Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62: Cứu người
Khuôn mặt của Liễu Nguyệt Như đã biến thành mặt tôi sao? Tôi vội vàng sờ lên mặt mình
Không có gì bất thường cả.
Tôi lại vội quay qua nhìn Phương Tuyết đang bị treo ở bên cạnh.
May mà khuôn mặt của cô ta vẫn còn nguyên.
Tôi cố nén cơn hoảng sợ to lớn trong lòng, run rẩy hạ Liễu Nguyệt Như xuống, và sau đó là Phương Tuyết.
Tôi kiểm tra hơi thở của bọn họ. May mà cả hai đều còn sống. Họ chỉ bị ngất mà thôi.
Điều đó khiến tôi được an ủi chút ít dù đang vô cùng lo lắng.
Tôi nằm bò ra cửa sổ lắng nghe âm thanh trong biệt thự. Im lặng, dường như chỉ có sự im lặng chết chóc.
Tôi đẩy cửa sổ nhưng nó đã bị khóa chặt bên trong.
Nói cách khác chắc chắn là có người ở trong biệt thự. Chỉ là không biết tại sao kẻ đó lại treo hai cô gái trong tư thế kỳ dị như thế này.
Tôi cõng từng người bám vào thang trèo xuống, sau đó gọi ông Tôn ở gần đó.
Quả nhiên mắt của ông Tôn thật tinh tường. Nhìn thấy tay tôi ra dấu là ông ấy lén lút chạy tới ngay.
Rõ ràng là ông ấy cũng hết hồn khi nhìn thấy hai cô gái mặc áo đỏ.
Thử nghĩ mà xem, trong bóng đêm đen xì không nhìn rõ năm đầu ngón tay, đột nhiên thấy hai cô gái mặc đồ đỏ thì ai mà chẳng sợ tới mức tê rần da đầu chứ.
Tôi dùng mắt ra hiệu với ông Tôn. Ông Tôn hiểu ý bèn khom người cõng Phương Tuyết.
Còn tôi cõng Liễu Nguyệt Như, sau đó hai chúng tôi một trước một sau nhanh chóng rời đi.
Tôi và ông Tôn cõng hai người họ phi như bay về ngôi nhà có tà khí của hai mẹ con.
Chúng tôi về tới nơi thì trời đã sáng sau một khoảng thời gian dài chật vật.
Bước vào nhà, tôi từ từ đặt Liễu Nguyệt Như xuống giường.
“Ôi trời, hết hồn! Sao cô gái này lại giống y cậu vậy? Cậu còn có một cô em gái sinh đôi à? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới bao giờ thế?”
Trước đó do vội vàng quá lại bị dọa hết hồn nên ông Tôn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của Liễu Nguyệt Như.
Giờ nhìn thấy vậy dưới ánh đèn khiến ông ấy nhảy dựng lên vì bị dọa sợ.
Tôi đanh mặt nhìn chăm chăm Liễu Nguyệt Như.
“Tôi không hề có em gái sinh đôi. Đây chính là Liễu Nguyệt Như, mặc dù khuôn mặt đã bị biến thành tôi nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cô ấy chính là Liễu Nguyệt Như!”
Mặc dù tôi ở cạnh cô ấy không quá lâu nhưng chúng tôi giống như hai lưỡng cực hút nhau. Cô ấy mang tới một cảm giác vô cùng quen thuộc đối với tôi.
Dù khuôn mặt cô ấy có thay đổi thì tôi cũng có thể dựa vào cảm giác để nhận ra ngay cô ấy.
“Đây là Liễu Nguyệt Như sao? Sao cô ấy lại biến thành cậu vậy? Đây là tà pháp gì thế?”
Lần này, đến cả ông Tôn cũng đơ người.
Đến cả tôi cũng chưa từng nghe nói về loại tà pháp có thể khiến dung mạo con người biến đổi như thế này.
“Chắc chắn có người trong biệt thự. Nhưng tại sao lại treo bọn họ ở cửa sổ chứ?”
Tôi cảm thấy không hiểu. Lúc này, có một người trở nên vô cùng thần bí đối với tôi.
Đó chính là Liễu Chấn Quốc! Tên tiểu nhân nhìn bề ngoài rất quang minh này thực ra đang cất giấu bí mật cực lớn.
Ông ta đóng kịch quá giỏi, khiến người khác không hề nảy sinh liên tưởng ông ta với những việc âm dương.
Cửa sổ tầng hai được khóa từ bên trong.
Ông ta ở trong biệt thự, không thể có chuyện không biết gì được.
“Tôi đoán vẫn là do người của nhà họ Uy làm. Nếu đã bắt cô ấy làm tế phẩm thì phải nhiếp hồn trước, buộc vàng vào chân, mặc váy đỏ, treo giữa không trung, đây giống như là thủ đoạn của phái Mao Sơn, luyện tiểu quỷ”.
“Luyện tiểu quỷ sao?”
Tôi không hiểu nhiều về những tà thuật của phái Mao Sơn nên nhìn ông Tôn với vẻ khó hiểu. Ông Tôn chỉ gật đầu.
“Dùng ngũ hành để giữ ba hồn bảy vía trong cơ thể, khiến hồn thể của người chết không xuất ra được. Sau đó dùng cơ thể làm lò, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày. Như vậy tiểu quỷ có thể được tạo thành và tới khi đó nó sẽ chịu sự kiểm soát của người dùng pháp thuật”.
“Phương thức này vô cùng tà ma, hơn nữa những kẻ luyện tà thuật này đều để hại người và là hành vi hèn mọn".
Nói tới đây, ông Tôn nhếch miệng với vẻ chán ghét.
Ông Tôn giải thích khiến tôi càng cảm thấy khó hiểu.
Nếu đã là luyện thi thì luyện người chết chứ sao luyện cả người sống? Dường như ông Tôn cũng không hiểu rõ lắm nên sau khi chúng tôi thảo luận thì cũng không đúc rút ra được gì.
Lúc này, Phương Tuyết đã dần tỉnh lại.
Đợi khi cô ta mở mắt nhìn thấy chúng tôi thì bỗng bật khóc nức nở và nhào về phía tôi.
Có thể nhận ra, trước khi hôn mê, cô ta đã bị kinh động không hề nhẹ.
Mặc dù tôi hơi lúng túng nhưng lúc này cũng không nỡ từ chối nên đành khẽ vỗ vai cô ta để an ủi.
“Trương Ly, có một thứ gì đó kỳ dị đã bò vào miệng của Liễu Nguyệt Như!”
“Thứ gì đó, là thứ gì vậy?”
Tôi vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi chưa bao giờ gặp thứ gì kỳ dị như vậy. Giống như một người tý hon, lại giống như quái vật. Khủng khiếp nhất là nó, nó có một khuôn mặt giống y anh”.
Nói tới đây, hình như Phương Tuyết lại nhớ lại hình ảnh kia nên càng ôm chặt tôi hơn, cả cơ thể cô ta run lên bần bật vì sợ hãi.
Tôi vừa an ủi cô ta vừa thầm cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Một thứ gì đó giống y hệt tôi sao? Lại còn có thể bò vào miệng người khác, vậy là thứ gì chứ?
“Sư phụ, sư phụ có thể nghĩ ra được gì không? Lẽ nào là một loại trùng thần bí nào đó?”
Thứ tôi có thể nghĩ ra được chỉ có thể là Cổ thuật của Miêu Cương.
Chỉ có Cổ thuật của Miêu Cương thì mới có thể dùng pháp thuật và điều khiển con trùng xâm nhập vào cơ thể người.
Ông Tôn cũng rơi vào trầm tư. Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi chau mày lắc đầu.
“Không giống, nếu là cổ trùng thì sẽ không có khuôn mặt giống cậu được, hơn nữa nhìn cô gái bị dọa tới mức này thì có thể thấy những gì xảy ra trước mặt cô ấy đều rất chân thật!”
Nói tới đây, ông Tôn bỗng dừng lại, rồi dường như nghĩ ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn tôi chăm chăm.
“Cô ấy nói tới điều này khiến tôi nhớ tới một thứ vô cùng hiếm gặp”.
“Truyền thuyết nói rằng thứ này giống như một đứa trẻ, sinh ra từ cơ thể người, cũng phải mang thai mười tháng mới sinh ra được, có khuôn mặt người, cơ thể cực bé nhỏ nhưng sau khi chui vào miệng người khác thì sẽ sống như ký sinh trùng trong cơ thể người ta”.
Ông Tôn càng nói khiến tôi càng cảm thấy giống như những gì Phương Tuyết miêu tả.
“Thứ đó gọi là quỷ thai, nếu như sống ký sinh trong cơ thể người thì có thể điều khiển vật chủ và còn có thể biến đổi dung mạo của vật chủ…”
Không có gì bất thường cả.
Tôi lại vội quay qua nhìn Phương Tuyết đang bị treo ở bên cạnh.
May mà khuôn mặt của cô ta vẫn còn nguyên.
Tôi cố nén cơn hoảng sợ to lớn trong lòng, run rẩy hạ Liễu Nguyệt Như xuống, và sau đó là Phương Tuyết.
Tôi kiểm tra hơi thở của bọn họ. May mà cả hai đều còn sống. Họ chỉ bị ngất mà thôi.
Điều đó khiến tôi được an ủi chút ít dù đang vô cùng lo lắng.
Tôi nằm bò ra cửa sổ lắng nghe âm thanh trong biệt thự. Im lặng, dường như chỉ có sự im lặng chết chóc.
Tôi đẩy cửa sổ nhưng nó đã bị khóa chặt bên trong.
Nói cách khác chắc chắn là có người ở trong biệt thự. Chỉ là không biết tại sao kẻ đó lại treo hai cô gái trong tư thế kỳ dị như thế này.
Tôi cõng từng người bám vào thang trèo xuống, sau đó gọi ông Tôn ở gần đó.
Quả nhiên mắt của ông Tôn thật tinh tường. Nhìn thấy tay tôi ra dấu là ông ấy lén lút chạy tới ngay.
Rõ ràng là ông ấy cũng hết hồn khi nhìn thấy hai cô gái mặc áo đỏ.
Thử nghĩ mà xem, trong bóng đêm đen xì không nhìn rõ năm đầu ngón tay, đột nhiên thấy hai cô gái mặc đồ đỏ thì ai mà chẳng sợ tới mức tê rần da đầu chứ.
Tôi dùng mắt ra hiệu với ông Tôn. Ông Tôn hiểu ý bèn khom người cõng Phương Tuyết.
Còn tôi cõng Liễu Nguyệt Như, sau đó hai chúng tôi một trước một sau nhanh chóng rời đi.
Tôi và ông Tôn cõng hai người họ phi như bay về ngôi nhà có tà khí của hai mẹ con.
Chúng tôi về tới nơi thì trời đã sáng sau một khoảng thời gian dài chật vật.
Bước vào nhà, tôi từ từ đặt Liễu Nguyệt Như xuống giường.
“Ôi trời, hết hồn! Sao cô gái này lại giống y cậu vậy? Cậu còn có một cô em gái sinh đôi à? Sao chưa từng nghe cậu nhắc tới bao giờ thế?”
Trước đó do vội vàng quá lại bị dọa hết hồn nên ông Tôn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt của Liễu Nguyệt Như.
Giờ nhìn thấy vậy dưới ánh đèn khiến ông ấy nhảy dựng lên vì bị dọa sợ.
Tôi đanh mặt nhìn chăm chăm Liễu Nguyệt Như.
“Tôi không hề có em gái sinh đôi. Đây chính là Liễu Nguyệt Như, mặc dù khuôn mặt đã bị biến thành tôi nhưng tôi vẫn có thể nhận ra cô ấy chính là Liễu Nguyệt Như!”
Mặc dù tôi ở cạnh cô ấy không quá lâu nhưng chúng tôi giống như hai lưỡng cực hút nhau. Cô ấy mang tới một cảm giác vô cùng quen thuộc đối với tôi.
Dù khuôn mặt cô ấy có thay đổi thì tôi cũng có thể dựa vào cảm giác để nhận ra ngay cô ấy.
“Đây là Liễu Nguyệt Như sao? Sao cô ấy lại biến thành cậu vậy? Đây là tà pháp gì thế?”
Lần này, đến cả ông Tôn cũng đơ người.
Đến cả tôi cũng chưa từng nghe nói về loại tà pháp có thể khiến dung mạo con người biến đổi như thế này.
“Chắc chắn có người trong biệt thự. Nhưng tại sao lại treo bọn họ ở cửa sổ chứ?”
Tôi cảm thấy không hiểu. Lúc này, có một người trở nên vô cùng thần bí đối với tôi.
Đó chính là Liễu Chấn Quốc! Tên tiểu nhân nhìn bề ngoài rất quang minh này thực ra đang cất giấu bí mật cực lớn.
Ông ta đóng kịch quá giỏi, khiến người khác không hề nảy sinh liên tưởng ông ta với những việc âm dương.
Cửa sổ tầng hai được khóa từ bên trong.
Ông ta ở trong biệt thự, không thể có chuyện không biết gì được.
“Tôi đoán vẫn là do người của nhà họ Uy làm. Nếu đã bắt cô ấy làm tế phẩm thì phải nhiếp hồn trước, buộc vàng vào chân, mặc váy đỏ, treo giữa không trung, đây giống như là thủ đoạn của phái Mao Sơn, luyện tiểu quỷ”.
“Luyện tiểu quỷ sao?”
Tôi không hiểu nhiều về những tà thuật của phái Mao Sơn nên nhìn ông Tôn với vẻ khó hiểu. Ông Tôn chỉ gật đầu.
“Dùng ngũ hành để giữ ba hồn bảy vía trong cơ thể, khiến hồn thể của người chết không xuất ra được. Sau đó dùng cơ thể làm lò, luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày. Như vậy tiểu quỷ có thể được tạo thành và tới khi đó nó sẽ chịu sự kiểm soát của người dùng pháp thuật”.
“Phương thức này vô cùng tà ma, hơn nữa những kẻ luyện tà thuật này đều để hại người và là hành vi hèn mọn".
Nói tới đây, ông Tôn nhếch miệng với vẻ chán ghét.
Ông Tôn giải thích khiến tôi càng cảm thấy khó hiểu.
Nếu đã là luyện thi thì luyện người chết chứ sao luyện cả người sống? Dường như ông Tôn cũng không hiểu rõ lắm nên sau khi chúng tôi thảo luận thì cũng không đúc rút ra được gì.
Lúc này, Phương Tuyết đã dần tỉnh lại.
Đợi khi cô ta mở mắt nhìn thấy chúng tôi thì bỗng bật khóc nức nở và nhào về phía tôi.
Có thể nhận ra, trước khi hôn mê, cô ta đã bị kinh động không hề nhẹ.
Mặc dù tôi hơi lúng túng nhưng lúc này cũng không nỡ từ chối nên đành khẽ vỗ vai cô ta để an ủi.
“Trương Ly, có một thứ gì đó kỳ dị đã bò vào miệng của Liễu Nguyệt Như!”
“Thứ gì đó, là thứ gì vậy?”
Tôi vội vàng hỏi.
“Tôi, tôi chưa bao giờ gặp thứ gì kỳ dị như vậy. Giống như một người tý hon, lại giống như quái vật. Khủng khiếp nhất là nó, nó có một khuôn mặt giống y anh”.
Nói tới đây, hình như Phương Tuyết lại nhớ lại hình ảnh kia nên càng ôm chặt tôi hơn, cả cơ thể cô ta run lên bần bật vì sợ hãi.
Tôi vừa an ủi cô ta vừa thầm cảm thấy kỳ lạ vô cùng.
Một thứ gì đó giống y hệt tôi sao? Lại còn có thể bò vào miệng người khác, vậy là thứ gì chứ?
“Sư phụ, sư phụ có thể nghĩ ra được gì không? Lẽ nào là một loại trùng thần bí nào đó?”
Thứ tôi có thể nghĩ ra được chỉ có thể là Cổ thuật của Miêu Cương.
Chỉ có Cổ thuật của Miêu Cương thì mới có thể dùng pháp thuật và điều khiển con trùng xâm nhập vào cơ thể người.
Ông Tôn cũng rơi vào trầm tư. Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi chau mày lắc đầu.
“Không giống, nếu là cổ trùng thì sẽ không có khuôn mặt giống cậu được, hơn nữa nhìn cô gái bị dọa tới mức này thì có thể thấy những gì xảy ra trước mặt cô ấy đều rất chân thật!”
Nói tới đây, ông Tôn bỗng dừng lại, rồi dường như nghĩ ra điều gì đó bèn ngẩng đầu nhìn tôi chăm chăm.
“Cô ấy nói tới điều này khiến tôi nhớ tới một thứ vô cùng hiếm gặp”.
“Truyền thuyết nói rằng thứ này giống như một đứa trẻ, sinh ra từ cơ thể người, cũng phải mang thai mười tháng mới sinh ra được, có khuôn mặt người, cơ thể cực bé nhỏ nhưng sau khi chui vào miệng người khác thì sẽ sống như ký sinh trùng trong cơ thể người ta”.
Ông Tôn càng nói khiến tôi càng cảm thấy giống như những gì Phương Tuyết miêu tả.
“Thứ đó gọi là quỷ thai, nếu như sống ký sinh trong cơ thể người thì có thể điều khiển vật chủ và còn có thể biến đổi dung mạo của vật chủ…”