Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64: Khắc chế bào thai quỷ
"Sao sư phụ lại đá tôi!"
Cú đá của ông cụ Tôn không hề nhẹ, vốn cơ thể tôi đã yếu vì bị thương nặng từ trước, giờ bị ông ấy đá thêm một cái nữa suýt thì nội thương.
"Não cậu bị lừa đá à? Loại bào thai quỷ này là một thực thể có tà khí cực mạnh, nó thích nhất là máu. Vậy mà cậu lại lấy máu mình phun vào nó? Cậu đang giúp tôi hay giúp nó đấy?"
Bị ông cụ Tôn mắng tôi mới tỉnh ngộ.
Bào thai quỷ này khác với hồn thể, những tà vật có thực thể và đám cương thi thích nhất là máu. Máu tươi đối với chúng giống như một loại thuốc bổ giúp chúng mạnh hơn. Chỉ cần uống một ngụm là sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể.
Ông cụ Tôn vốn đã khó lòng khắc chế được nó rồi, nay tôi lại còn tiếp thêm sức lực cho nó.
Đây đúng là chẳng khác nào đào hố chôn ông ấy.
Trong lòng tôi vô cùng ân hận.
Có điều dù ân hận cũng không kịp nữa rồi. Máu tôi cũng đã phun ra rồi, lại còn là một ngụm máu tươi.
Thế thì con quỷ này khác nào như hổ thêm cánh?
"Nếu có thể sống sót qua kiếp nạn này thì tôi thề sẽ cho cậu một trận lên bờ xuống ruộng!"
Ông cụ Tôn vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám khinh suất. Ông ấy cắn chảy máu ngón tay mình rồi tự vẽ lên trán một đường bằng máu, sau đó lại chấm hai chấm đỏ bằng máu dưới hai mắt mình.
"Mở tuệ nhãn!"
Mắt âm dương của tôi có thể nhìn rõ, từ trên trời và dưới dất xuất hiện hai cột sáng, chiếu vào mắt ông cụ Tôn.
Sau đó ông cụ Tôn nhanh tay cầm lấy một lá bùa, trông như thể đang chuẩn bị liều mạng một phen.
Nhưng đúng lúc chúng tôi đang chờ đợi một trận chiến ác liệt.
Liễu Nguyệt Như đột nhiên rên lên đau đớn.
Nói chính xác hơn là cái bào thai quỷ trong bụng cô ấy vừa rên lên một tiếng nghe vô cùng thảm thiết.
Lần này, những âm thanh kỳ quái từ cuống họng Liễu Nguyệt Như càng to hơn, như thể cô ấy lại sắp phun ra thứ gì vậy.
Sau khi chứng kiến kinh nghiệm đau thương của tôi, ông cụ Tôn đương nhiên không bị trúng chiêu này.
Hơn nữa bình nước kia đã bị tôi dùng hết, nếu bị phun trúng nữa thì sẽ vô cùng đau đớn.
Ông cụ Tôn dồn toàn bộ tinh thần và sức lực, nhìn chằm chằm vào miệng Liễu Nguyệt Như. Tôi cũng gồng cứng người lên, một giây cũng không dám lơ là.
Tôi cảm thấy có chút vui mừng, may mà trước đó tôi đã sắp xếp cho Phương Tuyết một căn phòng khác, nếu không thì sẽ càng rách việc.
Sau khi phát ra một tràng âm thanh kỳ quái, miệng Liễu Nguyệt Như giống như một cánh cửa lớn, đột nhiên mở ra.
Tôi và ông cụ Tôn đều giật nảy mình, bất giác né sang một bên.
Có điều lần này không có chất lỏng kỳ lạ nào bị phun ra. Đến khi miệng Liễu Nguyệt Như đã mở to đến nỗi như sắp nứt ra thì một bóng đen "vèo" một cái bay ra khỏi miệng cô ấy.
Thứ đó di chuyển cực nhanh, nhanh đến nỗi người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào miệng Liễu Nguyệt Như không chớp mắt như tôi cũng không nhìn rõ nó.
Nhưng tốc độ của nó nhanh thì ông cụ Tôn còn nhanh hơn thế.
Ngay lúc nó vừa chui ra, cái tay nãy giờ che trán Liễu Nguyệt Như của ông ấy quơ mạnh, bóng đen kia đã bị ông ấy tóm gọn trong tay! Đây có lẽ chính là phản xạ bản năng, ông ấy cũng không kịp nghĩ xem dùng tay không chộp lấy nó có được hay không.
"Á! Thả ra! Tên Đạo sĩ thối tha, dám bắt ta!"
Cái bóng đen đó sau khi bị tóm thì bắt đầu kêu gào, giãy giụa ầm ĩ.
Tôi vội vã lao tới nhìn thứ mà ông cụ Tôn đang nắm trong tay.
Quả nhiên đúng như lời Phương Tuyết nói, thứ đó có gương mặt giống hệt tôi! Nó giống như một đứa trẻ còn trong bụng mẹ chưa phát triển hết vậy. Nó chỉ to bằng bàn tay, toàn thân nhăn nhúm đen thui, nhưng ngũ quan thì lại vô cùng rõ ràng sắc nét.
Hình dạng của nó vô cùng kỳ dị, còn kinh dị hơn Kumanthong của Thái Lan gấp trăm lần! Tôi vừa nhìn đã nổi hết da gà, một cảm giác sợ hãi bao phủ lên toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi bất giác ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Tôn.
Mặt ông ấy cũng chẳng hoan hỉ gì cho cam, rõ ràng cũng hãi hùng vì hình dạng kỳ dị của bào thai quỷ này.
"Đồ đệ, có phải tôi hoa mắt vì lao lực không? Cái thứ này có gương mặt y hệt cậu?"
Ông cụ Tôn sợ đến nỗi giọng nói có phần run rẩy.
Rõ ràng ông cụ Tôn là người giải thích đặc tính của bào thai quỷ này cho tôi, vậy mà giờ ông ấy lại hỏi ngược lại tôi.
Trông bào thai quỷ này thực sự rất kinh dị! Có điều, mặc dù hình thù gớm ghiếc nhưng hình như nó cũng không có phép thần thông nào khác, chỉ có ánh mắt là rất hung dữ và đang giãy giụa kịch liệt trong bàn tay ông cụ Tôn.
Nhân lúc mọi việc đã tạm yên bình, tôi vội vã quay đầu lại nhìn Liễu Nguyệt Như.
May mà sau khi bào thai quỷ này chui ra, dung mạo của cô ấy đã trở lại như trước, hơi thở cũng đều và ổn định trở lại.
Tôi thấy vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn cái bào thai quỷ kia.
Mặc dù không hiểu tại sao tự nhiên cái bào thai này lại chui ra nhưng nếu nó đã rơi vào tay chúng tôi rồi thì đương nhiên còn lâu mới thoát được.
Nghĩ đến việc ông cụ Tôn nói bào thai này cũng phải mang mười tháng trời mới được sinh ra, hơn nữa còn biết nói tiếng người, tôi cho rằng cứ tra khảo nó như con người là được.
"Rốt cuộc mày là giống gì? Tại sao lại trông giống tao như đúc?"
Suy nghĩ một lát, tôi nhìn bào thai quỷ kia rồi hỏi.
Vốn tôi tưởng có hỏi nó cũng vô ích, nhưng ai ngờ vừa nghe tôi hỏi thì nó đột nhiên cười quỷ dị.
"Ta là ai à? Đương nhiên chính là mày rồi".
Cái giọng vừa chói tai vừa kỳ quái của nó lại càng khiến tôi nổi da gà.
Ông cụ Tôn cũng rùng cả mình, dồn thêm lực vào bàn tay đang tóm lấy nó.
"Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bọn tao, nếu không tao bóp chết mày biết chưa?"
Bị ông cụ Tôn uy hiếp, nó trợn mắt hung ác nhìn ông cụ Tôn như thể muốn ăn tươi nuốt sống ông ấy.
Bị nó lườm như vậy, ông cụ Tôn cảm thấy rất đáng sợ nhưng cũng không thể buông tay ra.
Nghĩ ngợi một lát, ông cụ Tôn lôi trong góc phòng ra một chiếc quan tài bằng thủy tinh trông rất tinh xảo.
Tôi ngẩn người ra. Nhìn ông cụ Tôn này bên ngoài nghèo rớt mồng tơi, nhưng những thứ đồ nghề cần thiết thì lúc nào cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Chiếc quan tài thủy tinh này cũng rất thần kỳ. Bào thai quỷ kia vừa tới gần nó thì lập tức giãy giụa càng kịch liệt.
"Lão Đạo sĩ thối, mau thả ra! Nếu không ta sẽ uống máu ông, gặm xương ông, khiến ông vạn kiếp không được làm người!"
Có vẻ như bào thai quỷ rất sợ cái quan tài thủy tinh này, nó lớn tiếng chửi mắng ông cụ Tôn.
Trước sự đe dọa của nó, ông cụ Tôn mặt không biến sắc.
"Mày nghĩ tao thích làm người lắm sao. Nếu mày giúp tao không phải làm người thì tao còn phải cảm ơn tám đời tổ tông nhà mày đấy".
Nói rồi, ông cụ Tôn nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi lấy một ít máu trong miệng bôi lên ngón tay.
Tôi không hiểu ông ấy muốn làm gì nhưng nghe lời ông ấy chắc chắn chỉ có chuẩn.
Vị máu tanh trong miệng tôi còn chưa tan đi, tôi lấy tay chấm vào đầu lưỡi, khiến một ít máu tươi dính lên tay.
Ông cụ Tôn hài lòng nắm lấy ngón tay tôi, bôi máu của tôi lên đầu bào thai quỷ.
Vừa bị bôi máu lên đầu, bào thai quỷ kia đột nhiên lại kêu gào thảm thiết.
Nhân cơ hội đó, ông cụ Tôn nhanh tay nhanh mắt nhốt nó vào trong cỗ quan tài thủy tinh.
"Được rồi! Giờ bọn tao hỏi gì mày phải trả lời đó, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục!"
Ông cụ Tôn phủi phủi tay, mặt nghiêm túc uy hiếp bào thai quỷ.
Cú đá của ông cụ Tôn không hề nhẹ, vốn cơ thể tôi đã yếu vì bị thương nặng từ trước, giờ bị ông ấy đá thêm một cái nữa suýt thì nội thương.
"Não cậu bị lừa đá à? Loại bào thai quỷ này là một thực thể có tà khí cực mạnh, nó thích nhất là máu. Vậy mà cậu lại lấy máu mình phun vào nó? Cậu đang giúp tôi hay giúp nó đấy?"
Bị ông cụ Tôn mắng tôi mới tỉnh ngộ.
Bào thai quỷ này khác với hồn thể, những tà vật có thực thể và đám cương thi thích nhất là máu. Máu tươi đối với chúng giống như một loại thuốc bổ giúp chúng mạnh hơn. Chỉ cần uống một ngụm là sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể.
Ông cụ Tôn vốn đã khó lòng khắc chế được nó rồi, nay tôi lại còn tiếp thêm sức lực cho nó.
Đây đúng là chẳng khác nào đào hố chôn ông ấy.
Trong lòng tôi vô cùng ân hận.
Có điều dù ân hận cũng không kịp nữa rồi. Máu tôi cũng đã phun ra rồi, lại còn là một ngụm máu tươi.
Thế thì con quỷ này khác nào như hổ thêm cánh?
"Nếu có thể sống sót qua kiếp nạn này thì tôi thề sẽ cho cậu một trận lên bờ xuống ruộng!"
Ông cụ Tôn vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám khinh suất. Ông ấy cắn chảy máu ngón tay mình rồi tự vẽ lên trán một đường bằng máu, sau đó lại chấm hai chấm đỏ bằng máu dưới hai mắt mình.
"Mở tuệ nhãn!"
Mắt âm dương của tôi có thể nhìn rõ, từ trên trời và dưới dất xuất hiện hai cột sáng, chiếu vào mắt ông cụ Tôn.
Sau đó ông cụ Tôn nhanh tay cầm lấy một lá bùa, trông như thể đang chuẩn bị liều mạng một phen.
Nhưng đúng lúc chúng tôi đang chờ đợi một trận chiến ác liệt.
Liễu Nguyệt Như đột nhiên rên lên đau đớn.
Nói chính xác hơn là cái bào thai quỷ trong bụng cô ấy vừa rên lên một tiếng nghe vô cùng thảm thiết.
Lần này, những âm thanh kỳ quái từ cuống họng Liễu Nguyệt Như càng to hơn, như thể cô ấy lại sắp phun ra thứ gì vậy.
Sau khi chứng kiến kinh nghiệm đau thương của tôi, ông cụ Tôn đương nhiên không bị trúng chiêu này.
Hơn nữa bình nước kia đã bị tôi dùng hết, nếu bị phun trúng nữa thì sẽ vô cùng đau đớn.
Ông cụ Tôn dồn toàn bộ tinh thần và sức lực, nhìn chằm chằm vào miệng Liễu Nguyệt Như. Tôi cũng gồng cứng người lên, một giây cũng không dám lơ là.
Tôi cảm thấy có chút vui mừng, may mà trước đó tôi đã sắp xếp cho Phương Tuyết một căn phòng khác, nếu không thì sẽ càng rách việc.
Sau khi phát ra một tràng âm thanh kỳ quái, miệng Liễu Nguyệt Như giống như một cánh cửa lớn, đột nhiên mở ra.
Tôi và ông cụ Tôn đều giật nảy mình, bất giác né sang một bên.
Có điều lần này không có chất lỏng kỳ lạ nào bị phun ra. Đến khi miệng Liễu Nguyệt Như đã mở to đến nỗi như sắp nứt ra thì một bóng đen "vèo" một cái bay ra khỏi miệng cô ấy.
Thứ đó di chuyển cực nhanh, nhanh đến nỗi người nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào miệng Liễu Nguyệt Như không chớp mắt như tôi cũng không nhìn rõ nó.
Nhưng tốc độ của nó nhanh thì ông cụ Tôn còn nhanh hơn thế.
Ngay lúc nó vừa chui ra, cái tay nãy giờ che trán Liễu Nguyệt Như của ông ấy quơ mạnh, bóng đen kia đã bị ông ấy tóm gọn trong tay! Đây có lẽ chính là phản xạ bản năng, ông ấy cũng không kịp nghĩ xem dùng tay không chộp lấy nó có được hay không.
"Á! Thả ra! Tên Đạo sĩ thối tha, dám bắt ta!"
Cái bóng đen đó sau khi bị tóm thì bắt đầu kêu gào, giãy giụa ầm ĩ.
Tôi vội vã lao tới nhìn thứ mà ông cụ Tôn đang nắm trong tay.
Quả nhiên đúng như lời Phương Tuyết nói, thứ đó có gương mặt giống hệt tôi! Nó giống như một đứa trẻ còn trong bụng mẹ chưa phát triển hết vậy. Nó chỉ to bằng bàn tay, toàn thân nhăn nhúm đen thui, nhưng ngũ quan thì lại vô cùng rõ ràng sắc nét.
Hình dạng của nó vô cùng kỳ dị, còn kinh dị hơn Kumanthong của Thái Lan gấp trăm lần! Tôi vừa nhìn đã nổi hết da gà, một cảm giác sợ hãi bao phủ lên toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi bất giác ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Tôn.
Mặt ông ấy cũng chẳng hoan hỉ gì cho cam, rõ ràng cũng hãi hùng vì hình dạng kỳ dị của bào thai quỷ này.
"Đồ đệ, có phải tôi hoa mắt vì lao lực không? Cái thứ này có gương mặt y hệt cậu?"
Ông cụ Tôn sợ đến nỗi giọng nói có phần run rẩy.
Rõ ràng ông cụ Tôn là người giải thích đặc tính của bào thai quỷ này cho tôi, vậy mà giờ ông ấy lại hỏi ngược lại tôi.
Trông bào thai quỷ này thực sự rất kinh dị! Có điều, mặc dù hình thù gớm ghiếc nhưng hình như nó cũng không có phép thần thông nào khác, chỉ có ánh mắt là rất hung dữ và đang giãy giụa kịch liệt trong bàn tay ông cụ Tôn.
Nhân lúc mọi việc đã tạm yên bình, tôi vội vã quay đầu lại nhìn Liễu Nguyệt Như.
May mà sau khi bào thai quỷ này chui ra, dung mạo của cô ấy đã trở lại như trước, hơi thở cũng đều và ổn định trở lại.
Tôi thấy vậy thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn cái bào thai quỷ kia.
Mặc dù không hiểu tại sao tự nhiên cái bào thai này lại chui ra nhưng nếu nó đã rơi vào tay chúng tôi rồi thì đương nhiên còn lâu mới thoát được.
Nghĩ đến việc ông cụ Tôn nói bào thai này cũng phải mang mười tháng trời mới được sinh ra, hơn nữa còn biết nói tiếng người, tôi cho rằng cứ tra khảo nó như con người là được.
"Rốt cuộc mày là giống gì? Tại sao lại trông giống tao như đúc?"
Suy nghĩ một lát, tôi nhìn bào thai quỷ kia rồi hỏi.
Vốn tôi tưởng có hỏi nó cũng vô ích, nhưng ai ngờ vừa nghe tôi hỏi thì nó đột nhiên cười quỷ dị.
"Ta là ai à? Đương nhiên chính là mày rồi".
Cái giọng vừa chói tai vừa kỳ quái của nó lại càng khiến tôi nổi da gà.
Ông cụ Tôn cũng rùng cả mình, dồn thêm lực vào bàn tay đang tóm lấy nó.
"Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của bọn tao, nếu không tao bóp chết mày biết chưa?"
Bị ông cụ Tôn uy hiếp, nó trợn mắt hung ác nhìn ông cụ Tôn như thể muốn ăn tươi nuốt sống ông ấy.
Bị nó lườm như vậy, ông cụ Tôn cảm thấy rất đáng sợ nhưng cũng không thể buông tay ra.
Nghĩ ngợi một lát, ông cụ Tôn lôi trong góc phòng ra một chiếc quan tài bằng thủy tinh trông rất tinh xảo.
Tôi ngẩn người ra. Nhìn ông cụ Tôn này bên ngoài nghèo rớt mồng tơi, nhưng những thứ đồ nghề cần thiết thì lúc nào cũng chuẩn bị vô cùng đầy đủ.
Chiếc quan tài thủy tinh này cũng rất thần kỳ. Bào thai quỷ kia vừa tới gần nó thì lập tức giãy giụa càng kịch liệt.
"Lão Đạo sĩ thối, mau thả ra! Nếu không ta sẽ uống máu ông, gặm xương ông, khiến ông vạn kiếp không được làm người!"
Có vẻ như bào thai quỷ rất sợ cái quan tài thủy tinh này, nó lớn tiếng chửi mắng ông cụ Tôn.
Trước sự đe dọa của nó, ông cụ Tôn mặt không biến sắc.
"Mày nghĩ tao thích làm người lắm sao. Nếu mày giúp tao không phải làm người thì tao còn phải cảm ơn tám đời tổ tông nhà mày đấy".
Nói rồi, ông cụ Tôn nhìn tôi, ra hiệu bảo tôi lấy một ít máu trong miệng bôi lên ngón tay.
Tôi không hiểu ông ấy muốn làm gì nhưng nghe lời ông ấy chắc chắn chỉ có chuẩn.
Vị máu tanh trong miệng tôi còn chưa tan đi, tôi lấy tay chấm vào đầu lưỡi, khiến một ít máu tươi dính lên tay.
Ông cụ Tôn hài lòng nắm lấy ngón tay tôi, bôi máu của tôi lên đầu bào thai quỷ.
Vừa bị bôi máu lên đầu, bào thai quỷ kia đột nhiên lại kêu gào thảm thiết.
Nhân cơ hội đó, ông cụ Tôn nhanh tay nhanh mắt nhốt nó vào trong cỗ quan tài thủy tinh.
"Được rồi! Giờ bọn tao hỏi gì mày phải trả lời đó, nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục!"
Ông cụ Tôn phủi phủi tay, mặt nghiêm túc uy hiếp bào thai quỷ.
Bình luận facebook