Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: Ngũ Hành Bát Quái Phúc
Vô tình thu được một chú Linh Quy, tâm trạng tôi cũng trở nên vui vẻ, chân bước đến trước cổng biệt thự nhà họ Liễu.
Nhà họ Liễu lúc này hình như đang sửa lại sân vườn, sân trước sân sau có những mấy người công nhân.
Tôi liếc nhìn vài cái rồi gõ cửa nhà.
Rất nhanh sau đó, sau cánh cửa vang lên giọng nói tha thiết của Liễu Chấn Quốc.
"Cậu Uy, cậu đến rồi đấy à. Tôi đợi cậu mãi. Cậu xem cậu khách sáo thế nào chứ, mới sáng sớm đã gọi bao nhiêu công nhân đến giúp tôi sửa lại sân, thế này tôi làm sao mà..."
Nói đến đây, cánh cửa mở ra, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Liễu Chấn Quốc liền ghé sát tới.
Làm tôi hốt hoảng, vội lùi về sau hai bước.
"Sao lại là cậu?"
Liễu Chấn Quốc thấy ngoài cửa chỉ có mỗi mình tôi, nụ cười trên gương mặt vụt tắt như triều rút, không chút dấu vết.
"Trương Ly? Cậu còn dám tới đây à?! Tôi còn chưa tìm cậu để tính sổ đâu!"
Tôi còn chưa kịp mở lời, Liễu Chấn Quốc bỗng nhiên nổi cáu, lập tức kéo lấy cổ áo của tôi.
"Nói đi! Rốt cuộc cậu đã cho Nguyệt Như ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi? Có phải cậu dùng tà thuật gì với nó rồi không? Nếu không thì tại sao mà đang yên đang lành con bé lại một mực đòi đính hôn với cậu chứ?!"
Liễu Chấn Quốc càng nói càng giận, cả người ép lên người tôi.
"Không phải tôi đã đồng ý với cậu sẽ cùng cậu về chuẩn bị tiệc rồi sao? Sao giờ cậu lại trở mặt thế hả?!"
Bị "làn mưa xuân" của Lưu Chấn Quốc bắn đầy mặt, tôi cũng bắt đầu mất bình tĩnh.
Đặc biệt là khi nghe những lời ông ta nói, lửa giận trong người tôi càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Tôi đưa tay nắm lấy mặt trong khớp khủy tay ông ta rồi siết chặt vào phần dây chằng.
Một tiếng "Oái" vang lên, Liễu Chấn Quốc lập tức buông tay, rũ cánh tay xuống không còn sức nâng lên.
"Ai cũng có thể nói tôi lật lọng trở mặt, trừ ông ra! Trừ cả nhà họ Liễu các người!"
Lần này đổi thành tôi khí thế áp đảo. Liễu Chấn Quốc không ngờ là tôi tay tôi cũng có chút võ, dọa ông ta rụt cổ, không ngừng lui về sau.
Không ngỡ Liễu Chấn Quốc còn có mặt mũi trách mình lật lọng. Câu này mà lọt ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cười muốn rụng răng hay sao?
"Cậu là Trương Ly?"
Ngay lúc Liễu Chấn Quốc bị tôi làm cho suýt nữa chui vào trong góc tường thì ở phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên chạc tuổi mình đang đứng ở sau lưng.
Vẻ ngoài nhã nhặn lịch thiệp, đeo thêm đôi kính gọng vàng.
Nhưng cậu ta không giống tôi ở chỗ, cậu ta mặc một chiếc blazer cực kỳ tinh tế, vừa nhìn đã biết vô cùng đắt tiền.
"Cậu là Uy Chính Thiên sao?"
Tôi ôm cái bể rùa đứng thẳng người, nhìn đối phương với tư thế vô cùng tự tin.
Trước kia ông chủ tiệm mì đã từng nói rồi, Uy Chính Thiên - sao Văn Khúc hạ phàm.
Cậu thanh niên trước mặt này vừa trắng trẻo lại có khí chất thư sinh, chẳng phải quá hợp hay sao.
Có điều, cậu ta là cái gì hạ phàm thì tôi cũng không rõ, cũng chẳng có hứng thú. Chỉ là nhìn rồi thì thấy Tam Hỏa của cậu ta hết sức mạnh mẽ thôi.
Từ đó cho thấy một điều, cậu ta cũng có tiên gia bảo hộ......
"Ha, tôi còn tưởng là vị đại sư lợi hại nào chứ, không ngờ lại trông lại 'giản dị' thế này đây."
Tên Uy Chính Thiên này trông thì cũng chẳng đến nỗi nào, mà vừa mở miệng ra đã khiến người ta phải cáu thế nhỉ.
"Thứ chúng tôi coi trọng khi làm việc này chính là không thẹn với lòng. Nhưng nghĩ thì những kẻ bị mùi tiền làm mờ mắt như mấy người thì chắc hẳn không thể hiểu nổi lý lẽ này đâu."
Xem ra mục đích khi tên Uy Chính Thiên này đến đây chính là nhằm vào Liễu Nguyệt Như.
Mà tôi đã mở lời với Liễu Nguyệt Như về chuyện kết hôn và nhận lời với cô ấy, thì không thể cho kẻ khác có cơ hội hớt tay trên được.
"Cậu nói cái gì?"
Uy Chính Thiên cau mày, ánh mắt hiện lên nét tàn nhẫn bất thường.
Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng cậu ta vẫn bị tôi nắm thóp một cách nhạy bén.
Lòng tôi chợt nảy sinh hoài nghi.
Nhà họ Uy này quả nhiên là có gì đó quái lạ.
Tôi và Uy Chính Thiên đang đôi co, Liễu Nguyệt Như nghe thấy liền chạy ra.
Vừa trông thấy tôi, Liễu Nguyệt Như dường như vô cùng vui vẻ.
Nhưng lúc bước đến trước mặt tôi, cô ấy lại tỏ vẻ tức giận mà trách móc tôi:
"Hôm qua anh chẳng nói chẳng rằng gì đã rời đi rồi, đến chào một tiếng cũng không, không sợ tôi sẽ bị người khác cướp mất à?"
Kể cũng lạ, chỉ cần nhìn thấy Liễu Nguyệt Như, tôi liền cảm thấy giống như có ánh nắng chiếu rọi qua mây đen, mưa gió phong ba chớp mắt liền hóa thành ngày nắng rực rỡ.
"Tôi đương nhiên là tin cô rồi."
Tôi cười hì hì, thành thực nói ra những điều chân thật trong lòng, không mang quá nhiều sự phô trương.
Liễu Nguyệt Như hình như có chút ngạc nhiên với câu trả lời của tôi.
Cô ấy hơi ngẩn người, sau đó lập tức đỏ mặt. Khóe miệng cô ấy mỉm cười, hơi hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ ngại ngùng đó quả là nhu mì, đáng yêu.
Suốt từ đầu tới giờ, Liễu Nguyệt Như chẳng nhìn Uy Chính Thiên lấy một cái.
Tôi thoáng liếc sang nhìn thử.
Trông thấy hai người chúng tôi ngọt ngào tình tứ ngay trước mắt, gương mặt trắng trẻo của Uy Chính Thiên đã bị mây đen vây kín.
Có điều cậu ta cũng là người biết kìm nén cơn giận, điều chỉnh lại một chút là mỉm cười được ngay.
"Nguyệt Như, tôi có đến tìm đại sư ở Tầm Phúc Đường, xin về được một tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc. Cô treo trong phòng đi, nó nhất định sẽ bảo vệ cô được bình an."
Tuy chẳng khách sáo với tôi chút nào, nhưng trước Liễu Nguyệt Như, cậu ta lại trở nên rất dịu dàng săn sóc.
Dứt lời, cậu ta vừa vẫy tay, lập tức có một người mặc đồng phục đen đem một cái hộp làm từ gỗ đàn hương đi tới.
Vừa nhìn thấy cái hộp tôi đã biết Uy Chính Thiên mang gì đến rồi.
Giống như tôi đã nói lúc trước, những thứ đã được đại sư khai quang đều mang linh khí. Nhìn bằng đôi mắt âm dương của tôi cũng có thể trông thấy một tầng ánh sáng mỏng manh nổi lên ở ngoài.
Xung quanh chiếc hộp gỗ đàn hương này không chỉ được bao bởi một tầng hào quang mỏng, mà còn thấp thoáng hiện ra một lớp ánh sáng màu vàng kim.
Tôi không nhịn được mà âm thầm thán phục một tiếng.
Nhà họ Uy này đúng là tài thật đấy, xin được một bảo vật có khả năng xua đuổi tà ma như chiếc hộp gỗ đàn hương này! Làm tôi bỗng cảm thấy không được tự nhiên.
Trước kia tôi vẫn luôn đi tìm tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc này, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Cuối cùng lại để Chính Thiên tìm ra trước.
Quả đúng là người có tiền thì làm gì cũng được.
Nghĩ lại những lời khi nãy, tôi cảm giác như đang tự vả vào mặt mình vậy.
Liễu Nguyệt Như rõ ràng là cảm nhận được sự khác thường của tôi, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn chú rùa trong lòng tôi, hỏi: "Đây là gì thế?"
Tôi ho khan một tiếng để giải tỏa sự xấu hổ trong lòng.
"Lúc mới đến tôi tình cờ nhặt được chú Linh Quy này, được dịp mang đến tặng cô để trừ tà."
Liễu Nguyệt Như nghe xong liền vô cùng phấn khởi. Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chú rùa rồi hỏi tôi: "Nếu có chú Linh Quy này rồi, vậy còn cần đến Ngũ Hành Bát Quái Phúc nữa không?"
Tôi lặng im suy nghĩ một chút, vẫn thành thật đáp lại: "Vẫn cần đó. Tuy Linh Quy này có thể bảo vệ cho cô bình an, nhưng chỉ có tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc này mới có khả năng phá được phong thủy của ngôi nhà này."
Nghe xong những gì tôi nói, Liễu Nguyệt Như gật gật đầu, lúc này mới xoay người nhìn sang Uy Chính Thiên.
"Cảm ơn thiếu gia Uy đã quan tâm. Nếu đã là thứ quý giá như vậy thì tôi không nhận nổi đâu, anh vẫn nên mang về đi, như vậy nó có thể bảo vệ gia đình anh."
Tôi cứ nghĩ câu hỏi vừa rồi của Liễu Nguyệt Như là để nhận lấy Ngũ Hành Bát Quái Phúc này, chứ không hề nghĩ rằng lời cô ấy thốt ra lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người như vậy.
"Nguyệt Như à, tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc này cực kì khó kiếm. Đến tôi cũng phải đi nhờ vả bao nhiêu người mới có thể xin được. Cô cũng nghe rồi mà, chỉ có nó mới có thể bảo vệ được cô, vậy nên mong cô đừng từ chối lòng tốt của tôi."
Bị Liễu Nguyệt Như cự tuyệt, sắc mặt Uy Chính Thiên liền trở nên khó coi. Những lời nói ra tuy mang vẻ khiêm nhường, nhưng khi nghe thì thấy lộ ra chút gì đó như đang uy hiếp vậy.
Trông thấy thái độ của Liễu Nguyệt Như tôi liền nắm được tâm tư.
"Tuy là khó cầu, nhưng cũng không phải là không cầu được. Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể làm hại được cô ấy đâu."
Tôi tiến lên một bước, che chở Liễu Nguyệt Như phía sau lưng mình.
Nhà họ Liễu lúc này hình như đang sửa lại sân vườn, sân trước sân sau có những mấy người công nhân.
Tôi liếc nhìn vài cái rồi gõ cửa nhà.
Rất nhanh sau đó, sau cánh cửa vang lên giọng nói tha thiết của Liễu Chấn Quốc.
"Cậu Uy, cậu đến rồi đấy à. Tôi đợi cậu mãi. Cậu xem cậu khách sáo thế nào chứ, mới sáng sớm đã gọi bao nhiêu công nhân đến giúp tôi sửa lại sân, thế này tôi làm sao mà..."
Nói đến đây, cánh cửa mở ra, gương mặt tươi cười rạng rỡ của Liễu Chấn Quốc liền ghé sát tới.
Làm tôi hốt hoảng, vội lùi về sau hai bước.
"Sao lại là cậu?"
Liễu Chấn Quốc thấy ngoài cửa chỉ có mỗi mình tôi, nụ cười trên gương mặt vụt tắt như triều rút, không chút dấu vết.
"Trương Ly? Cậu còn dám tới đây à?! Tôi còn chưa tìm cậu để tính sổ đâu!"
Tôi còn chưa kịp mở lời, Liễu Chấn Quốc bỗng nhiên nổi cáu, lập tức kéo lấy cổ áo của tôi.
"Nói đi! Rốt cuộc cậu đã cho Nguyệt Như ăn phải bùa mê thuốc lú gì rồi? Có phải cậu dùng tà thuật gì với nó rồi không? Nếu không thì tại sao mà đang yên đang lành con bé lại một mực đòi đính hôn với cậu chứ?!"
Liễu Chấn Quốc càng nói càng giận, cả người ép lên người tôi.
"Không phải tôi đã đồng ý với cậu sẽ cùng cậu về chuẩn bị tiệc rồi sao? Sao giờ cậu lại trở mặt thế hả?!"
Bị "làn mưa xuân" của Lưu Chấn Quốc bắn đầy mặt, tôi cũng bắt đầu mất bình tĩnh.
Đặc biệt là khi nghe những lời ông ta nói, lửa giận trong người tôi càng lúc càng bùng lên dữ dội.
Tôi đưa tay nắm lấy mặt trong khớp khủy tay ông ta rồi siết chặt vào phần dây chằng.
Một tiếng "Oái" vang lên, Liễu Chấn Quốc lập tức buông tay, rũ cánh tay xuống không còn sức nâng lên.
"Ai cũng có thể nói tôi lật lọng trở mặt, trừ ông ra! Trừ cả nhà họ Liễu các người!"
Lần này đổi thành tôi khí thế áp đảo. Liễu Chấn Quốc không ngờ là tôi tay tôi cũng có chút võ, dọa ông ta rụt cổ, không ngừng lui về sau.
Không ngỡ Liễu Chấn Quốc còn có mặt mũi trách mình lật lọng. Câu này mà lọt ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người ta cười muốn rụng răng hay sao?
"Cậu là Trương Ly?"
Ngay lúc Liễu Chấn Quốc bị tôi làm cho suýt nữa chui vào trong góc tường thì ở phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên chạc tuổi mình đang đứng ở sau lưng.
Vẻ ngoài nhã nhặn lịch thiệp, đeo thêm đôi kính gọng vàng.
Nhưng cậu ta không giống tôi ở chỗ, cậu ta mặc một chiếc blazer cực kỳ tinh tế, vừa nhìn đã biết vô cùng đắt tiền.
"Cậu là Uy Chính Thiên sao?"
Tôi ôm cái bể rùa đứng thẳng người, nhìn đối phương với tư thế vô cùng tự tin.
Trước kia ông chủ tiệm mì đã từng nói rồi, Uy Chính Thiên - sao Văn Khúc hạ phàm.
Cậu thanh niên trước mặt này vừa trắng trẻo lại có khí chất thư sinh, chẳng phải quá hợp hay sao.
Có điều, cậu ta là cái gì hạ phàm thì tôi cũng không rõ, cũng chẳng có hứng thú. Chỉ là nhìn rồi thì thấy Tam Hỏa của cậu ta hết sức mạnh mẽ thôi.
Từ đó cho thấy một điều, cậu ta cũng có tiên gia bảo hộ......
"Ha, tôi còn tưởng là vị đại sư lợi hại nào chứ, không ngờ lại trông lại 'giản dị' thế này đây."
Tên Uy Chính Thiên này trông thì cũng chẳng đến nỗi nào, mà vừa mở miệng ra đã khiến người ta phải cáu thế nhỉ.
"Thứ chúng tôi coi trọng khi làm việc này chính là không thẹn với lòng. Nhưng nghĩ thì những kẻ bị mùi tiền làm mờ mắt như mấy người thì chắc hẳn không thể hiểu nổi lý lẽ này đâu."
Xem ra mục đích khi tên Uy Chính Thiên này đến đây chính là nhằm vào Liễu Nguyệt Như.
Mà tôi đã mở lời với Liễu Nguyệt Như về chuyện kết hôn và nhận lời với cô ấy, thì không thể cho kẻ khác có cơ hội hớt tay trên được.
"Cậu nói cái gì?"
Uy Chính Thiên cau mày, ánh mắt hiện lên nét tàn nhẫn bất thường.
Dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, nhưng cậu ta vẫn bị tôi nắm thóp một cách nhạy bén.
Lòng tôi chợt nảy sinh hoài nghi.
Nhà họ Uy này quả nhiên là có gì đó quái lạ.
Tôi và Uy Chính Thiên đang đôi co, Liễu Nguyệt Như nghe thấy liền chạy ra.
Vừa trông thấy tôi, Liễu Nguyệt Như dường như vô cùng vui vẻ.
Nhưng lúc bước đến trước mặt tôi, cô ấy lại tỏ vẻ tức giận mà trách móc tôi:
"Hôm qua anh chẳng nói chẳng rằng gì đã rời đi rồi, đến chào một tiếng cũng không, không sợ tôi sẽ bị người khác cướp mất à?"
Kể cũng lạ, chỉ cần nhìn thấy Liễu Nguyệt Như, tôi liền cảm thấy giống như có ánh nắng chiếu rọi qua mây đen, mưa gió phong ba chớp mắt liền hóa thành ngày nắng rực rỡ.
"Tôi đương nhiên là tin cô rồi."
Tôi cười hì hì, thành thực nói ra những điều chân thật trong lòng, không mang quá nhiều sự phô trương.
Liễu Nguyệt Như hình như có chút ngạc nhiên với câu trả lời của tôi.
Cô ấy hơi ngẩn người, sau đó lập tức đỏ mặt. Khóe miệng cô ấy mỉm cười, hơi hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ ngại ngùng đó quả là nhu mì, đáng yêu.
Suốt từ đầu tới giờ, Liễu Nguyệt Như chẳng nhìn Uy Chính Thiên lấy một cái.
Tôi thoáng liếc sang nhìn thử.
Trông thấy hai người chúng tôi ngọt ngào tình tứ ngay trước mắt, gương mặt trắng trẻo của Uy Chính Thiên đã bị mây đen vây kín.
Có điều cậu ta cũng là người biết kìm nén cơn giận, điều chỉnh lại một chút là mỉm cười được ngay.
"Nguyệt Như, tôi có đến tìm đại sư ở Tầm Phúc Đường, xin về được một tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc. Cô treo trong phòng đi, nó nhất định sẽ bảo vệ cô được bình an."
Tuy chẳng khách sáo với tôi chút nào, nhưng trước Liễu Nguyệt Như, cậu ta lại trở nên rất dịu dàng săn sóc.
Dứt lời, cậu ta vừa vẫy tay, lập tức có một người mặc đồng phục đen đem một cái hộp làm từ gỗ đàn hương đi tới.
Vừa nhìn thấy cái hộp tôi đã biết Uy Chính Thiên mang gì đến rồi.
Giống như tôi đã nói lúc trước, những thứ đã được đại sư khai quang đều mang linh khí. Nhìn bằng đôi mắt âm dương của tôi cũng có thể trông thấy một tầng ánh sáng mỏng manh nổi lên ở ngoài.
Xung quanh chiếc hộp gỗ đàn hương này không chỉ được bao bởi một tầng hào quang mỏng, mà còn thấp thoáng hiện ra một lớp ánh sáng màu vàng kim.
Tôi không nhịn được mà âm thầm thán phục một tiếng.
Nhà họ Uy này đúng là tài thật đấy, xin được một bảo vật có khả năng xua đuổi tà ma như chiếc hộp gỗ đàn hương này! Làm tôi bỗng cảm thấy không được tự nhiên.
Trước kia tôi vẫn luôn đi tìm tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc này, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được.
Cuối cùng lại để Chính Thiên tìm ra trước.
Quả đúng là người có tiền thì làm gì cũng được.
Nghĩ lại những lời khi nãy, tôi cảm giác như đang tự vả vào mặt mình vậy.
Liễu Nguyệt Như rõ ràng là cảm nhận được sự khác thường của tôi, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi rồi lại nhìn chú rùa trong lòng tôi, hỏi: "Đây là gì thế?"
Tôi ho khan một tiếng để giải tỏa sự xấu hổ trong lòng.
"Lúc mới đến tôi tình cờ nhặt được chú Linh Quy này, được dịp mang đến tặng cô để trừ tà."
Liễu Nguyệt Như nghe xong liền vô cùng phấn khởi. Cô ấy đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chú rùa rồi hỏi tôi: "Nếu có chú Linh Quy này rồi, vậy còn cần đến Ngũ Hành Bát Quái Phúc nữa không?"
Tôi lặng im suy nghĩ một chút, vẫn thành thật đáp lại: "Vẫn cần đó. Tuy Linh Quy này có thể bảo vệ cho cô bình an, nhưng chỉ có tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc này mới có khả năng phá được phong thủy của ngôi nhà này."
Nghe xong những gì tôi nói, Liễu Nguyệt Như gật gật đầu, lúc này mới xoay người nhìn sang Uy Chính Thiên.
"Cảm ơn thiếu gia Uy đã quan tâm. Nếu đã là thứ quý giá như vậy thì tôi không nhận nổi đâu, anh vẫn nên mang về đi, như vậy nó có thể bảo vệ gia đình anh."
Tôi cứ nghĩ câu hỏi vừa rồi của Liễu Nguyệt Như là để nhận lấy Ngũ Hành Bát Quái Phúc này, chứ không hề nghĩ rằng lời cô ấy thốt ra lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người như vậy.
"Nguyệt Như à, tấm Ngũ Hành Bát Quái Phúc này cực kì khó kiếm. Đến tôi cũng phải đi nhờ vả bao nhiêu người mới có thể xin được. Cô cũng nghe rồi mà, chỉ có nó mới có thể bảo vệ được cô, vậy nên mong cô đừng từ chối lòng tốt của tôi."
Bị Liễu Nguyệt Như cự tuyệt, sắc mặt Uy Chính Thiên liền trở nên khó coi. Những lời nói ra tuy mang vẻ khiêm nhường, nhưng khi nghe thì thấy lộ ra chút gì đó như đang uy hiếp vậy.
Trông thấy thái độ của Liễu Nguyệt Như tôi liền nắm được tâm tư.
"Tuy là khó cầu, nhưng cũng không phải là không cầu được. Anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, không ai có thể làm hại được cô ấy đâu."
Tôi tiến lên một bước, che chở Liễu Nguyệt Như phía sau lưng mình.
Bình luận facebook