Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3585: Thiện Hiểu Thiên sinh nhật
Trước đó ở Thông Thần điện, cùng Thiên Nhai giao đấu.
Kiếm pháp của đối phương, như Thần Long không nhìn thấy quỹ tích, tuy biết rất mạnh, nhưng không biết mạnh ở nơi nào.
Cũng chính cái gọi là, biết bề ngoài mà không biết bề trong!
Mà Thiện Hiểu Thiên này dùng kiếm, bọn họ có thể rõ ràng nhìn ra mục đích cùng chiêu số của đối phương, mỗi một cái, đều đâm vào chỗ chiêu số thiếu hụt của sư huynh Hoắc Giang Hà!
Ngắn ngủi hơn mười hô hấp, đâm ra hơn hai mươi chiêu, để Hoắc sư huynh ngay cả phản kháng cũng không thể...
Coi như đệ tử nội môn chân chính, cũng không có loại kiếm thuật này!
Cái này đã không thể dùng đáng sợ để hình dung!
- Có phải Thiên Nhai hay không?
Cũng nhịn không được nữa, thanh niên mặt chữ quốc hỏi.
Hắn không cùng Thiên Nhai giao thủ qua, cũng không biết chiêu số cùng thủ đoạn của đối phương, nhưng mấy người khác đều đối chiến qua, có lẽ có thể nhìn ra dấu vết để lại.
- Thiên Nhai vừa động thủ, chúng ta liền chết... chiêu số phổ thông, không có thi triển qua, cho nên nhìn không ra, trừ khi thi triển chiêu kia, mới có thể xác nhận!
Vân Phi Dương nói.
Không phải bọn họ nhãn lực không được, mà chiêu ném kiếm kia, thực sự quá mạnh.
Vừa ra tay liền kết thúc, nhìn không ra thực lực người thi triển. Hiện tại kiếm thuật phổ thông, là không cách nào nhìn ra.
- Hiện tại loại tình huống này, dường như... Hoắc sư huynh, còn không cách nào ép đối phương thi triển ra chiêu kia!
Hoàng Thao cười khổ.
Mọi người yên lặng.
Không ra chiêu kia liền ép sư huynh liên tiếp lui về phía sau, không cần thi triển, sư huynh khẳng định cũng sẽ thua, như vậy liền thủy chung không cách nào xác nhận, đối phương có phải hay không.
- Thật ra thì cũng không phải không có cách nào, xem ta...
Buồn bực phút chốc, thanh niên mặt chữ quốc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trực tiếp hô lên:
- Sư huynh, dùng Nhất Nhãn Giang Hà!
Nhất Nhãn Giang Hà, không riêng gì ngoại hiệu của Hoắc Giang Hà ở Thông Thần điện, còn là kiếm chiêu hắn am hiểu nhất.
Thi triển chiêu này, tựa như liếc mắt nhìn sang sông hồ, thao thao bất tuyệt, thanh thế kinh người.
Dựa dẫm chiêu kiếm pháp này, Hoắc Giang Hà ở ngoại môn một đường nghiền ép, hầu như không người có thể địch, cũng bởi vậy đánh ra địa vị đại sư huynh.
- Tốt!
Nghe được tiếng la, Hoắc Giang Hà rõ ràng ý tứ của các sư đệ, lúc này hét dài một tiếng, trường kiếm lăng không, chân khí đi khắp, phía trước phảng phất như lập tức xuất hiện một con sông rộng lớn, đá vụn bắn tung trời, sóng lớn vỗ bờ.
Nhìn vị trước mắt này thi triển tuyệt chiêu, Thiện Hiểu Thiên không chần chờ chút nào, trường kiếm trong tay lắc một cái, lập tức huyền phù lên.
Đối phương đứng ở đối diện sống, muốn đánh bại, chỉ có thể sử dụng phi kiếm!
Hô!
Một kiếm phá không.
Một kiếm này hắn tu luyện trọn một đêm, không dưới hơn ngàn lần, thân kiếm lay động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện lần nữa, đã đi tới trước cổ họng Hoắc Giang Hà.
- Nguy rồi...
Đồng tử co rụt lại, Hoắc Giang Hà không dám áp chế, lực lượng toàn thân lập tức bùng nổ trùng kích ra.
Thánh Vực tứ trọng phá toái hư không!
Lực lượng khôi phục, lúc này mới ngăn kiếm của đối phương ở bên ngoài, sợ chảy mồ hôi lạnh.
Nếu như cùng cấp bậc, chỉ sợ một chiêu này đã chết.
- Là hắn...
Nhìn thấy thi triển ra chiêu này, mọi người đều tràn đầy kích động.
Đã không cần đoán, Thiện Hiểu Thiên chính là Thiên Nhai!
Thân thể Tiết Càn thoáng một cái, té ngã trên đất.
Từ đêm qua trở về vẫn nghĩ, siêu cấp cao thủ tên là Thiên Nhai kia đến cùng là ai, nằm mơ cũng không ngờ tới... Chính là con rể bị hắn ghét bỏ, xem thường!
Tiết Cầm càng sắp phát điên.
Cái tên này là Thiên Nhai... Chẳng phải đại biểu, mình đã bại làm tỳ nữ đối phương?
Vị hôn thê không muốn làm, thành tỳ nữ...
Hận không thể lập tức móc hai mắt của mình ra!
Rõ ràng là châu ngọc, lại bị xem như gạch ngói vụn, tùy tiện vứt bỏ!
- Thiện Hiểu Thiên chiến thắng...
Nhìn toàn bộ trận chiến ở trong mắt, Lục Vân trưởng lão tràn đầy cao hứng gật đầu, tuyên bố kết quả.
Khó trách vị này, trước đó không có trực tiếp đáp ứng gia nhập Lăng Vân Kiếm Các, nguyên lai là chờ hiện tại, muốn triệt để đánh mặt thành chủ!
Để hắn vì sự tình lúc trước làm mà sám hối!
Người trẻ tuổi, hỏa khí luôn lớn...
Chẳng qua, bị hại đến cửa nát nhà tan, đổi lại ai cũng sẽ làm như vậy!
- Thành công đánh bại Hoắc Giang Hà, nhất định có thể nhẹ nhõm thông qua đệ tử nội môn khảo hạch, dưới tình huống không đủ tài nguyên, mười sáu tuổi liền đến Đại Thánh tam trọng đại viên mãn, đi vào tông môn, trước mười bảy tuổi tấn cấp Cổ Thánh, không khó lắm!
Nhìn về phía vị trước mắt này, Lục Vân trưởng lão càng xem càng thoả mãn:
- Hiện tại ta tuyên bố, đặc biệt tuyển ngươi thành đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các, nắm giữ tất cả quyền lợi của đệ tử nội môn...
- Đa tạ trưởng lão!
Thiện Hiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Có thân phận này, cho dù không có chứng cớ xác thật, cũng có thể chém giết thành chủ, vì cha mẹ báo thù!
- Ngươi muốn làm gì, giữa chúng ta có quan hệ thông gia, ta là nhạc phụ của ngươi...
Thấy ánh mắt hắn nhìn tới, Tiết Càn biến sắc, liên tiếp lui về phía sau.
- Còn xin Hoắc sư huynh ra tay hắn bắt, ta muốn vì gia tộc chín mươi bảy sinh mệnh, báo thù!
Hàm răng cắn chặt, trong ánh mắt Thiện Hiểu Thiên mang theo sát ý.
Thời điểm ngươi giết tộc nhân ta, vì sao không nói là nhạc phụ của ta?
Thiết kế hại ta, suýt chút nữa bị sơn tặc giết chết, vì sao không nói là nhạc phụ của ta?
Bây giờ lại muốn nói, đã chậm!
Đám người Hoắc Giang Hà đồng loạt ra tay, dù Tiết Càn rất mạnh, nhưng thực lực đám người Vân Phi Dương, Hoàng Thao không hề yếu, lại thêm thân là đệ tử Kiếm Các, kiếm thuật hơn người, dễ như trở bàn tay liền chế ngự.
- Ta không giết người vô tội, nơi này không chỉ có chứng cứ ngươi đối phó Thiện gia chúng ta, còn có những năm này làm chuyện ác!
Lần nữa lấy ra một ngọc bài, chân khí của Thiện Hiểu Thiên tràn vào, bên trong bay ra một mảng lớn văn tự, viết rõ ràng tội danh đối phương.
- Sự tình ở Thu Thảo Nguyên lại là hắn làm? Ta vẫn cho là sơn tặc gây nên...
- Liễu gia chủ lại bị hắn cướp sạch, giết một nhà bọn hắn hơn bốn mươi người!
- Vị tiểu thư Trần gia kia, trước khi chết gặp phải lăng nhục, thua thiệt hắn có mặt nói là hái hoa đạo tặc, thân là thành chủ, vậy mà làm ra sự tình rắn rết như vậy...
- Buồn cười ta một mực lấy hắn làm thần tượng, cảm thấy là thành chủ cương trực công chính, không nghĩ tới sau lưng che giấu nhiều chuyện xấu như thế...
...
Nhìn rõ ràng văn tự phía trên, mọi người xôn xao.
Thành chủ Tiết Càn, những năm này làm công việc mặt mũi rất nhiều, trong thành rất có uy tín, trên thực tế sau lưng làm sự tình, lại khiến người ta tức lộn ruột!
Giờ phút này toàn bộ vạch trần ra, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác lật đổ.
- Ngươi còn có lời gì để nói?
Tiết Càn thấy cảnh này, vẻ mặt trắng bệch, Thiện Hiểu Thiên cũng nhịn không được nữa, tay cầm trường kiếm đi tới trước mặt, chỉ cần mũi kiếm vươn ra, liền có thể nhẹ nhõm đâm xuyên cổ họng đối phương, triệt để báo thù.
- Ta...
Thân thể run lên, Tiết Càn nói không ra lời.
Tuy những năm này hắn nấp rất kỹ, nhưng việc này toàn bộ vạch trần ra, chỉ cần xem kỹ, khẳng định vẫn có dấu vết để lại.
Nếu như đối phương chỉ là người bình thường, hoàn toàn có thể một tay che trời, mà bây giờ thành đệ tử nội môn, đã không có khả năng xoay người.
- Ngươi không thể giết cha ta...
Ngay thời điểm hắn nhắm mắt đợi chết, Tiết Cầm điên cuồng lao đến, cao giọng gào thét.
- Không thể giết?
Thiện Hiểu Thiên hơi híp mắt.
- Không sai, ngươi không có tư cách trở thành đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các! Tự nhiên không cách nào xử quyết cha ta...
Tiết Cầm cắn răng.
- Không có tư cách? Ngươi ý tứ, nói là khảo hạch của ta, không có tính công chính?
Thiện Hiểu Thiên còn chưa lên tiếng, sắc mặt của Lục Vân trưởng lão không khỏi trầm xuống.
Hắn ở trước mặt nhiều người như vậy tiến hành khảo thí, Hoắc Giang Hà cũng thi triển ra toàn lực, sao có thể hoài nghi?
- Tiểu nữ không dám...
Tiết Cầm ngẩng đầu nhìn tới:
- Vừa rồi Lục trưởng lão nói, muốn trở thành đệ tử nội môn, cần hai điều kiện, vừa rồi khảo hạch kiếm pháp, công bằng công chính, không dám có bất kỳ dị nghị, nhưng trước mười bảy tuổi đi đến Cổ Thánh, cũng chính là điều kiện thứ nhất trưởng lão nói tới, ta không đồng ý!
- A?
Lục Vân trưởng lão nhìn qua.
- Ta cùng Thiện Hiểu Thiên có hôn ước, cho nên biết ngày sinh tháng đẻ của hắn, sinh nhật của hắn chính là giờ Thân hôm nay! Nói cách khác, qua giờ Thân là mười bảy tuổi.
Tiết Cầm xiết chặt nắm đấm:
- Bây giờ cách giờ Thân, chỉ còn lại hơn một canh giờ, hắn chỉ có Đại Thánh tam trọng đại viên mãn, làm sao có thể ở trước mười bảy tuổi đi đến Cổ Thánh? Không đạt tới, có phải liền không cách nào trở thành đệ tử nội môn hay không?
- Cái này...
Lục Vân trưởng lão sửng sốt, nhìn Thiện Hiểu Thiên, chỉ thấy người sau hơi đỏ mặt.
- Sinh nhật của ta, quả thực là giờ Thân hôm nay...
Thiện Hiểu Thiên khó xử.
Vừa rồi hắn muốn nói, kết quả bị Lục trưởng lão cắt đứt.
Nghĩ đến vì có thể báo thù, có thể không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần về sau cố gắng là được, không nghĩ tới bị Tiết Cầm nói ra.
Thấy hắn thừa nhận, Lục Vân trưởng lão nhịn không được ngẩng đầu nhìn mặt trời cách đó không xa, chỉ thấy mặt trời đã ngã, buổi trưa đã quá nửa, nói cách khác, cách sinh nhật đối phương mười bảy tuổi, đã không đủ một canh giờ rưỡi!
Thời gian ngắn như vậy, từ Đại Thánh tam trọng đại viên mãn tấn cấp đến Cổ Thánh...
Quả thực không có bất kỳ khả năng gì!
Mười bảy tuổi không đạt tới Cổ Thánh, liền không có tư cách trở thành đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các, tự nhiên cũng không có tư cách xử quyết vị thành chủ trước mắt này.
Cái gọi là báo thù, đã thành chuyện cười.
- Xem ra đây là thiên ý...
Lục Vân trưởng lão cười khổ lắc đầu.
Còn tưởng rằng có thể thu nhận một vị đệ tử nội môn, không nghĩ tới xuất hiện loại biến cố này.
- Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, hiện tại không thành được đệ tử nội môn, trở về chỉ cần cố gắng tu luyện, đuổi ở trước ba mươi tuổi, đi đến Cổ Thánh tứ trọng, đồng dạng có cơ hội...
Đệ tử nội môn, cũng không phải vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc, nếu không đám người Hoắc Giang Hà cũng không có cơ hội.
Chỉ cần trước ba mươi tuổi đi đến Cổ Thánh tứ trọng, kiếm thuật đi qua khảo hạch, đồng dạng có thể tiến vào.
Chẳng qua như vậy, thù khẳng định là báo không được nữa.
Hắn thân là trưởng lão, tuy có thể báo lên việc xấu của vị thành chủ này, nhưng chờ Kiếm Các phái ra đoàn điều tra, tra rõ ràng việc này, không biết năm nào tháng nào.
Ở trong lúc này, có thể xuất hiện biến cố hay không, ai cũng không biết.
- Vâng...
Hốc mắt Thiện Hiểu Thiên đỏ lên, xiết chặt nắm đấm.
Vốn cho rằng ngày hôm nay có thể báo đại thù, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuối cùng vẫn sắp thành lại bại, thất bại trong gang tấc.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Còn có một canh giờ rưỡi, ai nói ngươi không cách nào đột phá đến Cổ Thánh?
Vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy lão sư một mực ngủ gật, chẳng biết lúc nào đứng lên, trên tay còn mang theo xích sắt, trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm mà tự tin..
Kiếm pháp của đối phương, như Thần Long không nhìn thấy quỹ tích, tuy biết rất mạnh, nhưng không biết mạnh ở nơi nào.
Cũng chính cái gọi là, biết bề ngoài mà không biết bề trong!
Mà Thiện Hiểu Thiên này dùng kiếm, bọn họ có thể rõ ràng nhìn ra mục đích cùng chiêu số của đối phương, mỗi một cái, đều đâm vào chỗ chiêu số thiếu hụt của sư huynh Hoắc Giang Hà!
Ngắn ngủi hơn mười hô hấp, đâm ra hơn hai mươi chiêu, để Hoắc sư huynh ngay cả phản kháng cũng không thể...
Coi như đệ tử nội môn chân chính, cũng không có loại kiếm thuật này!
Cái này đã không thể dùng đáng sợ để hình dung!
- Có phải Thiên Nhai hay không?
Cũng nhịn không được nữa, thanh niên mặt chữ quốc hỏi.
Hắn không cùng Thiên Nhai giao thủ qua, cũng không biết chiêu số cùng thủ đoạn của đối phương, nhưng mấy người khác đều đối chiến qua, có lẽ có thể nhìn ra dấu vết để lại.
- Thiên Nhai vừa động thủ, chúng ta liền chết... chiêu số phổ thông, không có thi triển qua, cho nên nhìn không ra, trừ khi thi triển chiêu kia, mới có thể xác nhận!
Vân Phi Dương nói.
Không phải bọn họ nhãn lực không được, mà chiêu ném kiếm kia, thực sự quá mạnh.
Vừa ra tay liền kết thúc, nhìn không ra thực lực người thi triển. Hiện tại kiếm thuật phổ thông, là không cách nào nhìn ra.
- Hiện tại loại tình huống này, dường như... Hoắc sư huynh, còn không cách nào ép đối phương thi triển ra chiêu kia!
Hoàng Thao cười khổ.
Mọi người yên lặng.
Không ra chiêu kia liền ép sư huynh liên tiếp lui về phía sau, không cần thi triển, sư huynh khẳng định cũng sẽ thua, như vậy liền thủy chung không cách nào xác nhận, đối phương có phải hay không.
- Thật ra thì cũng không phải không có cách nào, xem ta...
Buồn bực phút chốc, thanh niên mặt chữ quốc đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trực tiếp hô lên:
- Sư huynh, dùng Nhất Nhãn Giang Hà!
Nhất Nhãn Giang Hà, không riêng gì ngoại hiệu của Hoắc Giang Hà ở Thông Thần điện, còn là kiếm chiêu hắn am hiểu nhất.
Thi triển chiêu này, tựa như liếc mắt nhìn sang sông hồ, thao thao bất tuyệt, thanh thế kinh người.
Dựa dẫm chiêu kiếm pháp này, Hoắc Giang Hà ở ngoại môn một đường nghiền ép, hầu như không người có thể địch, cũng bởi vậy đánh ra địa vị đại sư huynh.
- Tốt!
Nghe được tiếng la, Hoắc Giang Hà rõ ràng ý tứ của các sư đệ, lúc này hét dài một tiếng, trường kiếm lăng không, chân khí đi khắp, phía trước phảng phất như lập tức xuất hiện một con sông rộng lớn, đá vụn bắn tung trời, sóng lớn vỗ bờ.
Nhìn vị trước mắt này thi triển tuyệt chiêu, Thiện Hiểu Thiên không chần chờ chút nào, trường kiếm trong tay lắc một cái, lập tức huyền phù lên.
Đối phương đứng ở đối diện sống, muốn đánh bại, chỉ có thể sử dụng phi kiếm!
Hô!
Một kiếm phá không.
Một kiếm này hắn tu luyện trọn một đêm, không dưới hơn ngàn lần, thân kiếm lay động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, xuất hiện lần nữa, đã đi tới trước cổ họng Hoắc Giang Hà.
- Nguy rồi...
Đồng tử co rụt lại, Hoắc Giang Hà không dám áp chế, lực lượng toàn thân lập tức bùng nổ trùng kích ra.
Thánh Vực tứ trọng phá toái hư không!
Lực lượng khôi phục, lúc này mới ngăn kiếm của đối phương ở bên ngoài, sợ chảy mồ hôi lạnh.
Nếu như cùng cấp bậc, chỉ sợ một chiêu này đã chết.
- Là hắn...
Nhìn thấy thi triển ra chiêu này, mọi người đều tràn đầy kích động.
Đã không cần đoán, Thiện Hiểu Thiên chính là Thiên Nhai!
Thân thể Tiết Càn thoáng một cái, té ngã trên đất.
Từ đêm qua trở về vẫn nghĩ, siêu cấp cao thủ tên là Thiên Nhai kia đến cùng là ai, nằm mơ cũng không ngờ tới... Chính là con rể bị hắn ghét bỏ, xem thường!
Tiết Cầm càng sắp phát điên.
Cái tên này là Thiên Nhai... Chẳng phải đại biểu, mình đã bại làm tỳ nữ đối phương?
Vị hôn thê không muốn làm, thành tỳ nữ...
Hận không thể lập tức móc hai mắt của mình ra!
Rõ ràng là châu ngọc, lại bị xem như gạch ngói vụn, tùy tiện vứt bỏ!
- Thiện Hiểu Thiên chiến thắng...
Nhìn toàn bộ trận chiến ở trong mắt, Lục Vân trưởng lão tràn đầy cao hứng gật đầu, tuyên bố kết quả.
Khó trách vị này, trước đó không có trực tiếp đáp ứng gia nhập Lăng Vân Kiếm Các, nguyên lai là chờ hiện tại, muốn triệt để đánh mặt thành chủ!
Để hắn vì sự tình lúc trước làm mà sám hối!
Người trẻ tuổi, hỏa khí luôn lớn...
Chẳng qua, bị hại đến cửa nát nhà tan, đổi lại ai cũng sẽ làm như vậy!
- Thành công đánh bại Hoắc Giang Hà, nhất định có thể nhẹ nhõm thông qua đệ tử nội môn khảo hạch, dưới tình huống không đủ tài nguyên, mười sáu tuổi liền đến Đại Thánh tam trọng đại viên mãn, đi vào tông môn, trước mười bảy tuổi tấn cấp Cổ Thánh, không khó lắm!
Nhìn về phía vị trước mắt này, Lục Vân trưởng lão càng xem càng thoả mãn:
- Hiện tại ta tuyên bố, đặc biệt tuyển ngươi thành đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các, nắm giữ tất cả quyền lợi của đệ tử nội môn...
- Đa tạ trưởng lão!
Thiện Hiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Có thân phận này, cho dù không có chứng cớ xác thật, cũng có thể chém giết thành chủ, vì cha mẹ báo thù!
- Ngươi muốn làm gì, giữa chúng ta có quan hệ thông gia, ta là nhạc phụ của ngươi...
Thấy ánh mắt hắn nhìn tới, Tiết Càn biến sắc, liên tiếp lui về phía sau.
- Còn xin Hoắc sư huynh ra tay hắn bắt, ta muốn vì gia tộc chín mươi bảy sinh mệnh, báo thù!
Hàm răng cắn chặt, trong ánh mắt Thiện Hiểu Thiên mang theo sát ý.
Thời điểm ngươi giết tộc nhân ta, vì sao không nói là nhạc phụ của ta?
Thiết kế hại ta, suýt chút nữa bị sơn tặc giết chết, vì sao không nói là nhạc phụ của ta?
Bây giờ lại muốn nói, đã chậm!
Đám người Hoắc Giang Hà đồng loạt ra tay, dù Tiết Càn rất mạnh, nhưng thực lực đám người Vân Phi Dương, Hoàng Thao không hề yếu, lại thêm thân là đệ tử Kiếm Các, kiếm thuật hơn người, dễ như trở bàn tay liền chế ngự.
- Ta không giết người vô tội, nơi này không chỉ có chứng cứ ngươi đối phó Thiện gia chúng ta, còn có những năm này làm chuyện ác!
Lần nữa lấy ra một ngọc bài, chân khí của Thiện Hiểu Thiên tràn vào, bên trong bay ra một mảng lớn văn tự, viết rõ ràng tội danh đối phương.
- Sự tình ở Thu Thảo Nguyên lại là hắn làm? Ta vẫn cho là sơn tặc gây nên...
- Liễu gia chủ lại bị hắn cướp sạch, giết một nhà bọn hắn hơn bốn mươi người!
- Vị tiểu thư Trần gia kia, trước khi chết gặp phải lăng nhục, thua thiệt hắn có mặt nói là hái hoa đạo tặc, thân là thành chủ, vậy mà làm ra sự tình rắn rết như vậy...
- Buồn cười ta một mực lấy hắn làm thần tượng, cảm thấy là thành chủ cương trực công chính, không nghĩ tới sau lưng che giấu nhiều chuyện xấu như thế...
...
Nhìn rõ ràng văn tự phía trên, mọi người xôn xao.
Thành chủ Tiết Càn, những năm này làm công việc mặt mũi rất nhiều, trong thành rất có uy tín, trên thực tế sau lưng làm sự tình, lại khiến người ta tức lộn ruột!
Giờ phút này toàn bộ vạch trần ra, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác lật đổ.
- Ngươi còn có lời gì để nói?
Tiết Càn thấy cảnh này, vẻ mặt trắng bệch, Thiện Hiểu Thiên cũng nhịn không được nữa, tay cầm trường kiếm đi tới trước mặt, chỉ cần mũi kiếm vươn ra, liền có thể nhẹ nhõm đâm xuyên cổ họng đối phương, triệt để báo thù.
- Ta...
Thân thể run lên, Tiết Càn nói không ra lời.
Tuy những năm này hắn nấp rất kỹ, nhưng việc này toàn bộ vạch trần ra, chỉ cần xem kỹ, khẳng định vẫn có dấu vết để lại.
Nếu như đối phương chỉ là người bình thường, hoàn toàn có thể một tay che trời, mà bây giờ thành đệ tử nội môn, đã không có khả năng xoay người.
- Ngươi không thể giết cha ta...
Ngay thời điểm hắn nhắm mắt đợi chết, Tiết Cầm điên cuồng lao đến, cao giọng gào thét.
- Không thể giết?
Thiện Hiểu Thiên hơi híp mắt.
- Không sai, ngươi không có tư cách trở thành đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các! Tự nhiên không cách nào xử quyết cha ta...
Tiết Cầm cắn răng.
- Không có tư cách? Ngươi ý tứ, nói là khảo hạch của ta, không có tính công chính?
Thiện Hiểu Thiên còn chưa lên tiếng, sắc mặt của Lục Vân trưởng lão không khỏi trầm xuống.
Hắn ở trước mặt nhiều người như vậy tiến hành khảo thí, Hoắc Giang Hà cũng thi triển ra toàn lực, sao có thể hoài nghi?
- Tiểu nữ không dám...
Tiết Cầm ngẩng đầu nhìn tới:
- Vừa rồi Lục trưởng lão nói, muốn trở thành đệ tử nội môn, cần hai điều kiện, vừa rồi khảo hạch kiếm pháp, công bằng công chính, không dám có bất kỳ dị nghị, nhưng trước mười bảy tuổi đi đến Cổ Thánh, cũng chính là điều kiện thứ nhất trưởng lão nói tới, ta không đồng ý!
- A?
Lục Vân trưởng lão nhìn qua.
- Ta cùng Thiện Hiểu Thiên có hôn ước, cho nên biết ngày sinh tháng đẻ của hắn, sinh nhật của hắn chính là giờ Thân hôm nay! Nói cách khác, qua giờ Thân là mười bảy tuổi.
Tiết Cầm xiết chặt nắm đấm:
- Bây giờ cách giờ Thân, chỉ còn lại hơn một canh giờ, hắn chỉ có Đại Thánh tam trọng đại viên mãn, làm sao có thể ở trước mười bảy tuổi đi đến Cổ Thánh? Không đạt tới, có phải liền không cách nào trở thành đệ tử nội môn hay không?
- Cái này...
Lục Vân trưởng lão sửng sốt, nhìn Thiện Hiểu Thiên, chỉ thấy người sau hơi đỏ mặt.
- Sinh nhật của ta, quả thực là giờ Thân hôm nay...
Thiện Hiểu Thiên khó xử.
Vừa rồi hắn muốn nói, kết quả bị Lục trưởng lão cắt đứt.
Nghĩ đến vì có thể báo thù, có thể không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần về sau cố gắng là được, không nghĩ tới bị Tiết Cầm nói ra.
Thấy hắn thừa nhận, Lục Vân trưởng lão nhịn không được ngẩng đầu nhìn mặt trời cách đó không xa, chỉ thấy mặt trời đã ngã, buổi trưa đã quá nửa, nói cách khác, cách sinh nhật đối phương mười bảy tuổi, đã không đủ một canh giờ rưỡi!
Thời gian ngắn như vậy, từ Đại Thánh tam trọng đại viên mãn tấn cấp đến Cổ Thánh...
Quả thực không có bất kỳ khả năng gì!
Mười bảy tuổi không đạt tới Cổ Thánh, liền không có tư cách trở thành đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các, tự nhiên cũng không có tư cách xử quyết vị thành chủ trước mắt này.
Cái gọi là báo thù, đã thành chuyện cười.
- Xem ra đây là thiên ý...
Lục Vân trưởng lão cười khổ lắc đầu.
Còn tưởng rằng có thể thu nhận một vị đệ tử nội môn, không nghĩ tới xuất hiện loại biến cố này.
- Chẳng qua ngươi cũng không cần lo lắng, hiện tại không thành được đệ tử nội môn, trở về chỉ cần cố gắng tu luyện, đuổi ở trước ba mươi tuổi, đi đến Cổ Thánh tứ trọng, đồng dạng có cơ hội...
Đệ tử nội môn, cũng không phải vơ đũa cả nắm, một đòn chết chắc, nếu không đám người Hoắc Giang Hà cũng không có cơ hội.
Chỉ cần trước ba mươi tuổi đi đến Cổ Thánh tứ trọng, kiếm thuật đi qua khảo hạch, đồng dạng có thể tiến vào.
Chẳng qua như vậy, thù khẳng định là báo không được nữa.
Hắn thân là trưởng lão, tuy có thể báo lên việc xấu của vị thành chủ này, nhưng chờ Kiếm Các phái ra đoàn điều tra, tra rõ ràng việc này, không biết năm nào tháng nào.
Ở trong lúc này, có thể xuất hiện biến cố hay không, ai cũng không biết.
- Vâng...
Hốc mắt Thiện Hiểu Thiên đỏ lên, xiết chặt nắm đấm.
Vốn cho rằng ngày hôm nay có thể báo đại thù, nằm mơ cũng không nghĩ đến, cuối cùng vẫn sắp thành lại bại, thất bại trong gang tấc.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm nhàn nhạt vang lên.
- Còn có một canh giờ rưỡi, ai nói ngươi không cách nào đột phá đến Cổ Thánh?
Vội vàng ngẩng đầu, ngay sau đó nhìn thấy lão sư một mực ngủ gật, chẳng biết lúc nào đứng lên, trên tay còn mang theo xích sắt, trên mặt lộ ra nụ cười lãnh đạm mà tự tin..
Bình luận facebook