Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179: Chồn yêu đổi mạng
Lúc Tào Thần nói đến đây, xe đã chạy vào một thôn làng.
Tôi hỏi Tào Thần bằng giọng hoài nghi.
“Chẳng phải bố anh đã được đưa đến bệnh viện rồi à? Sao lại lái xe đến thôn?”
Tào Thần nhìn tôi với sắc mặt khá khó coi.
“Vì đã xảy ra chuyện ở đây. Vốn dĩ, ông ấy vẫn nằm trên giường bệnh sau khi làm xong phẫu thuật. Nhưng đến năm giờ sáng, bố lại đột nhiên làm ầm lên”.
“Ông ấy không chịu nằm viện nữa. Không ai khuyên được bố cả, ông ấy cứ la lối đòi về nhà, còn muốn ăn gà quay, uống rượu trắng. Thấy chúng tôi cứ sốt sắng khuyên mãi, bố đập vỡ cả bột bó thạch cao vừa được băng xong!”
“Sợ ông ấy lại xảy ra bất trắc gì, nên chúng tôi đành phải đưa bố về đây”.
Tôi nhíu mày lại.
Thế này đúng là hơi kỳ lạ thật.
Theo lý mà nói, Tào Kiến Quân vì chuyện tiền mua mạng nên đã chọc giận chồn yêu, ắt hẳn sẽ bị nó báo thù.
Nhưng sau chuyện ấy, Tào Kiến Quân đã ném thêm tiền, vậy mà vẫn mất một cánh tay.
Nếu lúc ấy chồn yêu không tiếp tục ra tay, vậy chứng tỏ chuyện này xem như đã xong xuôi rồi.
Vậy tại sao lại xảy ra rắc rối nữa?
Thế này không giống tác phong bình thường của chồn yêu.
Nếu chúng muốn bạn chết thì tuyệt đối không chờ đến canh năm, lại càng không lý gì cho bạn cơ hội nghỉ ngơi và chữa trị.
Lẽ nào vẫn còn có thứ gì khác đang giở trò ở đây?
Tôi lờ mờ cảm giác được chuyện có vẻ không đơn giản như vậy. Hoặc là trong hai bố con nhà họ Tào có người đã nói dối, hoặc là vẫn còn thứ gì khác đang gây rối.
Nhưng dù là tình huống nào thì cũng là một vấn đề khá nan giải đối với tôi.
Tôi hơi hối hận vì đã không đưa Hoàng Cường theo. Tuy rằng tôi vẫn chưa tin được ông ấy, nhưng có lẽ đối phương có thể giúp tôi một tay trong chuyện này.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại sau một bức tường đất.
Điều kiện nhà Tào Kiến Quân không tốt lắm. Bức tường đất bao quanh một khoảng sân, trong sân mọc cỏ dại um tùm, hai căn phòng hơi cũ nát. Đang là ban ngày, vậy mà trong nhà lại rất tối.
Khi tôi vén rèm và bước vào nhà, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi vội vã chạy đến giường xem thử.
Lúc này đây, Tào Kiến Quân đang nằm trên giường, mũi từ miệng và mũi chảy ra, hai mắt trợn trắng.
Tôi rất kinh hãi, nhưng đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh. Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.
Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.
Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.
Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!
Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.
Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.
Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.
“Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”
Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa. Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.
Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường. Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.
Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta. Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.
Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.
Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.
Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.
Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi. Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm. Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!
Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?
Tôi lại nhìn một cái chân trước của chồn yêu, da thịt bong tróc, xương cũng lộ ra. Xem ra cánh tay của Tào Kiến Quân cũng là do con chồn nhỏ này gây ra.
Tuy tôi biết khả năng sống sót của Tào Kiến Quân là rất thấp, nhưng cố gắng liều một phen vẫn tốt hơn thẳng thừng từ bỏ.
Tôi vội vàng kéo Tào Thần đến và ấn mạnh lên vai anh ta.
Tào Thần không đề phòng nên bị tôi kéo đến mức lảo đảo, lại còn bị tôi ấn xuống nên chân lập tức nhũn ra. Ngay sau đó, anh ta đã quỳ xuống trước mặt chồn yêu.
“Mau cúi lạy!”
Tôi gầm lên với một Tào Thần đang còn ngơ ngác.
Thoạt đầu Tào Thần vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng con chồn đang chảy máu kia, trong lòng anh ta bỗng run lên sợ hãi. Dáng vẻ của nó giống hệt bố anh ta!
Cảnh tượng kỳ dị này khiến anh ta không dám chần chừ nữa. Vừa nghe tôi ra lệnh, anh ta lập tức tuân theo răm rắp, dập đầu “cồm cộp” xuống đất mấy cái liền để vái lạy con chồn nhỏ.
“Thưa Đại tiên, nhà họ Tào vì nhất thời nổi lòng tham nên đã đắc tội với Đại tiên. Nay ông ta đã ăn năn, biết sai chịu sửa, hy vọng Đại tiên đừng ra tay diệt trừ, cho ông ta một con đường sống. Sau này, ông ta nhất định sẽ thắp hương thờ cúng mỗi ngày”.
Khi Tào Thần cúi lạy, tôi cũng không đứng nhìn, vội vã cất lời hoà giải.
Thật ra chuyện hoà giải này cũng rất nguy hiểm. Lúc trước từng nói rồi đấy, chồn yêu là loài nhỏ nhen và thù dai nhất.
Nếu như nó và người này có thù oán sâu nặng mà bạn vẫn kiên quyết muốn đứng ra hoà giải, vậy thì nó sẽ chuyển sang trả thù bạn.
Tôi biết rõ chuyện này khá là phiền phức, nhưng không thể khoanh tay mặc kệ nên đành cắn răng mà làm.
Nghe tôi nói xong, chồn yêu không có ý định dừng tay, vẫn dùng sức chọc cây gậy vào não mình.
Thấy chất lỏng máu trắng kia chảy ngày càng nhiều, trong lòng tôi lo lắng vô cùng. Tôi không nghĩ nhiều được nữa, bèn giậm mạnh chân và nói bằng giọng cao hơn.
“Cứ muốn làm yêu quái, không đi theo con đường đúng đắn, làm hại đến mạng người, ngươi cũng sẽ không thoát được!”
Đây được xem là lời cảnh cáo. Tôi đang nói với nó rằng, nếu nó khiến Tào Kiến Quân mất mạng, tôi nhất định sẽ không tha cho nó!
Bất luận Tào Kiến Quân sống hay chết thì mối thù giữa chúng tôi cũng đã hình thành.
Nghe tôi nói vậy, rốt cuộc con chồn nhỏ cũng dừng tay. Có điều lúc này nó đã thoi thóp, toàn thân co giật.
Đột nhiên lại có thêm một con chồn yêu nhảy xuống từ trên tường.
Con chồn yêu này rõ là lớn hơn con tự hại kia rất nhiều. Trên người nó còn có nhiều lông trắng, đôi mắt rất sáng, vừa nhìn đã biết đây là một con chồn lớn sắp thành tinh.
Tôi nhìn với vẻ mơ hồ, dường như nó là con chồn đã chặn đường chúng tôi vào tối qua.
Sau khi nhảy từ trên tường xuống, nó tiến lại gần chúng tôi và ngồi xuống, hệt như con người vậy.
Hai mắt của nó loé sáng đầy hung tợn, liếc qua liếc lại nhìn tôi và Tào Thần.
Sau khi thấy con chồn yêu này đến ngồi trước mặt mình hệt như con người, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhưng tôi đã lên tiếng cảnh cáo, tất nhiên không thể tỏ ra run sợ. Nó nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó, chẳng ai nhường ai.
Cuối cùng, con chồn yêu kia giơ chân trước lên và chỉ vào Tào Thần. Sau đó, nó ngậm lấy con chồn nhỏ đang sống dở chết với mũi miệng chảy đầy máu kia, rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài bức tường và biến mất.
Thấy chồn yêu đã bỏ đi, tôi vội vàng chạy vào nhà để xem tình hình của Tào Kiến Quân. Lúc này, mũi và miệng của ông ta vẫn còn chảy máu, nhưng rõ ràng tình trạng đã khá hơn rất nhiều.
Ông ta nằm thở yếu ớt trên giường, sắc mặt trắng bệch vô cùng đáng sợ.
Tôi hỏi Tào Thần bằng giọng hoài nghi.
“Chẳng phải bố anh đã được đưa đến bệnh viện rồi à? Sao lại lái xe đến thôn?”
Tào Thần nhìn tôi với sắc mặt khá khó coi.
“Vì đã xảy ra chuyện ở đây. Vốn dĩ, ông ấy vẫn nằm trên giường bệnh sau khi làm xong phẫu thuật. Nhưng đến năm giờ sáng, bố lại đột nhiên làm ầm lên”.
“Ông ấy không chịu nằm viện nữa. Không ai khuyên được bố cả, ông ấy cứ la lối đòi về nhà, còn muốn ăn gà quay, uống rượu trắng. Thấy chúng tôi cứ sốt sắng khuyên mãi, bố đập vỡ cả bột bó thạch cao vừa được băng xong!”
“Sợ ông ấy lại xảy ra bất trắc gì, nên chúng tôi đành phải đưa bố về đây”.
Tôi nhíu mày lại.
Thế này đúng là hơi kỳ lạ thật.
Theo lý mà nói, Tào Kiến Quân vì chuyện tiền mua mạng nên đã chọc giận chồn yêu, ắt hẳn sẽ bị nó báo thù.
Nhưng sau chuyện ấy, Tào Kiến Quân đã ném thêm tiền, vậy mà vẫn mất một cánh tay.
Nếu lúc ấy chồn yêu không tiếp tục ra tay, vậy chứng tỏ chuyện này xem như đã xong xuôi rồi.
Vậy tại sao lại xảy ra rắc rối nữa?
Thế này không giống tác phong bình thường của chồn yêu.
Nếu chúng muốn bạn chết thì tuyệt đối không chờ đến canh năm, lại càng không lý gì cho bạn cơ hội nghỉ ngơi và chữa trị.
Lẽ nào vẫn còn có thứ gì khác đang giở trò ở đây?
Tôi lờ mờ cảm giác được chuyện có vẻ không đơn giản như vậy. Hoặc là trong hai bố con nhà họ Tào có người đã nói dối, hoặc là vẫn còn thứ gì khác đang gây rối.
Nhưng dù là tình huống nào thì cũng là một vấn đề khá nan giải đối với tôi.
Tôi hơi hối hận vì đã không đưa Hoàng Cường theo. Tuy rằng tôi vẫn chưa tin được ông ấy, nhưng có lẽ đối phương có thể giúp tôi một tay trong chuyện này.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại sau một bức tường đất.
Điều kiện nhà Tào Kiến Quân không tốt lắm. Bức tường đất bao quanh một khoảng sân, trong sân mọc cỏ dại um tùm, hai căn phòng hơi cũ nát. Đang là ban ngày, vậy mà trong nhà lại rất tối.
Khi tôi vén rèm và bước vào nhà, mùi máu tanh nồng nặc đã xộc thẳng vào mũi tôi.
Tôi vội vã chạy đến giường xem thử.
Lúc này đây, Tào Kiến Quân đang nằm trên giường, mũi từ miệng và mũi chảy ra, hai mắt trợn trắng.
Tôi rất kinh hãi, nhưng đã nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí cực thịnh. Thịnh cực tất suy, nên mới xảy ra hiện tượng âm dương luân chuyển.
Đây là thời điểm thuận lợi để đuổi ma quỷ, cũng là thời điểm tốt để ma quỷ lộng hành.
Lúc này Tào Kiến Quân đang chảy máu từ mũi và miệng, nhưng bên cạnh lại không có vũ khí sắc bén gì. Điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến là chồn yêu.
Lúc này chắc chắn có một con chồn yêu đang tự hại mình ở gần nhà Tào Kiến Quân!
Sau khi theo tôi vào nhà, Tào Thần vừa nhìn thấy bộ dạng ấy của Tào Kiến Quân đã lập tức trở nên lo lắng.
Anh ta gào lên một tiếng “bố” đầy đau đớn rồi chạy thẳng đến giường.
Tôi lập tức kéo tay anh ta lại rồi giận dữ quát lên.
“Anh chạy đến làm gì, thay vì khóc lóc thì mau đi tìm cùng tôi đi! Tìm ngay con chồn yêu đang nấp ở gần nhà anh!”
Tôi nhìn lượng máu đang chảy ra của Tào Kiến Quân, chỉ sợ không gắng gượng được lâu nữa. Nếu còn chậm trễ, e rằng ông ta sẽ mất mạng.
Tào Thần cũng biết chuyện này có điểm dị thường. Bố Tào Thần đã bảo anh ta tìm tôi, nên lúc này anh ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào tôi thôi.
Hai chúng tôi tức tốc tìm kiếm khắp ngõ ngách trong nhà anh ta. Cuối cùng, chúng tôi cũng nhìn thấy một con chồn nhỏ trong bụi cỏ dại ngoài sân.
Con chồn nhỏ ấy đang cầm một cây gậy gỗ và tự chọc vào mũi nó, chọc đến mức hai mắt trợn trắng và chảy đầy máu tươi.
Không chỉ có máu, mà còn có thứ gì đó màu trắng chảy dọc xuống từ cây gậy gỗ.
Tôi vừa nhìn thấy thứ màu trắng ấy thì chân đã trở nên mềm nhũn.
Thôi xong, Tào Kiến Quân xem như không cứu được nữa rồi. Con chồn yêu này ra tay cũng độc ác lắm. Nó đã lấy cây gậy gỗ kia chọc thẳng vào não mình!
Đôi bên có thù hận sâu nặng thế nào mà con chồn này lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?
Tôi lại nhìn một cái chân trước của chồn yêu, da thịt bong tróc, xương cũng lộ ra. Xem ra cánh tay của Tào Kiến Quân cũng là do con chồn nhỏ này gây ra.
Tuy tôi biết khả năng sống sót của Tào Kiến Quân là rất thấp, nhưng cố gắng liều một phen vẫn tốt hơn thẳng thừng từ bỏ.
Tôi vội vàng kéo Tào Thần đến và ấn mạnh lên vai anh ta.
Tào Thần không đề phòng nên bị tôi kéo đến mức lảo đảo, lại còn bị tôi ấn xuống nên chân lập tức nhũn ra. Ngay sau đó, anh ta đã quỳ xuống trước mặt chồn yêu.
“Mau cúi lạy!”
Tôi gầm lên với một Tào Thần đang còn ngơ ngác.
Thoạt đầu Tào Thần vẫn chưa phản ứng kịp, nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng con chồn đang chảy máu kia, trong lòng anh ta bỗng run lên sợ hãi. Dáng vẻ của nó giống hệt bố anh ta!
Cảnh tượng kỳ dị này khiến anh ta không dám chần chừ nữa. Vừa nghe tôi ra lệnh, anh ta lập tức tuân theo răm rắp, dập đầu “cồm cộp” xuống đất mấy cái liền để vái lạy con chồn nhỏ.
“Thưa Đại tiên, nhà họ Tào vì nhất thời nổi lòng tham nên đã đắc tội với Đại tiên. Nay ông ta đã ăn năn, biết sai chịu sửa, hy vọng Đại tiên đừng ra tay diệt trừ, cho ông ta một con đường sống. Sau này, ông ta nhất định sẽ thắp hương thờ cúng mỗi ngày”.
Khi Tào Thần cúi lạy, tôi cũng không đứng nhìn, vội vã cất lời hoà giải.
Thật ra chuyện hoà giải này cũng rất nguy hiểm. Lúc trước từng nói rồi đấy, chồn yêu là loài nhỏ nhen và thù dai nhất.
Nếu như nó và người này có thù oán sâu nặng mà bạn vẫn kiên quyết muốn đứng ra hoà giải, vậy thì nó sẽ chuyển sang trả thù bạn.
Tôi biết rõ chuyện này khá là phiền phức, nhưng không thể khoanh tay mặc kệ nên đành cắn răng mà làm.
Nghe tôi nói xong, chồn yêu không có ý định dừng tay, vẫn dùng sức chọc cây gậy vào não mình.
Thấy chất lỏng máu trắng kia chảy ngày càng nhiều, trong lòng tôi lo lắng vô cùng. Tôi không nghĩ nhiều được nữa, bèn giậm mạnh chân và nói bằng giọng cao hơn.
“Cứ muốn làm yêu quái, không đi theo con đường đúng đắn, làm hại đến mạng người, ngươi cũng sẽ không thoát được!”
Đây được xem là lời cảnh cáo. Tôi đang nói với nó rằng, nếu nó khiến Tào Kiến Quân mất mạng, tôi nhất định sẽ không tha cho nó!
Bất luận Tào Kiến Quân sống hay chết thì mối thù giữa chúng tôi cũng đã hình thành.
Nghe tôi nói vậy, rốt cuộc con chồn nhỏ cũng dừng tay. Có điều lúc này nó đã thoi thóp, toàn thân co giật.
Đột nhiên lại có thêm một con chồn yêu nhảy xuống từ trên tường.
Con chồn yêu này rõ là lớn hơn con tự hại kia rất nhiều. Trên người nó còn có nhiều lông trắng, đôi mắt rất sáng, vừa nhìn đã biết đây là một con chồn lớn sắp thành tinh.
Tôi nhìn với vẻ mơ hồ, dường như nó là con chồn đã chặn đường chúng tôi vào tối qua.
Sau khi nhảy từ trên tường xuống, nó tiến lại gần chúng tôi và ngồi xuống, hệt như con người vậy.
Hai mắt của nó loé sáng đầy hung tợn, liếc qua liếc lại nhìn tôi và Tào Thần.
Sau khi thấy con chồn yêu này đến ngồi trước mặt mình hệt như con người, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhưng tôi đã lên tiếng cảnh cáo, tất nhiên không thể tỏ ra run sợ. Nó nhìn tôi, tôi cũng nhìn nó, chẳng ai nhường ai.
Cuối cùng, con chồn yêu kia giơ chân trước lên và chỉ vào Tào Thần. Sau đó, nó ngậm lấy con chồn nhỏ đang sống dở chết với mũi miệng chảy đầy máu kia, rồi nhẹ nhàng nhảy ra ngoài bức tường và biến mất.
Thấy chồn yêu đã bỏ đi, tôi vội vàng chạy vào nhà để xem tình hình của Tào Kiến Quân. Lúc này, mũi và miệng của ông ta vẫn còn chảy máu, nhưng rõ ràng tình trạng đã khá hơn rất nhiều.
Ông ta nằm thở yếu ớt trên giường, sắc mặt trắng bệch vô cùng đáng sợ.
Bình luận facebook