Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3592: Trương Huyền kiểm tra
- Xem ra ta chỉ là học được kiếm chiêu của lão sư, đối với kiếm ý, hầu như không có lý giải gì...
Sau khi hết khiếp sợ, Thiện Hiểu Thiên xem như hiểu được, vẻ mặt cười khổ.
Trong nhà ma luyện mười năm kiếm pháp, vốn cho rằng trở thành đệ tử tạp dịch của Kiếm Các không khó, hiện tại xem ra, vẫn còn có chút ý nghĩ hão huyền.
Chênh lệch không phải lớn bình thường!
Cũng khó trách, Tiết Cầm ở phủ thành chủ, tài nguyên chưa từng thiếu thốn, lại có kiếm thuật giáo tập như Tiết Trầm, không ngừng truyền thụ, cũng chỉ miễn cưỡng trở thành đệ tử tạp dịch, hắn một mình đóng cửa học tập, thậm chí ngay cả chân khí cũng không thể vận dụng...
Một phần ba mét, chỉ sợ cũng là những ngày này tăng thêm, tình huống thật, một xích cũng không có.
- Kiếm chiêu của lão sư, chỉ học tập chiêu số, biết nó như thế mà không biết giá trị, liền có thể kiếm ý lan ra xa như vậy, thật muốn triệt để lý giải, lại nên mạnh cỡ nào?
Hiện tại Thiện Hiểu Thiên như hài tử chỉ biết chữ, ghi nhớ kiếm chiêu lão sư truyền thụ cho, nhưng thi triển ra, vì sao phải thi triển như vậy, thi triển như vậy lại ẩn chứa bí ẩn gì... Một chữ cũng không biết!
Đọc Hiệp Khách Hành lại dễ nghe, ngâm xướng có ý vị, cũng không thể chứng minh đã thành thi nhân, có thể giống như Lý Bạch, viết ra thiên cổ danh ngôn.
Chỉ biết đọc thuộc lòng, kiếm ý liền tiếp cận năm trăm mét, triệt để lý giải... Lại nghịch thiên ra sao?
Nói như vậy, lão sư chẳng phải tuỳ tiện vượt qua năm trăm mét, thậm chí đi đến càng xa?
- Đổi hắn tới thử một chút...
Trở nên kích động, vội vàng đi ra ngoài.
Tuỳ tiện học được một hai ngày kiếm pháp đã lợi hại như vậy, lão sư tự mình ra tay, nhất định long trời lở đất.
- Thế nào? Có vượt qua ba mươi mét hay không?
Thấy hắn đi ra, Lục Vân trưởng lão mang theo khẩn trương nhìn qua.
Tuy suy đoán đối phương khẳng định có thể đi qua, nhưng không gặp được đáp án xác thực, vẫn còn có chút không an lòng.
- Vượt qua...
Thiện Hiểu Thiên gật đầu, có chút xấu hổ.
Dựa theo lý giải kiếm đạo của hắn, chỉ có một phần ba mét, nhưng thật muốn nói thật, đoán chừng sẽ bị đuổi ra ngoài... Suy đi nghĩ lại, vẫn mặt dạn mày dày thừa nhận!
- Cụ thể bao nhiêu?
Nghe được thông qua, Lục trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn tới, tràn đầy tò mò.
Kiếm pháp của Thiện Hiểu Thiên, hắn thấy tận mắt, tựa như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả ngoại môn đại sư huynh Hoắc Giang Hà cũng không đỡ được!
Có thể hiểu được loại kiếm pháp này, hơn nữa thuận lợi thi triển, trong nội môn tuyệt đối được cho khá cao!
- Đây là... Thành tích!
Từ trong ngực lấy ra một cái ngọc bài đưa tới.
Vừa rồi xuất hiện thành tích, đã ghi lại ở phía trên.
- Không có việc gì, bao nhiêu cũng không đáng kể, ngươi còn trẻ, chỉ cần vượt qua ba mươi mét, về sau hảo hảo tu luyện học tập, sẽ có không gian tiến bộ càng lớn...
Thấy hắn xấu hổ, lại không nguyện ý nói thẳng, lấy ra ngọc bài, còn tưởng rằng thành tích rất bình thường, Lục Vân trưởng lão cười an ủi một câu, tiếng nói còn không có kết thúc, mắt suýt chút nữa rơi trên mặt đất:
- Bốn, bốn trăm chín mươi chín mét?
- Ừm!
Sắc mặt Thiện Hiểu Thiên như hỏa thiêu.
Ở trước mặt nói dối, thật đúng là làm người ta ngượng ngùng...
- ...
Nhìn loại vẻ mặt này của hắn, Lục Vân trưởng lão cúi đầu nhìn ngọc bài một chút, phát điên nắm lấy tóc.
Ngươi có bị bệnh không!
Vẻ mặt xấu hổ, ta còn tưởng rằng vừa qua ba mươi mét, hoặc là ba mươi mốt mét...
Kết quả con mẹ nó, bốn trăm chín mươi chín mét... Thành tích này, mẹ nó rất nhiều đệ tử hạch tâm cũng không làm được ah!
Cái này đã sắp trở thành Kiếm Thần có được hay không?
Cường đại như vậy... Vậy mà ngượng ngùng xấu hổ, còn xấu hổ nói... Xấu hổ em gái ngươi, xấu hổ em rể ngươi ah!
Lục Vân trưởng lão chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình bị đối phương treo lên hung hăng đánh, qua lại chà đạp.
Thấy qua thành tích kém mất mặt, còn lần đầu tiên thấy, thành tích tốt như vậy cũng mất mặt.
Giống như thành tích cuộc thi công bố, nhìn thấy bạn học cao giọng khóc lớn, làm sao cũng không ngừng được, chạy tới an ủi, rất lâu đối phương mới nói ra tình hình thực tế thương tâm... kiểm tra một trăm điểm, chỉ thi chín mươi chín...
Mà người chạy tới an ủi, chỉ được chín điểm...
Hắn giờ phút này, xấu hổ hận không thể có khe đất chui vào.
Nhanh chóng hít thở hai cái:
- Ngươi cho rằng... Rất xấu hổ?
- Đúng vậy a... Quá xấu hổ...
Thiện Hiểu Thiên che mặt.
Lục Vân trưởng lão che ngực, trái tim run rẩy sắp tắt thở, lại không muốn cùng kẻ trước mắt này nói chuyện:
- Trương Huyền tiểu huynh đệ, nếu không ngươi đi qua kiểm tra một chút đi! Nếu không ta sợ sẽ động thủ đánh người!
- Cái này... Được!
Trương Huyền gật đầu, nhấc chân đi vào.
Vừa đi vừa âm thầm cảm xúc.
Vừa thu học sinh này, kiếm thuật không có học được bao nhiêu, nhưng khiêm tốn, ngược lại có mấy phần giống mình, cực kỳ không tệ.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Đóng cửa phòng, đi tới Kiếm Thần đài.
- Làm sao không có kiếm?
Dạo qua một vòng, trong phòng rỗng tuếch, một thanh kiếm cũng không thấy.
Chẳng lẽ kiểm tra kiếm ý không cần kiếm?
- Không có kiếm, cũng có thể làm ra bốn trăm chín mươi chín mét, tiểu tử này không tệ...
Khó trách nhìn thấy người bên ngoài đều cõng kiếm, nguyên lai nơi này không có cung cấp... Loại tình huống này, đệ tử cũng có thể để kiếm ý lan ra tiếp cận một dặm, lý giải đối với kiếm đạo không cho bản thân mất mặt.
Không có kiếm liền không có kiếm, mặc dù sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng đệ tử cũng có thể làm được, thân là lão sư, không có khả năng không hoàn thành được!
Hít sâu một hơi, lông mày giương lên, một cỗ kiếm ý lập tức từ trên người phóng thích ra.
Danh Sư đại lục, lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải, trong đầu không ngừng xoay quanh, ngón tay điểm về phía trước.
Một đạo kiếm khí ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Kèm theo kiếm khí xuất hiện, kiếm ý bạch sắc tụ lại, bắt đầu kéo dài về phía trước, chẳng qua rất nhanh cùng kiếm mang ở đầu ngón tay dung hợp, nhưng không bắn ra.
Hình như cái gọi là kiếm ý này đã thần phục ở dưới kiếm mang, không dám hướng về phía trước.
Khóe miệng Trương Huyền co giật.
Chuyện gì xảy ra?
Nếu như vậy, hắn ngay cả một mét cũng chưa tới...
Không có khả năng ngay cả học sinh của mình cũng không bằng a!
Thật muốn như vậy, liền mất mặt.
- Phải hội tụ càng nhiều kiếm ý, đột phá kiếm mang ràng buộc mới được...
Lông mày giương lên, cẩn thận nhớ lại ban đầu ở Kiếm Trì lĩnh ngộ kiếm thuật, Trương gia lĩnh ngộ kiếm thuật, thậm chí mới vừa tiến vào tông môn, cảm nhận được đạo kiếm ý kia...
Vô số kiếm đạo chân giải ở trong đầu không ngừng quanh quẩn, một cỗ khí tức vô địch lập tức từ trên người thả ra ngoài, trong nháy mắt, hình như hắn chính là kiếm, một thanh trường kiếm đâm rách thiên địa mà không sờn lòng.
Ầm ầm!
Kèm theo kiếm ý trên người không ngừng tăng cường, sương mù màu trắng bốn phía càng hội tụ càng nhiều, thời gian nháy mắt, cả phòng đều giống như sương mù che kín, kiếm ý dày đặc, xuất hiện ngưng tụ, thậm chí tạo thành chất lỏng.
- Vẫn không đến một mét? Không có khả năng...
Cảm thụ kiếm ý trong cơ thể đã tích tụ đến đỉnh điểm, lần nữa nhìn về phía trước, khóe miệng Trương Huyền co lại, thiếu chút nữa ngất đi.
Mất công phu như vậy, hao tốn khí lực lớn như vậy, kiếm ý trước mắt... Vậy mà vẫn không tới một mét!
Chẳng lẽ kiếm thuật lợi hại như vậy, ở đây ngay cả một đệ tử tạp dịch cũng không bằng!
Thật muốn như vậy.. Thiện Hiểu Thiên loại tam lưu kiếm thuật, làm sao đến 499 m?
- Ta không tin, ngàn vạn kiếm ý, làm việc cho ta!
Đầy mặt phát điên, gầm nhẹ một tiếng, chân khí cùng linh hồn của Trương Huyền đều hóa thành trường kiếm, không ngừng hấp thu kiếm ý tán dật xung quanh, để chúng mau chóng lan ra!
Đệ tử của hắn không sử dụng kiếm, cũng có thể làm ra xa như vậy, làm lão sư không làm được mà nói, mất mặt cũng sẽ mất chết!
Tuyệt không thể thua!
Vì danh tiếng, cũng vì sư đạo tôn nghiêm!
...
Kiếm Thần đường.
Một thanh niên ngạo nghễ đứng ở trong đám người.
Nhìn thấy hắn, bốn phía không ai dám tới gần, phảng phất như có được khí tràng tự nhiên, đẩy ra đám người chen chúc.
- Diệp Liên sư đệ, ngày hôm nay lại tới kiểm tra? Có hứng thú cùng ta tỷ thí hay không?
Tiếng cười sang sảng vang lên, đám người tản ra, lại một vị thanh niên cõng trường kiếm đi tới.
Thanh niên này dáng người cường tráng, đứng ở trong đám người, tựa như hạc giữa bầy gà, rõ ràng cao hơn một đầu.
- Hạ Nham sư huynh muốn so, sư đệ tiếp là được!
Thanh niên tên Diệp Liên gật đầu.
- Mời!
Hạ Nham đi đầu vào một gian phòng.
Diệp Liên theo sát, đi vào một căn phòng khác bên cạnh.
Tuy cách tường, nhưng lấy thực lực của bọn hắn, lại thêm phương hướng kiếm ý lan ra, không có bức tường, có thể tuỳ tiện nhìn thấy kiếm ý của đối phương kéo dài khoảng cách, cũng có thể so sánh tốt hơn.
- Bọn họ chính là Diệp sư huynh cùng Hạ sư huynh nổi danh trong đệ tử hạch tâm?
Thấy hai người khí chất như vậy, một đệ tử nội môn mới tới nhịn không được hỏi.
- Ừm, chính là bọn họ, nghe nói hai người đều đang trùng kích Kiếm Thần, lẫn nhau so sánh, cũng đã duy trì năm năm!
Một đệ tử hiểu rõ tình hình gật đầu.
Diệp Liên cùng Hạ Nham, ở trong đệ tử hạch tâm đều rất nổi danh, có danh vọng cực cao, có điều hai người tranh đấu nhiều năm, đều cách Kiếm Thần chỉ thiếu chút nữa.
Cho nên tất cả đều ở trong bóng tối phân cao thấp, muốn nhìn một chút, ai có thể trước một bước bước vào.
- Hạ sư huynh, ngươi bắt đầu trước đi!
Không đi quản mọi người thảo luận, Diệp Liên đi vào phòng, đứng ở trên Kiếm Thần đài, rút ra trường kiếm, nhàn nhạt nói một câu.
Kiểm tra chỉ có thể sử dụng kiếm trên Kiếm Thần đài, bọn họ thời khắc cõng trường kiếm, là vì có thể cùng kiếm dung hợp tốt hơn, chân chính làm được nhân kiếm hợp nhất.
- Đồng thời bắt đầu đi...
Hạ Nham cười ha ha một tiếng, trường kiếm trong tay xiết chặt, chấn động mạnh một cái.
Ầm ầm!
Kiếm ý vô cùng vô tận từ huyệt đạo bắn ra, dọc theo mũi kiếm lan ra nơi xa.
Tê lạp!
Chỉ thoáng cái, liền vọt ra khỏi phòng, bắn tới hơn mấy chục mét.
Thấy kiếm ý của sư huynh bắn ra, Diệp Liên cũng không lùi bước, kiếm ý trong nháy mắt theo sát tới, trên không, kiếm ý giống như hai dải lụa trắng tinh, nhanh chóng tiến lên.
- Tốc độ không chậm, xem ra nửa năm qua sư đệ tiêu phí không ít công phu!
Nhìn thấy đối phương cái sau vượt cái trước, mơ hồ muốn vượt qua bản thân, Hạ Nham nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Sư huynh thoạt nhìn cũng không có nhàn rỗi, kiếm ý của ngươi lan ra, tốc độ so với lần trước nhanh không biết bao nhiêu!
Diệp Liên không cam lòng yếu thế.
- Cũng vậy, vậy thì xem ai trước xung kích đến năm trăm mét, trở thành Kiếm Thần!
Hét dài một tiếng, kiếm ý trên người Hạ Nham bạo phát, dải lụa màu trắng lấy tốc độ nhanh hơn lao nhanh về phía trước, có điều còn không có đi xa, đột nhiên lay động, giống như tiểu xà gặp Thần Long, cảm giác áp bách to lớn kéo tới, chấn nhiếp không cách nào tiến lên.
Đồng tử co rụt lại, vội vàng nhìn qua Diệp Liên, chỉ thấy kiếm ý của đối phương cũng ngừng lại, bị áp bức không ngừng run rẩy.
Loại hình dáng này, giống như Thánh thú cấp thấp gặp Tiên thú.
- Chuyện gì xảy ra?
Hạ Nham sững sờ… bành!
Đúng lúc này, kiếm ý lan ra nổ vang, trong nháy mắt nổ thành bột phấn.
Phốc!
Phun ra máu tươi, vị đệ tử hạch tâm mạnh mẽ này nhất thời té ngã trên đất.
Sau khi hết khiếp sợ, Thiện Hiểu Thiên xem như hiểu được, vẻ mặt cười khổ.
Trong nhà ma luyện mười năm kiếm pháp, vốn cho rằng trở thành đệ tử tạp dịch của Kiếm Các không khó, hiện tại xem ra, vẫn còn có chút ý nghĩ hão huyền.
Chênh lệch không phải lớn bình thường!
Cũng khó trách, Tiết Cầm ở phủ thành chủ, tài nguyên chưa từng thiếu thốn, lại có kiếm thuật giáo tập như Tiết Trầm, không ngừng truyền thụ, cũng chỉ miễn cưỡng trở thành đệ tử tạp dịch, hắn một mình đóng cửa học tập, thậm chí ngay cả chân khí cũng không thể vận dụng...
Một phần ba mét, chỉ sợ cũng là những ngày này tăng thêm, tình huống thật, một xích cũng không có.
- Kiếm chiêu của lão sư, chỉ học tập chiêu số, biết nó như thế mà không biết giá trị, liền có thể kiếm ý lan ra xa như vậy, thật muốn triệt để lý giải, lại nên mạnh cỡ nào?
Hiện tại Thiện Hiểu Thiên như hài tử chỉ biết chữ, ghi nhớ kiếm chiêu lão sư truyền thụ cho, nhưng thi triển ra, vì sao phải thi triển như vậy, thi triển như vậy lại ẩn chứa bí ẩn gì... Một chữ cũng không biết!
Đọc Hiệp Khách Hành lại dễ nghe, ngâm xướng có ý vị, cũng không thể chứng minh đã thành thi nhân, có thể giống như Lý Bạch, viết ra thiên cổ danh ngôn.
Chỉ biết đọc thuộc lòng, kiếm ý liền tiếp cận năm trăm mét, triệt để lý giải... Lại nghịch thiên ra sao?
Nói như vậy, lão sư chẳng phải tuỳ tiện vượt qua năm trăm mét, thậm chí đi đến càng xa?
- Đổi hắn tới thử một chút...
Trở nên kích động, vội vàng đi ra ngoài.
Tuỳ tiện học được một hai ngày kiếm pháp đã lợi hại như vậy, lão sư tự mình ra tay, nhất định long trời lở đất.
- Thế nào? Có vượt qua ba mươi mét hay không?
Thấy hắn đi ra, Lục Vân trưởng lão mang theo khẩn trương nhìn qua.
Tuy suy đoán đối phương khẳng định có thể đi qua, nhưng không gặp được đáp án xác thực, vẫn còn có chút không an lòng.
- Vượt qua...
Thiện Hiểu Thiên gật đầu, có chút xấu hổ.
Dựa theo lý giải kiếm đạo của hắn, chỉ có một phần ba mét, nhưng thật muốn nói thật, đoán chừng sẽ bị đuổi ra ngoài... Suy đi nghĩ lại, vẫn mặt dạn mày dày thừa nhận!
- Cụ thể bao nhiêu?
Nghe được thông qua, Lục trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn tới, tràn đầy tò mò.
Kiếm pháp của Thiện Hiểu Thiên, hắn thấy tận mắt, tựa như Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, ngay cả ngoại môn đại sư huynh Hoắc Giang Hà cũng không đỡ được!
Có thể hiểu được loại kiếm pháp này, hơn nữa thuận lợi thi triển, trong nội môn tuyệt đối được cho khá cao!
- Đây là... Thành tích!
Từ trong ngực lấy ra một cái ngọc bài đưa tới.
Vừa rồi xuất hiện thành tích, đã ghi lại ở phía trên.
- Không có việc gì, bao nhiêu cũng không đáng kể, ngươi còn trẻ, chỉ cần vượt qua ba mươi mét, về sau hảo hảo tu luyện học tập, sẽ có không gian tiến bộ càng lớn...
Thấy hắn xấu hổ, lại không nguyện ý nói thẳng, lấy ra ngọc bài, còn tưởng rằng thành tích rất bình thường, Lục Vân trưởng lão cười an ủi một câu, tiếng nói còn không có kết thúc, mắt suýt chút nữa rơi trên mặt đất:
- Bốn, bốn trăm chín mươi chín mét?
- Ừm!
Sắc mặt Thiện Hiểu Thiên như hỏa thiêu.
Ở trước mặt nói dối, thật đúng là làm người ta ngượng ngùng...
- ...
Nhìn loại vẻ mặt này của hắn, Lục Vân trưởng lão cúi đầu nhìn ngọc bài một chút, phát điên nắm lấy tóc.
Ngươi có bị bệnh không!
Vẻ mặt xấu hổ, ta còn tưởng rằng vừa qua ba mươi mét, hoặc là ba mươi mốt mét...
Kết quả con mẹ nó, bốn trăm chín mươi chín mét... Thành tích này, mẹ nó rất nhiều đệ tử hạch tâm cũng không làm được ah!
Cái này đã sắp trở thành Kiếm Thần có được hay không?
Cường đại như vậy... Vậy mà ngượng ngùng xấu hổ, còn xấu hổ nói... Xấu hổ em gái ngươi, xấu hổ em rể ngươi ah!
Lục Vân trưởng lão chỉ cảm thấy khuôn mặt của mình bị đối phương treo lên hung hăng đánh, qua lại chà đạp.
Thấy qua thành tích kém mất mặt, còn lần đầu tiên thấy, thành tích tốt như vậy cũng mất mặt.
Giống như thành tích cuộc thi công bố, nhìn thấy bạn học cao giọng khóc lớn, làm sao cũng không ngừng được, chạy tới an ủi, rất lâu đối phương mới nói ra tình hình thực tế thương tâm... kiểm tra một trăm điểm, chỉ thi chín mươi chín...
Mà người chạy tới an ủi, chỉ được chín điểm...
Hắn giờ phút này, xấu hổ hận không thể có khe đất chui vào.
Nhanh chóng hít thở hai cái:
- Ngươi cho rằng... Rất xấu hổ?
- Đúng vậy a... Quá xấu hổ...
Thiện Hiểu Thiên che mặt.
Lục Vân trưởng lão che ngực, trái tim run rẩy sắp tắt thở, lại không muốn cùng kẻ trước mắt này nói chuyện:
- Trương Huyền tiểu huynh đệ, nếu không ngươi đi qua kiểm tra một chút đi! Nếu không ta sợ sẽ động thủ đánh người!
- Cái này... Được!
Trương Huyền gật đầu, nhấc chân đi vào.
Vừa đi vừa âm thầm cảm xúc.
Vừa thu học sinh này, kiếm thuật không có học được bao nhiêu, nhưng khiêm tốn, ngược lại có mấy phần giống mình, cực kỳ không tệ.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Đóng cửa phòng, đi tới Kiếm Thần đài.
- Làm sao không có kiếm?
Dạo qua một vòng, trong phòng rỗng tuếch, một thanh kiếm cũng không thấy.
Chẳng lẽ kiểm tra kiếm ý không cần kiếm?
- Không có kiếm, cũng có thể làm ra bốn trăm chín mươi chín mét, tiểu tử này không tệ...
Khó trách nhìn thấy người bên ngoài đều cõng kiếm, nguyên lai nơi này không có cung cấp... Loại tình huống này, đệ tử cũng có thể để kiếm ý lan ra tiếp cận một dặm, lý giải đối với kiếm đạo không cho bản thân mất mặt.
Không có kiếm liền không có kiếm, mặc dù sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng đệ tử cũng có thể làm được, thân là lão sư, không có khả năng không hoàn thành được!
Hít sâu một hơi, lông mày giương lên, một cỗ kiếm ý lập tức từ trên người phóng thích ra.
Danh Sư đại lục, lĩnh ngộ kiếm đạo chân giải, trong đầu không ngừng xoay quanh, ngón tay điểm về phía trước.
Một đạo kiếm khí ngưng tụ ở đầu ngón tay.
Kèm theo kiếm khí xuất hiện, kiếm ý bạch sắc tụ lại, bắt đầu kéo dài về phía trước, chẳng qua rất nhanh cùng kiếm mang ở đầu ngón tay dung hợp, nhưng không bắn ra.
Hình như cái gọi là kiếm ý này đã thần phục ở dưới kiếm mang, không dám hướng về phía trước.
Khóe miệng Trương Huyền co giật.
Chuyện gì xảy ra?
Nếu như vậy, hắn ngay cả một mét cũng chưa tới...
Không có khả năng ngay cả học sinh của mình cũng không bằng a!
Thật muốn như vậy, liền mất mặt.
- Phải hội tụ càng nhiều kiếm ý, đột phá kiếm mang ràng buộc mới được...
Lông mày giương lên, cẩn thận nhớ lại ban đầu ở Kiếm Trì lĩnh ngộ kiếm thuật, Trương gia lĩnh ngộ kiếm thuật, thậm chí mới vừa tiến vào tông môn, cảm nhận được đạo kiếm ý kia...
Vô số kiếm đạo chân giải ở trong đầu không ngừng quanh quẩn, một cỗ khí tức vô địch lập tức từ trên người thả ra ngoài, trong nháy mắt, hình như hắn chính là kiếm, một thanh trường kiếm đâm rách thiên địa mà không sờn lòng.
Ầm ầm!
Kèm theo kiếm ý trên người không ngừng tăng cường, sương mù màu trắng bốn phía càng hội tụ càng nhiều, thời gian nháy mắt, cả phòng đều giống như sương mù che kín, kiếm ý dày đặc, xuất hiện ngưng tụ, thậm chí tạo thành chất lỏng.
- Vẫn không đến một mét? Không có khả năng...
Cảm thụ kiếm ý trong cơ thể đã tích tụ đến đỉnh điểm, lần nữa nhìn về phía trước, khóe miệng Trương Huyền co lại, thiếu chút nữa ngất đi.
Mất công phu như vậy, hao tốn khí lực lớn như vậy, kiếm ý trước mắt... Vậy mà vẫn không tới một mét!
Chẳng lẽ kiếm thuật lợi hại như vậy, ở đây ngay cả một đệ tử tạp dịch cũng không bằng!
Thật muốn như vậy.. Thiện Hiểu Thiên loại tam lưu kiếm thuật, làm sao đến 499 m?
- Ta không tin, ngàn vạn kiếm ý, làm việc cho ta!
Đầy mặt phát điên, gầm nhẹ một tiếng, chân khí cùng linh hồn của Trương Huyền đều hóa thành trường kiếm, không ngừng hấp thu kiếm ý tán dật xung quanh, để chúng mau chóng lan ra!
Đệ tử của hắn không sử dụng kiếm, cũng có thể làm ra xa như vậy, làm lão sư không làm được mà nói, mất mặt cũng sẽ mất chết!
Tuyệt không thể thua!
Vì danh tiếng, cũng vì sư đạo tôn nghiêm!
...
Kiếm Thần đường.
Một thanh niên ngạo nghễ đứng ở trong đám người.
Nhìn thấy hắn, bốn phía không ai dám tới gần, phảng phất như có được khí tràng tự nhiên, đẩy ra đám người chen chúc.
- Diệp Liên sư đệ, ngày hôm nay lại tới kiểm tra? Có hứng thú cùng ta tỷ thí hay không?
Tiếng cười sang sảng vang lên, đám người tản ra, lại một vị thanh niên cõng trường kiếm đi tới.
Thanh niên này dáng người cường tráng, đứng ở trong đám người, tựa như hạc giữa bầy gà, rõ ràng cao hơn một đầu.
- Hạ Nham sư huynh muốn so, sư đệ tiếp là được!
Thanh niên tên Diệp Liên gật đầu.
- Mời!
Hạ Nham đi đầu vào một gian phòng.
Diệp Liên theo sát, đi vào một căn phòng khác bên cạnh.
Tuy cách tường, nhưng lấy thực lực của bọn hắn, lại thêm phương hướng kiếm ý lan ra, không có bức tường, có thể tuỳ tiện nhìn thấy kiếm ý của đối phương kéo dài khoảng cách, cũng có thể so sánh tốt hơn.
- Bọn họ chính là Diệp sư huynh cùng Hạ sư huynh nổi danh trong đệ tử hạch tâm?
Thấy hai người khí chất như vậy, một đệ tử nội môn mới tới nhịn không được hỏi.
- Ừm, chính là bọn họ, nghe nói hai người đều đang trùng kích Kiếm Thần, lẫn nhau so sánh, cũng đã duy trì năm năm!
Một đệ tử hiểu rõ tình hình gật đầu.
Diệp Liên cùng Hạ Nham, ở trong đệ tử hạch tâm đều rất nổi danh, có danh vọng cực cao, có điều hai người tranh đấu nhiều năm, đều cách Kiếm Thần chỉ thiếu chút nữa.
Cho nên tất cả đều ở trong bóng tối phân cao thấp, muốn nhìn một chút, ai có thể trước một bước bước vào.
- Hạ sư huynh, ngươi bắt đầu trước đi!
Không đi quản mọi người thảo luận, Diệp Liên đi vào phòng, đứng ở trên Kiếm Thần đài, rút ra trường kiếm, nhàn nhạt nói một câu.
Kiểm tra chỉ có thể sử dụng kiếm trên Kiếm Thần đài, bọn họ thời khắc cõng trường kiếm, là vì có thể cùng kiếm dung hợp tốt hơn, chân chính làm được nhân kiếm hợp nhất.
- Đồng thời bắt đầu đi...
Hạ Nham cười ha ha một tiếng, trường kiếm trong tay xiết chặt, chấn động mạnh một cái.
Ầm ầm!
Kiếm ý vô cùng vô tận từ huyệt đạo bắn ra, dọc theo mũi kiếm lan ra nơi xa.
Tê lạp!
Chỉ thoáng cái, liền vọt ra khỏi phòng, bắn tới hơn mấy chục mét.
Thấy kiếm ý của sư huynh bắn ra, Diệp Liên cũng không lùi bước, kiếm ý trong nháy mắt theo sát tới, trên không, kiếm ý giống như hai dải lụa trắng tinh, nhanh chóng tiến lên.
- Tốc độ không chậm, xem ra nửa năm qua sư đệ tiêu phí không ít công phu!
Nhìn thấy đối phương cái sau vượt cái trước, mơ hồ muốn vượt qua bản thân, Hạ Nham nhẹ nhàng cười một tiếng.
- Sư huynh thoạt nhìn cũng không có nhàn rỗi, kiếm ý của ngươi lan ra, tốc độ so với lần trước nhanh không biết bao nhiêu!
Diệp Liên không cam lòng yếu thế.
- Cũng vậy, vậy thì xem ai trước xung kích đến năm trăm mét, trở thành Kiếm Thần!
Hét dài một tiếng, kiếm ý trên người Hạ Nham bạo phát, dải lụa màu trắng lấy tốc độ nhanh hơn lao nhanh về phía trước, có điều còn không có đi xa, đột nhiên lay động, giống như tiểu xà gặp Thần Long, cảm giác áp bách to lớn kéo tới, chấn nhiếp không cách nào tiến lên.
Đồng tử co rụt lại, vội vàng nhìn qua Diệp Liên, chỉ thấy kiếm ý của đối phương cũng ngừng lại, bị áp bức không ngừng run rẩy.
Loại hình dáng này, giống như Thánh thú cấp thấp gặp Tiên thú.
- Chuyện gì xảy ra?
Hạ Nham sững sờ… bành!
Đúng lúc này, kiếm ý lan ra nổ vang, trong nháy mắt nổ thành bột phấn.
Phốc!
Phun ra máu tươi, vị đệ tử hạch tâm mạnh mẽ này nhất thời té ngã trên đất.
Bình luận facebook