Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 217: Cao ốc Phương Viên
"Cũng chưa chắc, người khác có bản lĩnh này không tôi không biết, nhưng Lăng Linh thì chắc chắn có thể làm được".
Ông cụ Tôn tán thành ý kiến của tôi.
"Vào trong xem chứ?"
Mặc dù Lăng Linh này xuất thân thần bí nhưng dù gì cũng là một cô gái. Để cô ấy một mình cáng đáng thì đúng là có chút không phải đạo.
Ông cụ Tôn gật đầu, như thể đã nghĩ ra gì đó nên quay lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Cậu cảm thấy trong người thế nào? Có tác dụng phụ gì không? Sát khí của mắt quỷ kia mặc dù giờ cậu có thể tận dụng được nhưng nó cũng kìm hãm huyết mạch của cậu, khiến khả năng hồi phục không được như trước nữa. Những việc khác không nói, nhưng thuật Thế Hồn của bà Tư có thể giúp cậu cầm cự một thời gian".
Thuật Thế Hồn mà ông cụ Tôn nhắc tới đại khái chính là loại pháp thuật bà ấy dùng khi đánh ngất tôi rồi đưa vào ảo ảnh.
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ hơi do dự.
Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với ông ấy.
Mặc dù sát khí của mắt quỷ có thể đi vào huyệt Khí Hải của tôi để tôi sử dụng nó nhưng lại có một khuyết điểm rất lớn.
Đó chính là phản phệ.
Hôm qua để đột nhập vào trận pháp của Linh Lăng, tôi đã vận khí nhiều lần đến nỗi tinh khí trên toàn bộ cơ thể như sắp cạn kiệt.
Kết quả là đêm qua khi đi ngủ, cái mắt quỷ kia đột nhiên tác oai tác quái, giày vò tôi đến chết đi sống lại. Tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, thậm chí cảm giác như mình bị cổ thi kia đè lên người.
Nếu không phải Tam Thanh đột nhiên đi vào giấc mộng giúp tôi bình tĩnh lại thì có lẽ tôi đã mất kiểm soát rồi...
Có điều sau khi trải qua chuyện đó tôi cũng hiểu ra một điều.
Sát khí của mắt quỷ này không phải thứ mà tôi có thể mặc sức sử dụng. Muốn sử dụng nó thì trước hết tinh khí của tôi phải dồi dào thì mới đàn áp được nó.
Nếu không nó sẽ từ huyệt Khí Hải đi vào trong tứ chi xương cốt của tôi, đến khi sát khí chiếm được hết cơ thể tôi thì cũng là thời cơ cho tượng người gỗ liễu kia đoạt lấy thân xác tôi.
Nhưng chuyện này tôi chưa nói với ông cụ Tôn bởi sợ ông ấy lo lắng, lại chạy đôn chạy đáo đi tìm cách chữa cho tôi.
Thứ hai là vì sợ rằng khi chúng tôi kề vai sát cánh chiến đấu thì ông ấy lại phải lo lắng, gánh vác cả phần của tôi nữa, khiến cả hai chúng tôi đều bị ràng buộc.
Có điều tôi không nói ra không có nghĩa ông cụ Tôn không nhận thấy điều gì đó khác thường, nếu không ông ấy đã không hỏi như vậy.
Tôi quay sang nhìn ông ấy rồi vỗ ngực một cái.
"Vẫn hơi đau một chút nhưng vẫn chịu được. Bao nhiêu lâu nay tôi bị thương như vậy chẳng phải đã quen rồi sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sư phụ yên tâm đi, chắc chắn sẽ không làm vướng chân sư phụ đâu".
Nghe tôi nói chắc nịch, ông cụ Tôn mới gật gật đầu.
Tôi đã học được một số kỹ năng của ông cụ Tôn nên đi lại giờ còn chẳng phát ra tiếng động.
Chỉ một lát sau, hai chúng tôi đã đi tới cổng cao ốc Phương Viên.
Nơi đây đã bị sát khí nồng nặc bao trùm lên, tôi nheo mắt lại muốn nhìn rõ xem bên trong kia là gì nhưng không thể nhìn nổi.
Tôi quay sang nháy mắt với ông cụ Tôn một cái, ông ấy lập tức hiểu ý tôi.
Ông ấy lấy ra một cái ống trúc to cỡ ngón tay cái, sau đó ngẩng đầu nhỏ hai giọt chất lỏng không màu vào mắt.
Đây là một trong những cách thông dụng nhất để mở mắt âm dương.
Sau khi đã mở mắt âm dương, ông cụ Tôn lại lấy ra hai viên long não rồi đưa cho tôi, ra dấu cho tôi nhét vào lỗ mũi.
Tôi không nghi ngờ gì, lập tức nhét vào mũi.
Đột nhiên một cảm giác vừa cay nóng vừa the mát xộc thẳng lên đỉnh đầu khiến tôi hai hàng lệ tuôn trào.
Má nó đây có phải long não thật không vậy?
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ nghi ngờ, ông ấy định lấy mạng tôi trước hay sao?
"Nhìn gì, cậu nhìn xem ở đây sát khí nồng nặc, có khi ở đây một phút là cậu đã bị mê hoặc thần trí nên phải làm cách này để tỉnh táo!"
Thấy tôi hai mắt đẫm lệ nhìn ông ấy, ông cụ Tôn tỏ vẻ bất mãn hạ giọng giải thích với tôi.
Nghe ông ấy nói cũng rất có lý, nên tôi đành cố gắng chịu đựng mùi vị khó chịu này rồi tiếp tục theo ông cụ Tôn rón rén đi vào trong cao ốc Phương Viên.
Lúc tòa cao ốc này chưa sập tôi cũng đã từng tới đây, khi đó nơi này vô cùng sầm uất, người qua kẻ lại tấp nập.
Nhưng lần này vừa bước vào cửa thì tôi cảm giác như mình đang đi vào một thế giới khác vậy.
Bốn bề gió âm cuộn lên từng đợt, sát khí lượn lờ xung quanh, dưới chân là một đống xương cốt trắng tinh không biết từ đâu chui ra.
Sau làn sát khí đen ngòm còn liên tục vọng đến tiếng đám quỷ gào khóc rồi lại cười cười nói nói.
Nơi này đâu còn lại chút nào dáng vẻ và sức sống của ngày xưa?
Tôi còn tưởng như mình đang đi trên con đường dẫn tới địa ngục.
"Sư phụ, sao tôi lại cảm thấy nơi này cứ như mười tám tầng địa phục vậy nhỉ".
Tôi và ông cụ Tôn từng lạc trong thị trấn quỷ nhưng nơi đó cũng còn hơn xa nơi này, quỷ dị đến nghẹt thở.
"Đại đồ đệ à, còn cần cậu phát biểu sao, đây chính là địa ngục".
Ông cụ Tôn mặc dù mặt đầy vẻ cảnh giác nhưng lại ra vẻ chẳng hề lạ lẫm với khung cảnh này.
"Nơi này vốn đã giống cảnh tượng dưới địa ngục rồi. Mặc dù thiếu chút tử khí nhưng cũng giống lắm rồi".
Nói rồi ông cụ Tôn lại cảm thán một câu.
Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt cổ quái.
Sao nghe cứ như ông ấy từng xuống địa ngục rồi vậy?
"Trương Ly, có phải tên cậu là Trương Ly không? Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau tới cứu tôi với!"
Vốn tôi và ông cụ Tôn đã làm công tác chuẩn bị cho các tình huống bất ngờ.
Nhưng khi chúng tôi bất thình lình nhìn thấy gương mặt trắng bệch đầy sát khí của mẹ Phương Tuyết ở đằng trước, tôi cũng không khỏi giật mình sợ hãi.
Ông cụ Tôn tán thành ý kiến của tôi.
"Vào trong xem chứ?"
Mặc dù Lăng Linh này xuất thân thần bí nhưng dù gì cũng là một cô gái. Để cô ấy một mình cáng đáng thì đúng là có chút không phải đạo.
Ông cụ Tôn gật đầu, như thể đã nghĩ ra gì đó nên quay lại nhìn tôi với vẻ lo lắng.
"Cậu cảm thấy trong người thế nào? Có tác dụng phụ gì không? Sát khí của mắt quỷ kia mặc dù giờ cậu có thể tận dụng được nhưng nó cũng kìm hãm huyết mạch của cậu, khiến khả năng hồi phục không được như trước nữa. Những việc khác không nói, nhưng thuật Thế Hồn của bà Tư có thể giúp cậu cầm cự một thời gian".
Thuật Thế Hồn mà ông cụ Tôn nhắc tới đại khái chính là loại pháp thuật bà ấy dùng khi đánh ngất tôi rồi đưa vào ảo ảnh.
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ hơi do dự.
Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với ông ấy.
Mặc dù sát khí của mắt quỷ có thể đi vào huyệt Khí Hải của tôi để tôi sử dụng nó nhưng lại có một khuyết điểm rất lớn.
Đó chính là phản phệ.
Hôm qua để đột nhập vào trận pháp của Linh Lăng, tôi đã vận khí nhiều lần đến nỗi tinh khí trên toàn bộ cơ thể như sắp cạn kiệt.
Kết quả là đêm qua khi đi ngủ, cái mắt quỷ kia đột nhiên tác oai tác quái, giày vò tôi đến chết đi sống lại. Tôi cứ nửa tỉnh nửa mê, thậm chí cảm giác như mình bị cổ thi kia đè lên người.
Nếu không phải Tam Thanh đột nhiên đi vào giấc mộng giúp tôi bình tĩnh lại thì có lẽ tôi đã mất kiểm soát rồi...
Có điều sau khi trải qua chuyện đó tôi cũng hiểu ra một điều.
Sát khí của mắt quỷ này không phải thứ mà tôi có thể mặc sức sử dụng. Muốn sử dụng nó thì trước hết tinh khí của tôi phải dồi dào thì mới đàn áp được nó.
Nếu không nó sẽ từ huyệt Khí Hải đi vào trong tứ chi xương cốt của tôi, đến khi sát khí chiếm được hết cơ thể tôi thì cũng là thời cơ cho tượng người gỗ liễu kia đoạt lấy thân xác tôi.
Nhưng chuyện này tôi chưa nói với ông cụ Tôn bởi sợ ông ấy lo lắng, lại chạy đôn chạy đáo đi tìm cách chữa cho tôi.
Thứ hai là vì sợ rằng khi chúng tôi kề vai sát cánh chiến đấu thì ông ấy lại phải lo lắng, gánh vác cả phần của tôi nữa, khiến cả hai chúng tôi đều bị ràng buộc.
Có điều tôi không nói ra không có nghĩa ông cụ Tôn không nhận thấy điều gì đó khác thường, nếu không ông ấy đã không hỏi như vậy.
Tôi quay sang nhìn ông ấy rồi vỗ ngực một cái.
"Vẫn hơi đau một chút nhưng vẫn chịu được. Bao nhiêu lâu nay tôi bị thương như vậy chẳng phải đã quen rồi sao? Chỉ là chuyện nhỏ thôi, sư phụ yên tâm đi, chắc chắn sẽ không làm vướng chân sư phụ đâu".
Nghe tôi nói chắc nịch, ông cụ Tôn mới gật gật đầu.
Tôi đã học được một số kỹ năng của ông cụ Tôn nên đi lại giờ còn chẳng phát ra tiếng động.
Chỉ một lát sau, hai chúng tôi đã đi tới cổng cao ốc Phương Viên.
Nơi đây đã bị sát khí nồng nặc bao trùm lên, tôi nheo mắt lại muốn nhìn rõ xem bên trong kia là gì nhưng không thể nhìn nổi.
Tôi quay sang nháy mắt với ông cụ Tôn một cái, ông ấy lập tức hiểu ý tôi.
Ông ấy lấy ra một cái ống trúc to cỡ ngón tay cái, sau đó ngẩng đầu nhỏ hai giọt chất lỏng không màu vào mắt.
Đây là một trong những cách thông dụng nhất để mở mắt âm dương.
Sau khi đã mở mắt âm dương, ông cụ Tôn lại lấy ra hai viên long não rồi đưa cho tôi, ra dấu cho tôi nhét vào lỗ mũi.
Tôi không nghi ngờ gì, lập tức nhét vào mũi.
Đột nhiên một cảm giác vừa cay nóng vừa the mát xộc thẳng lên đỉnh đầu khiến tôi hai hàng lệ tuôn trào.
Má nó đây có phải long não thật không vậy?
Tôi nhìn ông cụ Tôn với vẻ nghi ngờ, ông ấy định lấy mạng tôi trước hay sao?
"Nhìn gì, cậu nhìn xem ở đây sát khí nồng nặc, có khi ở đây một phút là cậu đã bị mê hoặc thần trí nên phải làm cách này để tỉnh táo!"
Thấy tôi hai mắt đẫm lệ nhìn ông ấy, ông cụ Tôn tỏ vẻ bất mãn hạ giọng giải thích với tôi.
Nghe ông ấy nói cũng rất có lý, nên tôi đành cố gắng chịu đựng mùi vị khó chịu này rồi tiếp tục theo ông cụ Tôn rón rén đi vào trong cao ốc Phương Viên.
Lúc tòa cao ốc này chưa sập tôi cũng đã từng tới đây, khi đó nơi này vô cùng sầm uất, người qua kẻ lại tấp nập.
Nhưng lần này vừa bước vào cửa thì tôi cảm giác như mình đang đi vào một thế giới khác vậy.
Bốn bề gió âm cuộn lên từng đợt, sát khí lượn lờ xung quanh, dưới chân là một đống xương cốt trắng tinh không biết từ đâu chui ra.
Sau làn sát khí đen ngòm còn liên tục vọng đến tiếng đám quỷ gào khóc rồi lại cười cười nói nói.
Nơi này đâu còn lại chút nào dáng vẻ và sức sống của ngày xưa?
Tôi còn tưởng như mình đang đi trên con đường dẫn tới địa ngục.
"Sư phụ, sao tôi lại cảm thấy nơi này cứ như mười tám tầng địa phục vậy nhỉ".
Tôi và ông cụ Tôn từng lạc trong thị trấn quỷ nhưng nơi đó cũng còn hơn xa nơi này, quỷ dị đến nghẹt thở.
"Đại đồ đệ à, còn cần cậu phát biểu sao, đây chính là địa ngục".
Ông cụ Tôn mặc dù mặt đầy vẻ cảnh giác nhưng lại ra vẻ chẳng hề lạ lẫm với khung cảnh này.
"Nơi này vốn đã giống cảnh tượng dưới địa ngục rồi. Mặc dù thiếu chút tử khí nhưng cũng giống lắm rồi".
Nói rồi ông cụ Tôn lại cảm thán một câu.
Tôi nhìn ông ấy bằng ánh mắt cổ quái.
Sao nghe cứ như ông ấy từng xuống địa ngục rồi vậy?
"Trương Ly, có phải tên cậu là Trương Ly không? Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau tới cứu tôi với!"
Vốn tôi và ông cụ Tôn đã làm công tác chuẩn bị cho các tình huống bất ngờ.
Nhưng khi chúng tôi bất thình lình nhìn thấy gương mặt trắng bệch đầy sát khí của mẹ Phương Tuyết ở đằng trước, tôi cũng không khỏi giật mình sợ hãi.
Bình luận facebook