Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181: Dụ người nói ra
Cuối cùng tôi thấy cứ thế này thì tang sự sẽ khó có thể ổn thỏa nên đành phải cùng Tào Thần đi gõ cửa từng nhà giải thích.
Đương nhiên, giải thích cũng phải tuân theo sự thực. Mặc dù tôi cũng hận con chồn kia đã quá hung ác nhưng nói dối là điều tôi không làm.
Đại khái giải thích là chồn yêu chặn đường đòi tiền không thành nên oán hận ra tay hại chết Hoàng Kiến Quân.
Người nông dân cực khổ sinh sống nên một đồng cũng không dám dùng bữa bãi. Vì vậy khi nghe chuyện chồn yêu cướp tiền không thành đâm ra tức giận giết người thì ai cũng tức giận.
Đây chẳng phải là điều mà những kẻ cướp của trộm cắp hay làm sao?
Thế là mọi người đều đồng cảm cho Tào Kiến Quân. Họ vừa chửi chồn yêu thất đức vừa vội vàng giúp đỡ Tào Thần.
Như vậy thì mọi chuyện cũng mới được hoàn thành thuận lợi theo đúng phong tục tập quán.
Có điều, giờ nghe lời cảm kích của Tào Thần, tôi không thể nào cười cho nổi.
Bất luận thế nào thì lần này tôi và chồn yêu cũng đã kết mối thâm thù.
Nghĩ tới việc lúc này có một con chồn chuẩn bị đòi mạng thì khiến rượu đưa tới miệng tôi lấp tức mất đi mùi vị.
“Tào Thần, có một chuyện tôi muốn hỏi anh nhưng anh phải nói thật cho tôi biết”.
Tôi trịnh trọng nhìn Tào Thần. Tào Kiến Quân đã chết. Chuyện tối hôm đó là thật hay giả thì không cần phải truy cứu nữa, trừ khi đi hỏi trực tiếp chồn yêu kia nhưng đó rõ ràng là hạ hạ sách.
“Cậu hỏi đi, tôi nhất định biết sẽ nói”.
Tào Thần cũng là người ngay thẳng, không có ý đồ gì. Chỉ cần bạn đối xử tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ hết lòng hết dạ với bạn. Đây cũng là một trong lý do tôi lựa chọn ở lại giúp đỡ anh ta.
“Lúc anh còn nhỏ, có phải từng bị chồn yêu ức hiếp không?”
Câu hỏi của tôi có phần tế nhị.
Theo lý mà nói, nếu như lần báo thù này có liên quan tới Tào Thần thì nhất định là năm xưa anh ta đã làm chuyện gì đó đắc tội với chồn yêu. Có điều nghe ý tứ thì có vẻ khi đó anh ta còn nhỏ nên không thể phân biệt được là mình có đắc tội với chồn yêu hay không.
Tào Thần nghe tôi hỏi xong thì ngây người, sau đó đôi mắt ánh lên vẻ căm hận và sợ hãi.
Không sai, anh ta đang sợ hãi.
“Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Trương đại sư. Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, bởi vì đến cả bản thân tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc đó là sự thật hay là mơ”.
Nói xong, Tào Thân nâng ly rượu uống cạn. Bình tĩnh lại, anh ta mới bắt đầu lần mò đầu mối và chậm rãi kể lại chuyện kỳ lạ mười năm trước cho tôi nghe.
“Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có một lần tôi tới nhà bạn chơi về muộn. Trên đường về đã là nửa đêm. Bạn tôi giữ tôi ở lại, nhưng khi đó tôi vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn mà, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị đánh, vì vậy dù trời có tối thế nào thì tôi cũng phải mò đường về nhà”.
“Khi đi tới trước một cây hòe tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người ở phía sau gọi mình. Có điều không phải gọi tên tôi mà là gọi “thiếu niên”, trong đêm tối tôi cũng không nhìn rõ chỉ thấy có một bóng hình rất thấp đứng dưới gốc cây hòe, bóng hình đó còn thấp hơn tôi lúc chưa dậy thì của khi đó nữa”.
Nói tới đây, nỗi sợ hãi trong ánh mắt Tào Thần càng nhiều hơn.
“Ban đầu tôi tưởng là trẻ con nhà nào trốn ở đó trêu tôi, dọa tôi nên định đi tới đánh cho vài phát. Nhưng khi tôi bước tới mới kịp nhận ra đêm hôm thế này, có trẻ con nhà ai lại chạy tới mà trốn tìm chứ?”
“Nhưng đợi khi tôi nhận ra không ổn thì tôi đã bước tới gốc cây hòe và nhìn rõ được bóng hình đứng ở đó”.
“Hóa ra là một con chồn! Chỉ có điều con chồn này to hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa điều kỳ lạ là nó không đi bằng bốn chân mà đứng thẳng giống như con người vậy. Hai chân sau chạm đất, hai chân trước thì khoanh trước ngực, trên đầu nó còn đội một cái mũ cỏ, nhìn bộ dạng, thần thái thì đúng là giống y như một con ngươì”.
Cùng với sự miêu tả của Tào Thần thì tôi cũng nổi da gà giống anh ta nhìn thấy cảnh tượng khi đó.
“Trương đại sư, cậu có tin con chồn đó biết nói tiếng người không?”
Tào Thần đột nhiên đổi giọng, run rẩy hỏi tôi.
Nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra Tào Thần đã gặp phải chuyện gì năm đó.
“Có phải con chồn đó còn hỏi anh một câu không?"
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại.
Tào Thần sững sờ, kinh hãi há miệng.
“Sao, sao cậu biết? Lẽ nào việc chồn biết nói là thật sao? Tôi cứ tưởng đó là một giấc mơ…đúng vậy, năm đó con chồn còn hỏi tôi một câu, nó nói: Cậu xem tôi có giống con người hay không?”
Nhìn Tào Thần bị dọa tới mức tái mặt, tôi chau mày bèn hỏi ngay.
“Vậy năm đó anh đã trả lời là gì?”
Tôi biết, Hoàng Tào đã gặp phải con chồn dụ nói chuyện.
Chuyện này nói ra có phần tà ma. Nếu như không nói kỹ thì không hiểu vì thực ra là ở con người có những quyền lực của thiên đế.
Quyền lực đó là gì? Nói đơn giản đó là chút năng lượng có thể khiến cho những loại vật có phần tinh quái có thể biến thành con người.
Giống như ngũ đại tiên đã nhắc tới trước đó. Bọn chúng không hề giống trong phim tức là khi tu vi đạt tới trình độ nhất định thì có thể tự nhiên biến thành con người.
Vì chỉ riêng việc có đủ lợi ích vẫn chưa đủ, muốn biến thành con người thì phải dựa vào quyền lực thiên đế trên cơ thể con người mới được.
Lúc này, bọn chúng sẽ tìm tới con người để đạt được điều đó.
Quá trình dụ người nói ra cực kỳ đơn giản. Đó là đám động vật sẽ bắt chước giống như con người, tự mặc đồ lên người mình hoặc là đội mũ, ăn mặc như người sống rồi đi tìm đại một người và bước tới hỏi một câu.
“Cậu thấy tôi có giống người hay không?”
Nếu lúc này người kia đáp lại kiểu như ‘giống’ thì con vật đó sẽ thật sự biến thành người, từ đó được liệt vào hàng tiên gia và trở thành thần tiên.
Còn người giúp chúng thành tiên thì đương nhiên cũng tạo nên thiện duyên và những con vật kia sau khi thành tiên cũng sẽ đi bảo vệ gia đình của người đó.
Nhưng nếu người mà chúng dụ nói ra không biết điều, nói là ‘không giống’ hoặc là trả lời những câu kiểu phủ định thì tu vi mấy trăm năm của con vật đó coi như công cốc, phải làm lại từ đầu, tu lại hàng trăm năm, đợi tu vi đủ rồi thì mới có thể đi dụ người khác nói ra tiếp.
Thế giới này thật kỳ diệu, giữa vạn vật luôn có mối liên hệ với nhau, vật này gắp liền với vật khác thật vi diệu.
Tào Thần nghe tôi trả lời thì cười khổ.
“Trương đại sư, nếu là lúc cậu mười hai tuổi, trong đường núi tối tăm gặp phải một con chồn biết đứng thì cậu sẽ có phản ứng gì? Tôi làm gì dám trả lời, đến cả tiếng kêu còn không phát ra được chỉ biết vừa chạy vừa ngã lồm cồm về tới nhà”.
“Về tới nơi tôi cũng không dám nói với bố mẹ mình, sợ họ nói vì tôi ham chơi nên mới bịa chuyện lừa gạt họ, vì vậy tôi vội vã ăn lấy miếng cơm rồi nằm vật ra giường ngủ mất".
“Ai mà biết giấc ngủ đó của tôi kéo dài tới tận ba ngày”.
Đương nhiên, giải thích cũng phải tuân theo sự thực. Mặc dù tôi cũng hận con chồn kia đã quá hung ác nhưng nói dối là điều tôi không làm.
Đại khái giải thích là chồn yêu chặn đường đòi tiền không thành nên oán hận ra tay hại chết Hoàng Kiến Quân.
Người nông dân cực khổ sinh sống nên một đồng cũng không dám dùng bữa bãi. Vì vậy khi nghe chuyện chồn yêu cướp tiền không thành đâm ra tức giận giết người thì ai cũng tức giận.
Đây chẳng phải là điều mà những kẻ cướp của trộm cắp hay làm sao?
Thế là mọi người đều đồng cảm cho Tào Kiến Quân. Họ vừa chửi chồn yêu thất đức vừa vội vàng giúp đỡ Tào Thần.
Như vậy thì mọi chuyện cũng mới được hoàn thành thuận lợi theo đúng phong tục tập quán.
Có điều, giờ nghe lời cảm kích của Tào Thần, tôi không thể nào cười cho nổi.
Bất luận thế nào thì lần này tôi và chồn yêu cũng đã kết mối thâm thù.
Nghĩ tới việc lúc này có một con chồn chuẩn bị đòi mạng thì khiến rượu đưa tới miệng tôi lấp tức mất đi mùi vị.
“Tào Thần, có một chuyện tôi muốn hỏi anh nhưng anh phải nói thật cho tôi biết”.
Tôi trịnh trọng nhìn Tào Thần. Tào Kiến Quân đã chết. Chuyện tối hôm đó là thật hay giả thì không cần phải truy cứu nữa, trừ khi đi hỏi trực tiếp chồn yêu kia nhưng đó rõ ràng là hạ hạ sách.
“Cậu hỏi đi, tôi nhất định biết sẽ nói”.
Tào Thần cũng là người ngay thẳng, không có ý đồ gì. Chỉ cần bạn đối xử tốt với anh ta thì anh ta cũng sẽ hết lòng hết dạ với bạn. Đây cũng là một trong lý do tôi lựa chọn ở lại giúp đỡ anh ta.
“Lúc anh còn nhỏ, có phải từng bị chồn yêu ức hiếp không?”
Câu hỏi của tôi có phần tế nhị.
Theo lý mà nói, nếu như lần báo thù này có liên quan tới Tào Thần thì nhất định là năm xưa anh ta đã làm chuyện gì đó đắc tội với chồn yêu. Có điều nghe ý tứ thì có vẻ khi đó anh ta còn nhỏ nên không thể phân biệt được là mình có đắc tội với chồn yêu hay không.
Tào Thần nghe tôi hỏi xong thì ngây người, sau đó đôi mắt ánh lên vẻ căm hận và sợ hãi.
Không sai, anh ta đang sợ hãi.
“Quả nhiên không có chuyện gì có thể giấu được Trương đại sư. Chuyện này tôi chưa từng nói với ai, bởi vì đến cả bản thân tôi cũng không chắc chắn rốt cuộc đó là sự thật hay là mơ”.
Nói xong, Tào Thân nâng ly rượu uống cạn. Bình tĩnh lại, anh ta mới bắt đầu lần mò đầu mối và chậm rãi kể lại chuyện kỳ lạ mười năm trước cho tôi nghe.
“Năm đó tôi mới mười hai tuổi, có một lần tôi tới nhà bạn chơi về muộn. Trên đường về đã là nửa đêm. Bạn tôi giữ tôi ở lại, nhưng khi đó tôi vẫn còn là một cậu nhóc mới lớn mà, trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ bị đánh, vì vậy dù trời có tối thế nào thì tôi cũng phải mò đường về nhà”.
“Khi đi tới trước một cây hòe tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng người ở phía sau gọi mình. Có điều không phải gọi tên tôi mà là gọi “thiếu niên”, trong đêm tối tôi cũng không nhìn rõ chỉ thấy có một bóng hình rất thấp đứng dưới gốc cây hòe, bóng hình đó còn thấp hơn tôi lúc chưa dậy thì của khi đó nữa”.
Nói tới đây, nỗi sợ hãi trong ánh mắt Tào Thần càng nhiều hơn.
“Ban đầu tôi tưởng là trẻ con nhà nào trốn ở đó trêu tôi, dọa tôi nên định đi tới đánh cho vài phát. Nhưng khi tôi bước tới mới kịp nhận ra đêm hôm thế này, có trẻ con nhà ai lại chạy tới mà trốn tìm chứ?”
“Nhưng đợi khi tôi nhận ra không ổn thì tôi đã bước tới gốc cây hòe và nhìn rõ được bóng hình đứng ở đó”.
“Hóa ra là một con chồn! Chỉ có điều con chồn này to hơn nhiều so với bình thường, hơn nữa điều kỳ lạ là nó không đi bằng bốn chân mà đứng thẳng giống như con người vậy. Hai chân sau chạm đất, hai chân trước thì khoanh trước ngực, trên đầu nó còn đội một cái mũ cỏ, nhìn bộ dạng, thần thái thì đúng là giống y như một con ngươì”.
Cùng với sự miêu tả của Tào Thần thì tôi cũng nổi da gà giống anh ta nhìn thấy cảnh tượng khi đó.
“Trương đại sư, cậu có tin con chồn đó biết nói tiếng người không?”
Tào Thần đột nhiên đổi giọng, run rẩy hỏi tôi.
Nghe thấy vậy, tôi lập tức hiểu ra Tào Thần đã gặp phải chuyện gì năm đó.
“Có phải con chồn đó còn hỏi anh một câu không?"
Tôi không trả lời câu hỏi của anh ta mà hỏi ngược lại.
Tào Thần sững sờ, kinh hãi há miệng.
“Sao, sao cậu biết? Lẽ nào việc chồn biết nói là thật sao? Tôi cứ tưởng đó là một giấc mơ…đúng vậy, năm đó con chồn còn hỏi tôi một câu, nó nói: Cậu xem tôi có giống con người hay không?”
Nhìn Tào Thần bị dọa tới mức tái mặt, tôi chau mày bèn hỏi ngay.
“Vậy năm đó anh đã trả lời là gì?”
Tôi biết, Hoàng Tào đã gặp phải con chồn dụ nói chuyện.
Chuyện này nói ra có phần tà ma. Nếu như không nói kỹ thì không hiểu vì thực ra là ở con người có những quyền lực của thiên đế.
Quyền lực đó là gì? Nói đơn giản đó là chút năng lượng có thể khiến cho những loại vật có phần tinh quái có thể biến thành con người.
Giống như ngũ đại tiên đã nhắc tới trước đó. Bọn chúng không hề giống trong phim tức là khi tu vi đạt tới trình độ nhất định thì có thể tự nhiên biến thành con người.
Vì chỉ riêng việc có đủ lợi ích vẫn chưa đủ, muốn biến thành con người thì phải dựa vào quyền lực thiên đế trên cơ thể con người mới được.
Lúc này, bọn chúng sẽ tìm tới con người để đạt được điều đó.
Quá trình dụ người nói ra cực kỳ đơn giản. Đó là đám động vật sẽ bắt chước giống như con người, tự mặc đồ lên người mình hoặc là đội mũ, ăn mặc như người sống rồi đi tìm đại một người và bước tới hỏi một câu.
“Cậu thấy tôi có giống người hay không?”
Nếu lúc này người kia đáp lại kiểu như ‘giống’ thì con vật đó sẽ thật sự biến thành người, từ đó được liệt vào hàng tiên gia và trở thành thần tiên.
Còn người giúp chúng thành tiên thì đương nhiên cũng tạo nên thiện duyên và những con vật kia sau khi thành tiên cũng sẽ đi bảo vệ gia đình của người đó.
Nhưng nếu người mà chúng dụ nói ra không biết điều, nói là ‘không giống’ hoặc là trả lời những câu kiểu phủ định thì tu vi mấy trăm năm của con vật đó coi như công cốc, phải làm lại từ đầu, tu lại hàng trăm năm, đợi tu vi đủ rồi thì mới có thể đi dụ người khác nói ra tiếp.
Thế giới này thật kỳ diệu, giữa vạn vật luôn có mối liên hệ với nhau, vật này gắp liền với vật khác thật vi diệu.
Tào Thần nghe tôi trả lời thì cười khổ.
“Trương đại sư, nếu là lúc cậu mười hai tuổi, trong đường núi tối tăm gặp phải một con chồn biết đứng thì cậu sẽ có phản ứng gì? Tôi làm gì dám trả lời, đến cả tiếng kêu còn không phát ra được chỉ biết vừa chạy vừa ngã lồm cồm về tới nhà”.
“Về tới nơi tôi cũng không dám nói với bố mẹ mình, sợ họ nói vì tôi ham chơi nên mới bịa chuyện lừa gạt họ, vì vậy tôi vội vã ăn lấy miếng cơm rồi nằm vật ra giường ngủ mất".
“Ai mà biết giấc ngủ đó của tôi kéo dài tới tận ba ngày”.