể nhìn thấy bản thể của tiên gia này. Nhưng hiện giờ tôi không có mắt âm dương, nên người trước mặt chỉ là một thanh niên thâm sâu khó đoán, tính tình nóng lạnh thất thường mà thôi.
Có điều mắt nhìn của Tam Thanh có lẽ không sai, nếu sư thúc đã nói đây là tượng gỗ liễu, lại còn kinh ngạc như thế này thì chắc là đúng sự thật.
Nhất thời, tôi không biết mình nên vui mừng hay nên kinh ngạc.
Tượng gỗ liễu thành tiên có thể nói là chuyện hàng trăm thậm chí hàng nghìn năm mới gặp được một lần. Thật không ngờ tôi không những gặp được mà đó còn là tiên bảo hộ của tôi.
Có điều trong lúc tôi còn đang mông lung suy nghĩ thì phía trước vẫn không có động tĩnh gì.
Trong khoảnh khắc mà đám quỷ kia sắp túm lấy chúng tôi thì đột nhiên một bóng đen vụt qua trước mặt tôi.
Bóng đen đó vừa chạm đất thì đám hồn thể đang chạy trên hàng đầu đã bị nó đạp cho bẹp dí dưới chân.
Một tiếng nổ "đoàng" vang lên, hai hồn thể bị đạp dưới chân bỗng chốc hóa thành tro bay về phía chúng tôi.
Kể ra thì đám tro này chính là tro xương của người chết, có điều ít tạp chất hơn một chút mà thôi.
Có một câu nói rằng, người chết sẽ biến thành quỷ, quỷ chết đi biến thành một thứ gọi là "tích", "tích" chết đi sẽ biến thành "hy", "hy" chết đi mới biến thành "di".
Bước cuối cùng là "di" kia chính là khi cát bụi lại trở về với cát bụt, đất đen quay lại là đất đen, hoàn toàn tan thành mây khói, không còn dấu vết gì trên cõi đời này.
Có điều, đây cũng là cả một quá trình dài. Một con quỷ muốn hóa thành cát bụi thì cũng không hề đơn giản.
Mà đám đông trước mặt chúng tôi đây rõ ràng là quỷ, vốn dĩ nên đi trả nghiệp. Ai có nợ thì đi trả nợ, ai được đầu thai thì đi đầu thai.
Nhưng giờ lại có kẻ khiến họ đảo ngược lại thành người, hồi phục lại hình dạng ban đầu cho nên sau khi bị đánh chết họ mới lập tức hóa thành "di" tức tro tàn.
Hóa thành tro bụi thế này có nghĩa là đã bỏ qua hai bước, trực tiếp đi tới bước cuối cùng, không còn cách nào quay lại.
Tôi nhổ ra một miếng tro vừa bay vào miệng.
Kẻ đứng sau làm chuyện nghịch thiên cải mệnh này đúng là hại người, hại cả quỷ!
Có điều sau khi nhìn rõ cái bóng đen vừa xuất hiện trước mặt chúng tôi thì tôi khá ngạc nhiên.
Đó chính là con linh hồ mà chúng tôi gặp trong động cổ thi!
Toàn thân nó đen nhánh, đôi mắt đen sắc sảo, hàm răng nhọn còn đang tha một người trong miệng.
Người đó gục đầu xuống, không biết là sống hay chết.
"Gừng càng già càng cay, bắt giặc phải bắt vua trước, tượng gỗ liễu này vốn không định động thủ".
Nhìn thấy con linh hồ kia, Tam Thanh cảm thán nói với tôi.
"Chúng ta bước chân vào vùng đất chết này vốn đã ít có cơ hội sống sót. Nếu không phải ông chủ ban nãy khi còn sống có quan hệ tốt với cậu, e rằng lúc vừa gặp mặt ông ta đã ra tay với chúng ta rồi".
Nhìn thấy linh hồ xuất hiện, đám hồn thể kia không một con nào dám động đậy. Tam Thanh biết đại cục đã ổn định trở lại nên mới ghé sát tai tôi nhỏ tiếng thì thầm.
"Mặc dù giờ tôi vẫn chưa hiểu tại sao vùng đất chết này lại hình thành nhưng có thể nhận ra rằng có người muốn thi triển trận pháp tại đây. Trận pháp này e là còn lợi hại hơn cả trận pháp thống lĩnh thiên hạ năm xưa. Nếu không thì sẽ không lấy nhiều hồn thể ra làm tế phẩm như vậy!"
"Tế phẩm?"
Tôi kinh ngạc, lẽ nào đây là thế trận có người cố tình bố trí để chờ chúng tôi ra tay với đám hồn thể này. Hồn thể này phải tan biến thì mới trở thành tế phẩm, như vậy mới hoàn thành được nghi thức?
"Cũng có thể hiểu như vậy, lần này tôi đã hiểu tại sao nãy giờ không có ai động thủ rồi. Kẻ bài binh bố trận này chắc chắn là đang chờ chúng ta ra tay xử lý đám hồn thể này!"
Bình luận facebook