• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (10 Viewers)

  • Chương 207: Mẩu giấy trong chiếc túi gấm

Cảm giác lạnh cóng truyền tới từ đầu ngón tay, tôi điểm vào đúng huyệt mệnh môn của nữ quỷ kia.

Mặc dù tôi chỉ dùng linh khí để phá sát khí nên không có công hiệu như dùng bùa chú nhưng tôi điểm rất chuẩn nên dù là ác quỷ cũng không chịu nổi chiêu này của tôi.

Quả nhiên, sau khi bị tôi điểm ba huyệt, nữ quỷ kia èo uột như một tờ giấy rơi xuống dưới chân tôi.

Tôi cảm thấy khá kinh ngạc, tại sao nữ quỷ này lại không bị tan biến luôn? Xem ra thể trạng yếu ớt của tôi đã làm ảnh hưởng đến sức mạnh của linh khí.

Có điều tôi tạm thời đánh được cho nó ngã ra đất cũng khá ổn rồi, đồ cũng đã lấy được nên tôi cũng không nấn ná thêm mà cầm chắc cái hộp định chuồn khỏi đó theo con đường ban nãy mình đến.

Trước lúc đi tôi còn quay lại nhìn tòa biệt thự này một lần nữa.

Mặc dù trông nó rất âm u nhưng đã không còn bị sát khí đậm đặc bao phủ lên nữa. Giờ nó đơn giản chỉ là một căn nhà hoang mà thôi.

Tại sao một căn nhà như vậy lại xuất hiện ác quỷ chứ?

Phải biết rằng ác quỷ này khác với cô hồn dã quỷ thông thường. Cô hồn dã quỷ thông thường là do không đủ điều kiện để vào vòng luân hồi nhưng cũng không chịu xuống địa ngục cho nên chỉ có thể ở lại dương gian chờ đến khi tu đủ nghiệp lực mới thôi.

Còn ác quỷ lại là do có chấp niệm nên mới kiên quyết ở lại nơi nào đó không chịu rời đi, bị dương khí giày vò đến nỗi dần mất đi ý thức. Đến lúc đó nó sẽ đi hại người.

Biệt thự nhà họ Liễu này mặc dù phong thủy không tốt nhưng tôi chưa từng nhìn thấy ác quỷ ở nơi này, ngoại trừ...

Tôi thầm kinh ngạc, đột nhiên nhớ ra nữ quỷ tôi gặp khi mới tới đây.

Ban đầu cũng chính là do nữ quỷ kia dẫn dụ khiến tôi tìm ra Thất Sát Tỏa Hồn Trận cũng như hình nhân khắc tên ông nội, nhưng sau đó nó lại đột nhiên biến mất.

Lẽ nào... con quỷ ban nãy chính là nữ quỷ đó.

Nghĩ lại dáng vẻ của nữ quỷ ngày hôm đó, tôi cảm thấy nó chắc chắn biết chuyện gì đó!

Mặc dù hiện giờ xem ra nó đã mất hết thần trí, nhưng nếu được ông cụ Tôn làm phép hoàn hồn thì không chừng lại gợi được lại một số ký ức gì đó.

Nói không chừng nó có thể dẫn tôi tới chỗ hồn thể của ông nội!

Vừa nghĩ tới đây, tôi lập tức vô cùng kích động, vội vã leo tường vào lại trong sân rồi chạy tới chỗ gốc liễu ban nãy.

Bốn bề vẫn yên lặng như tờ, nhưng nữ quỷ vừa bò lên người tôi đã biến mất tăm mất tích!

"Lẽ nào nó sợ nên chạy mất rồi?"

Tôi nghi hoặc nhìn bãi đất trống trước mặt, mới có một lát mà sao nó đã chạy nhanh tới vậy được?

Tôi lại nhìn quanh tứ phía nhưng vẫn chẳng thấy gì, không thấy tăm hơi nữ quỷ kia đâu.

Thấy trời càng ngày càng tối, tôi bắt đầu thấy lo lắng.

"Bỏ đi, hiện giờ cao ốc Phương Viên cũng không yên ổn, mình phải về nhanh mới được".

Mặc dù không tìm thấy nữ quỷ kia thì cũng khá đáng tiếc nhưng tôi cũng không dám chậm trễ. Tôi dứt khoát đi ra khỏi biệt thự nhà họ Liễu rồi đi thẳng một mạch về nhà.

Vừa vào đến cửa, tôi vẫn còn mệt đến nỗi thở hổn hển nhưng không thể chờ thêm mà vội vã mở chiếc hộp gỗ, lấy ra chiếc túi gấm thứ hai.

Vẫn là một mẩu giấy nhỏ, bên trên chỉ có một câu.

"Vạn vật đều trống rỗng, vạn vật đều có thể lấp đầy. Dùng bản thân để khắc chế nó, để nó phục vụ cho mình".

Tôi cau mày đọc ba lần liên tiếp nhưng vẫn chưa hiểu ý tứ của câu này lắm.

Tôi còn đang mải mê suy nghĩ thì bên ngoài vọng tới tiếng của ông cụ Tôn.

"Đại đồ đệ, đã ngủ chưa? Tôi vừa về thấy đèn phòng cậu vẫn sáng, tiện để tôi qua xem tình hình cậu thế nào".

Vừa dứt lời, ông cụ Tôn không hề khách khí mà đẩy cửa bước vào.

"Ồ? Nhìn sắc mặt cậu có vẻ tốt hơn lúc sáng một chút đấy".

Vừa thấy mặt tôi, ông cụ Tôn đã ngạc nhiên thốt lên.

Tôi không nghĩ ông ấy nói thật mà chỉ là đang tìm cách an ủi tôi mà thôi.

Nhưng hình như ông cụ Tôn nói rất nghiêm túc. Ông ấy bước tới bên cạnh tôi, không nói lời nào mà vén tay áo tôi lên.

"Ồ? Quả đúng là vậy, xem ra mọi thứ đang chuyển biến tốt rồi!"

Giọng ông cụ Tôn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô cùng hưng phấn mà chỉ vào vết bầm trên tay tôi do ông ấy véo lúc trước.

"Cậu xem xem, có phải màu sắc của nó nhạt đi rồi không?"

Nghe ông ấy nói vậy, tôi cũng khá kích động, vội vã nhìn xuống tay mình.

Quả thực vậy, màu đen ở chỗ đó đã nhạt đi rất nhiều rồi.

"Đại đồ đệ, lúc tôi không có ở đây cậu đã làm gì? Tôi chạy đôn chạy đáo cũng không tìm ra cách chữa cho cậu, thật không ngờ tự cậu lại tìm ra được?"

Ông cụ Tôn kinh ngạc lật tay tôi xem đi xem lại, sau đó lại cởi áo tôi xem cái mắt quỷ đằng sau lưng.

"Cái mắt quỷ vẫn y như cũ nhưng tà khí trong người cậu đã ít hơn rất nhiều rồi".

Quan sát thêm một lúc, ông ấy lại kinh ngạc reo lên.

"Có phải cậu vừa vận khí không?"

Tôi ngẩn người, cái này mà ông cụ Tôn cũng nhận ra sao? Nếu so với tôi thì ông cụ Tôn còn giống người có mắt âm dương hơn.

Thấy muốn giấu cũng không được nên tôi đành kể lại chuyện xảy ra ở biệt thự nhà họ Liễu cho ông ấy nghe, sau đó cũng đưa cả chiếc túi gấm thứ hai cho ông ấy xem.

Ông cụ Tôn im lặng nghe tôi kể xong, sau đó lại nhìn vào mẩu giấy kia rất lâu. Sau đó ông ấy vỗ đùi đánh đét một cái, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.

"Tôi hiểu rồi! Trương Ly ơi là Trương Ly, ông nội cậu đúng là liệu sự như thần. Ông ấy sớm đã biết cậu sẽ có ngày này rồi! Chiếc túi thứ hai này chính là để đợi ngày này!"

Ông cụ Tôn kích động đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom