• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện Thiên đạo thư viện (5 Viewers)

  • Chương 3600: Đánh bạc (1)

- Thuốc này hữu hiệu?
Hốc mắt Bạch Nguyễn Khanh đỏ lên.
Thương thế của gia gia, nàng biết rất rõ ràng, nếu không phải tu vi cao thâm, khẳng định đã sớm chết, dù vậy cũng đến phần cuối sinh mệnh, không có gì bất ngờ xảy ra, hai ngày sau nhất định không kiên trì nổi... Giờ phút này, uống một bình nước sạch liền tỉnh lại, còn có thể nói chuyện, sau khi hết khiếp sợ, là tràn đầy khó tin.
Coi như Tục Mệnh đan cao minh nhất của tông môn, cũng không có hiệu quả lợi hại như vậy a!
- Lão gia...
Bạch Phong cũng vội vàng đi tới trước mặt, đỡ Bạch Diệp trưởng lão dậy, chân khí phun trào, đưa vào trong cơ thể đối phương dò xét.
Một lát sau, con mắt trợn tròn:
- Thương thế trong cơ thể lão gia, vậy mà khôi phục một chút...
Tuy khôi phục không rõ ràng, nhưng dù sao cũng khôi phục, đặc biệt là lực lượng quỷ dị không ngừng ăn mòn nội tạng, chân khí, linh hồn trong cơ thể, không cách nào khu trừ, vậy mà bị áp chế!
Đây chính là lực lượng đặc thù của Hãm Không thành... Bất kỳ dược vật nào, cơ hồ đều vô hiệu, không nghĩ tới tiểu thư lấy ra bình nước sạch kia làm được!
- Tiểu thư, bình thuốc này của ngươi... mua ở nơi nào?
Vội vàng nhìn lại.
- Mua ở thị trường giao dịch...
Bạch Nguyễn Khanh nói.
- Mua một bình?
Vừa rồi lão gia uống quá ít, cho nên chỉ khôi phục một tia, nhưng bình nước sạch này, có tác dụng áp chế thương thế, hết sức rõ ràng, chỉ cần số lượng đủ, có thể đoán được, bị thương làm cho cả tông môn đều bó tay toàn tập, có thể hoàn mỹ khôi phục!
- Ta cho là giả... Cho nên mua ít...
Bạch Nguyễn Khanh hơi đỏ mặt.
- Không những không phải giả, còn là thần dược, mau dẫn ta đi qua, có bao nhiêu mua bao nhiêu, chỉ cần số lượng nhiều, lão gia tuyệt đối có thể khôi phục...
Bạch Phong kìm nén không được.
- Tốt!
Thấy bộ dáng này của đối phương, Bạch Nguyễn Khanh cũng biết, lần này khẳng định là tìm được thuốc tốt, lúc này xoay người đi tới Thánh thú.
- Quá chậm, ta mang ngươi tới!
Còn chưa tới trước mặt, âm thanh của Bạch Phong vang lên, ngay sau đó liền cảm thấy trên người chợt nhẹ, bị lão bộc của gia gia nắm lấy, thẳng tắp bay tới thị trường giao dịch của đệ tử nội môn.
Mấy hơi thở sau, đi tới thị trường, Bạch Nguyễn Khanh vội vã đi tới địa phương vừa rồi mua thuốc, lại phát hiện đã trống không.
- Người bán thuốc vừa rồi đâu?
Quay đầu nhìn về phía đệ tử nội môn bên cạnh, Bạch Nguyễn Khanh nhíu mày.
Nhìn thấy vị nữ bạo long này, nhanh như vậy liền trở lại, hơn nữa còn mang theo lão giả biết bay, đệ tử nội môn bên cạnh giật nảy mình:
- Mới vừa đi...
- Ngươi có biết hắn là chi mạch nào, môn hạ đệ tử của trưởng lão nào không?
Nữ hài tiếp tục hỏi.
- Không biết...
Đệ tử nội môn bên cạnh vẻ mặt căng thẳng:
- Hắn là ngày hôm nay mới tới, chúng ta không quen, coi như bán thuốc giả... cũng không quan hệ với ta...
- Đúng vậy, chúng ta thật không nhận ra, biết tên này không đáng tin cậy, muốn mua đồ vật của chúng ta, chúng ta cũng không có bán...
- Vừa nhìn liền biết không phải người tốt lành gì... Lần sau tới, ta nhất định đuổi ra ngoài, tuyệt không để hắn đi vào...
Mấy vị đệ tử nội môn ở cách đó không xa, cũng vội vàng nói.
Vừa rồi thời điểm Trương Huyền bán thuốc, bọn họ đều thấy được, giờ phút này nữ bạo long vội vã xông lại, khẳng định là muốn tìm phiền toái, đương nhiên là trước phủi sạch quan hệ, thuận tiện lại giả mạo người tốt.
Thấy mọi người đều lòng đầy căm phẫn, Bạch Nguyễn Khanh sửng sốt một chút:
- Ta tại sao phải giận chó đánh mèo?
- Hắn không phải bán thuốc giả cho ngươi ư?
Có đệ tử nội môn nhìn qua.
- Là thuốc thật, ta tới, là muốn mua nhiều mấy bình...
Bạch Nguyễn Khanh lắc đầu:
- Thuận tiện cảm ơn hắn một chút!
- Thuốc thật? Cảm ơn?
Một đám đệ tử nội môn đều choáng váng.
Viết khoa trương như vậy, tuỳ ý bày hàng, giống như trò đùa... Thật?
- Hắn không phải bán đồ ư? Sao đi nhanh như vậy?
Thấy vẻ mặt mọi người không đúng, Bạch Nguyễn Khanh nhíu mày:
- Ta muốn nghe lời thật, các ngươi hẳn phải biết kết quả lừa gạt ta!
- Cái này... Hắn bán thuốc mục đích là muốn mua Thông Thần ngọc phù, kết quả chúng ta không bán, còn để hắn nhanh rời đi, cho nên...
Một đệ tử nội môn sắp khóc.
- Để hắn rời đi?
Bạch Nguyễn Khanh rốt cuộc minh bạch, gương mặt xinh đẹp trầm xuống:
- Ân nhân cứu mạng gia gia của ta, bị các ngươi đuổi đi, đã như vậy...
Hô!
Bóng người lóe lên, sau một khắc, rất nhiều đệ tử nội môn đều nằm trên mặt đất, kêu thảm liên tục.
Nữ bạo long quả nhiên vẫn là nữ bạo long, một lời không hợp liền động thủ... Hơn nữa ác như vậy...
Rất nhanh ngừng lại, nữ bạo long chống nạnh, nhìn quanh một vòng, âm thanh băng lãnh:
- Đều đi tìm hắn cho ta, trước khi trời tối, tìm không thấy, ta sẽ tiếp tục ra tay, lại đánh các ngươi một trận! Đừng nghĩ trốn, ta muốn đánh người... Chỉ cần không rời tông môn hoặc chết rồi, hiện nay còn không người thoát khỏi!
- ...
Mọi người.
Đại ca bán thuốc... Có thể có chút phẩm đức nghề nghiệp hay không?
Bán chút thuốc giả không được sao?
Bán thuốc giả, muốn đánh cũng chỉ đánh ngươi... Chúng ta mẹ nó trêu ai ghẹo ai?
...
Trương Huyền trở lại chỗ ở.
Lấy Thông Thần ngọc phù ra, nhỏ máu tươi vào nhận chủ, tinh thần khẽ động, tiến vào bên trong.
Lần này xe nhẹ đường quen, cực kỳ đơn giản.
Ngọc phù này khác biệt Thông Thần Điện trước đó, không có Khổng sư giới thiệu, tiến vào bên trong, cảm ứng tình huống thân thể một chút, giống như mọi người nói, thực lực là Cổ Thánh nhất trọng!
Tu vi quá thấp, không ít võ kỹ cùng chiêu số không có phương pháp thi triển thuận lợi, Thông Thần ngọc phù Cổ Thánh nhất trọng, ở Lăng Vân Kiếm Các đã được cho yếu nhất.
- Lần này không thể gọi Thiên Nhai...
Dừng lại một chút.
Trước đó ở Tinh Diệu thành Thông Thần Điện, lấy tên Thiên Nhai, bọn người Lục Vân trưởng lão tưởng lầm là Thiện Hiểu Thiên, lúc này lại lấy tên này xuất hiện, rất dễ dàng bị phát giác, đến lúc đó còn làm sao quyền đánh tông chủ, chân đá trưởng lão?
Còn làm sao ẩn nấp thân phận, điều tra vị trí Linh Thần Cung của Lạc Nhược Hi?
- Dù sao đều là ngoại hiệu, Thiên Nhai không được, Dương Huyền không cần thiết... Vậy thì dựa theo tính cách của ta tới đi... Gọi Ta Rất Biết Điều!
Trầm tư phút chốc, Trương Huyền lấy một ngoại hiệu thoả mãn.
Trước đó Thiên Nhai, thực sự rất khó nghe!
Đặc biệt là bị người xưng hô... thiên cọng lông, nhai cọng lông... Quả thực chính là làm nhục!
Ta Rất Biết Điều... Đã phù hợp khí chất, lại phù hợp tính cách không kiêu căng của hắn.
Lấy tên rất hay, Trương Huyền đi thẳng về phía trước, đồng dạng là một ngôi đại điện, phía trên viết Lăng Vân Kiếm Các Thông Thần Điện.
Đẩy cửa đi vào, người đông nghìn nghịt, không biết bao nhiêu, trên người đều cõng trường kiếm, kiếm khí ngút trời.
Tìm người hỏi thăm một chút.
Giống như Thông Thần Điện phổ thông, phương pháp kiếm Kiếm Các tệ nhanh nhất chính là một đối một tỷ thí, thấy đơn giản như thế, rất mau tới chỗ so kiếm.
Đinh đinh đinh đinh!
Trên đài có hai người trẻ tuổi đang tỷ thí.
Bởi vì dung mạo trong này không phải bản thân, hai bên chiến đấu đến cùng là ai, không ai biết được, vì dễ phân chia, một cái thanh y, một cái bạch y.
Thanh niên bạch y trường kiếm lay động, kiếm mang lăng lệ, thân ảnh như gió, kiếm khí như hồng.
Hai người đấu lực lượng ngang nhau.
- Không tệ!
Nhìn một hồi, Trương Huyền không khỏi gật đầu.
Không hổ là đệ tử nội môn của Lăng Vân Kiếm Các, kiếm thuật quả nhiên cao minh hơn đám người Hoắc Giang Hà không biết bao nhiêu, một chiêu một thức, đều tự thành pháp luật, đã có phong thái tông sư.
Loại kiếm thuật này, nếu như đến Danh Sư đại lục, đám người Hưng Mộng kiếm thánh khả năng cũng xa xa không kịp.
- Huynh đệ, có muốn đặt cược hay không?
Đang muốn nghiên cứu kiếm thuật cùng kiếm chiêu của song phương một chút, liền nghe cách đó không xa có một âm thanh đè thấp vang lên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc khôi bào, vẻ mặt lén lén lút lút đi tới trước mặt.
Dung mạo trong Thông Thần Điện đều là giả, nhìn không ra đẹp xấu, có điều tên này, ánh mắt lóe lên, có vẻ hơi hèn hạ.
- Đặt như thế nào?
Trương Huyền nhìn qua.
Lăng Vân Kiếm Các, một trong sáu đại tông môn, làm việc quang minh chính đại, dưới tình huống bình thường, là không cho phép đệ tử so kiếm đặt cược, cho nên nơi này cũng không có công khai đánh bạc, tên này quỷ quái như vậy, khẳng định cũng là sợ bị người phát hiện, muốn nhân cơ hội kiếm ít tiền lẻ.
- Rất đơn giản, thanh y 1:1.5, bạch y, 1:1.1, hoà nhau gấp năm lần!
Thanh niên khôi bào nói.
- Bạch y, vì sao kém như vậy?
Trương Huyền nghi ngờ.
- Hắn chiến thắng tỉ lệ lớn, giao đấu qua ba trăm trận, thắng được hơn hai trăm trận, kiếm thuật khẳng định cao minh hơn một ít!
Thanh niên khôi bào cười hắc hắc:
- Có muốn cược một ít chơi đùa hay không?
- Có thể!
Nhìn hai người trên đài, Trương Huyền nhẹ nhàng cười một tiếng, duỗi ra hai ngón tay:
- Ta mua thanh y chiến thắng, hai mươi viên Kiếm Các tệ!
- Hai mươi viên?
Không nghĩ tới gia hỏa lạ mặt này, vừa ra tay đã xa xỉ như vậy, thanh niên khôi bào giật nảy mình.
Giống như Trương Huyền biết, Kiếm Các là không cho phép đánh bạc, có điều một ít đệ tử tiểu đả tiểu nháo, cũng không có người đi quản, dưới tình huống bình thường, so kiếm đặt cược như vậy, hai ba Kiếm Các tệ là cực kỳ bình thường, năm cái coi như nhiều, một hơi áp hai mươi viên, còn là lần đầu tiên thấy.
Trương Huyền gật đầu.
- Mua xong rời tay, liền không thể nuốt lời...
Thanh niên khôi bào ngẩng đầu nhìn về phía trên đài, bạch y rõ ràng chiếm thượng phong, thanh y liên tục bại lui, bất cứ lúc nào cũng sẽ thua, cười hắc hắc, lấy ra một cái thẻ mệnh giá hai mươi đưa tới:
- Tiền cho ta, sau khi tỷ thí kết thúc, cầm thứ này hối đoái... Đương nhiên, nếu như thua, một phân tiền cũng không có!
- Ừm!
Trương Huyền gật đầu.
Lúc tiến vào, liền chuẩn bị xong Thông Thần thẻ nơi này, hai mươi Kiếm Các tệ, tất cả đều để vào trong đó, nhẹ nhàng điểm một cái, số hai mươi trên thẻ bị cắt mất.
- Khà khà!
Nhìn trong tay nhiều ra hai mươi Kiếm Các tệ, thanh niên khôi bào nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người rời đi.
- Thế nào?
Mới vừa đi tới một bên, lại một thanh niên mặc quần áo tương đồng đi tới trước mặt.
- Gặp được một thằng ngốc, vừa mua thanh y chiến thắng, còn hai mươi viên Kiếm Các tệ!
Thanh niên khôi bào hạ giọng.
- Hai mươi? Thật là ngốc!
Sửng sốt một chút, thanh niên thứ hai con mắt sáng lên:
- Người khác không biết trên đài chiến đấu là ai, ta nhưng điều tra rõ ràng, bạch y là Mạt Giang sư huynh, thanh y là Hồ Tiếu sư đệ, người sau mới nhập môn không đến hai năm, làm sao có thể là đối thủ của Mạt sư huynh!
- Đúng vậy, hai mươi Kiếm Các tệ này xem như tự nhiên kiếm được...
Thanh niên khôi bào cười hắc hắc, cảm giác gặp được một thằng ngốc, kiếm lời nhiều như vậy, ngay sau đó nhìn thấy thanh y ở trên đài liên tục bại lui, kiếm khí đột nhiên quét ngang.
Phốc!
Bạch y bị đâm trúng ngực, bay ngược ra ngoài.
Thanh y, chiến thắng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom