• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện Thiên đạo thư viện (4 Viewers)

  • Chương 3610: Các ngươi cùng lên đi!

Đối phương ngụy trang thân phận, dung mạo, động tác đều không giống bất luận đệ tử hạch tâm nào, không ép hắn, thi triển ra tuyệt chiêu hoặc bản lĩnh chân chính, muốn nhìn ra, gần như không có khả năng!
Thật giống Hacker tuyệt đỉnh, đi hack tài khoản một cá nhân, một chút áp lực cũng không có, khẳng định dấu vết gì cũng sẽ không lưu lại, làm sao kiểm tra cũng không tra được, trừ khi có Hacker cấp bậc tương đồng vây quét, lúc này mới có thể để hắn lưu lại sơ hở, cuối cùng dò ra thân phận cụ thể của đối phương.
Ta Rất Biết Điều rrên đài kia, chiêu số chém giết tất cả đệ tử nội môn, giống như đập muỗi không có gì khác nhau, một kiếm một cái, thỉnh thoảng hai cái, không có bất kỳ chiêu số gì mà nói, coi như nàng đối với tất cả đệ tử hạch tâm rõ như lòng bàn tay, cũng không cách nào nhận ra.
- Nhưng chúng ta không có cách nào tạo thành áp lực cho hắn...
Lưu Lộ Kiệt cười khổ.
Vương Kiệm Đông xông tới, cho rằng có thể ép sử dụng ra tuyệt chiêu, bị một kiếm chém đầu, bản thân xông tới, tại chỗ chém thành hai khúc... Hai người bọn họ một cái xếp hàng thứ nhất, một cái bài danh thứ ba cũng không làm được, những người khác càng đừng hy vọng!
Ngắn ngủi mấy phút, giết hơn hai trăm đệ tử nội môn, thở mạnh cũng không có... Dựa vào chiến thuật biển người, ép đối phương thi triển tuyệt chiêu khả năng không lớn!
Dù sao tuyệt chiêu đối với chân khí cùng thể lực yêu cầu cực cao, giết tới cuối cùng, khẳng định sẽ hao hết lực lượng, đến lúc đó, coi như để hắn thi triển, cũng không thi triển ra được!
- Ta thử một chút!
Mắt sáng lên, Bạch Nguyễn Khanh lộ ra vẻ hưng phấn.
Thân là đệ tử hạch tâm, cháu gái một trong tam đại trưởng lão, tuổi không lớn lắm, nhưng lý giải kiếm đạo vô cùng cao thâm, thanh niên trên đài, một kiếm một cái, đơn giản như bổ dưa thái rau, nàng cũng có thể làm được, nhưng Thông Thần Điện phân phối thân thể này, chân khí có hạn, muốn giết nhiều người như vậy, vẫn sừng sững không ngã liền không làm được!
Nói cách khác, gia hỏa trên đài có khả năng còn mạnh hơn nàng... Cao thủ như vậy, làm chiến đấu cuồng, nữ bạo long, đương nhiên muốn tự thân ra tay thăm dò!
- Sư tỷ...
Lưu Lộ Kiệt cùng Vương Kiệm Đông nhìn nhau, tràn đầy xấu hổ:
- Ngươi là đệ tử hạch tâm, nhúng tay đệ tử nội môn tranh đấu, một khi bị phát hiện...
Đối phương có thể là đệ tử nội môn khổ tu, nhiều người như vậy tới chiến đấu đã rất không công bằng, còn tìm đệ tử hạch tâm tới... Bị phát hiện, mặt của bọn hắn đặt chỗ nào?
Mất mặt cũng sẽ mất chết!
- Ta dùng Thông Thần ngọc bài của ngươi, chỉ cần hai người các ngươi không nói, sẽ không có người biết!
Bạch Nguyễn Khanh chặn lại:
- Không cần nói nhiều, ta đi lên chỉ là thăm dò thoáng cái, ép hắn thi triển ra tuyệt chiêu, từ đó xác định thân phận! Chỉ cần xác định hắn không phải đệ tử hạch tâm, liền sẽ nhận thua. Sẽ không phá hoại đệ tử nội môn các ngươi chiến đấu! Đương nhiên, nếu xác định là đệ tử hạch tâm, sẽ trực tiếp động thủ giết, cũng không tính làm trái quy củ!
- Cái này...
Chần chờ một chút, Lưu Lộ Kiệt khom người:
- Vậy làm phiền Bạch sư tỷ!
Đối phương nói không sai, đi lên chỉ là thăm dò, không hạ sát thủ mà nói, quả thực không tính trái quy tắc.
- Sư tỷ cẩn thận, kiếm tên này rất nhanh...
Thấy xác định được, Vương Kiệm Đông hạ giọng nói.
- Nhanh? Ta không sợ nhất chính là nhanh! Nói thật cho các ngươi biết, ta năm tuổi, Bạch Phong gia gia liền truyền thụ cho ta Trầm Tuyết kiếm pháp, trong tuyết luyện kiếm, hàng năm đều sẽ đi cực bắc một tháng tiến hành tôi luyện, cho tới bây giờ đã mười lăm năm, sớm đã tu luyện tới đại thành! Có kiếm pháp này, các ngươi cho rằng tốc độ của hắn, ta sẽ sợ hãi?
Hai tay chắp sau lưng, ánh mắt của Bạch Nguyễn Khanh lộ ra ngạo khí.
Tốc độ của đối phương rất nhanh, nhưng đối với nhanh, nàng am hiểu hơn!
Nếu không cũng không có khả năng một chân đá nát chỗ hiểm của đệ tử hạch tâm, đối phương còn không cách nào phản kháng.
- Trầm Tuyết kiếm pháp?
Biết thực lực của Bạch Nguyễn Khanh rất mạnh, tính tình còn nóng bỏng hơn dáng người, nhưng cụ thể tu luyện kiếm pháp gì lại không hiểu rõ tình hình, nghe được cái tên này, ánh mắt của Lưu Lộ Kiệt cùng Vương Kiệm Đông đồng thời sáng lên.
Trầm Tuyết kiếm pháp, ở trong tông môn tên tuổi lẫy lừng, là hơn một ngàn năm trước, một vị tiền bối ở trong tuyết rơi sáng lập ra, tu luyện tới cảnh giới tối cao, trong nháy mắt bông tuyết rơi, có thể xuất liên tục sáu kiếm, tước sạch sáu cạnh của bông tuyết!
Bông tuyết không còn sáu cạnh, sẽ giống như tuyết cầu, tốc độ hạ xuống đương nhiên tăng tốc, lại không giống trước đó phất phới, nên tên là Trầm Tuyết, để tuyết rơi nặng!
Tuyết rất nhẹ, một chút gió cũng có thể làm cho nó bay đi, xuất liên tục sáu kiếm, không chỉ yêu cầu khống chế lực lượng tinh tế, tốc độ xuất kiếm cũng nghĩ mà biết!
Loại kiếm pháp này tu luyện tới đại thành... Tốc độ, lực khống chế, ánh mắt, đã đi đến cảnh giới bọn họ không thể lý giải!
- Sư tỷ tu luyện loại kiếm pháp này tới đại thành, Ta Rất Biết Điều khẳng định không phải đối thủ...
Lưu Lộ Kiệt lần nữa khom người, vẻ mặt chân thành:
- Còn xin sư tỷ thăm dò ra thân phận của hắn liền dừng tay, để đệ tử nội môn chúng ta chém giết hắn!
Bất kể nói thế nào, đối phương cũng là khiêu chiến đệ tử nội môn, vũ nhục nhiều đệ tử nội môn như vậy, nếu sư tỷ giết hắn, nhóm người mình mất hết mặt mũi.
- Quá phí lời, yên tâm, sẽ để lại cho các ngươi!
Bạch Nguyễn Khanh hơi không kiên nhẫn, tùy ý khoát tay áo, cầm lấy trường kiếm đi lên đài.
- Những người khác trước không vội đi lên, ta muốn cùng vị Ta Rất Biết Điều này đơn đả độc đấu!
Đi tới đài cao, Bạch Nguyễn Khanh nói.
Thân là đệ tử hạch tâm, lý giải kiếm thuật vượt xa tất cả mọi người ở đây, dù không ra tay, đồng dạng cho người ta một loại áp bức khó mà nói rõ.
- Mặc dù không biết là vị sư tỷ nào, nhưng tu vi không thấp, ta cảm giác kiếm ý của mình bị áp chế không dám động đậy!
- Ta cũng vậy, có thể là khổ tu giả, xếp hạng không hiện, cũng không có danh khí gì, nhưng kiếm thuật chân chính, so với Lưu Lộ Kiệt sư huynh cũng không hề yếu!
- Nhìn a, có lẽ có thể giết chết gia hỏa kia, thay chúng ta trút giận!
...
Nghe nói như thế, mọi người vốn tính toán xông lên vây công ngừng lại, từng cái âm thầm gật đầu.
Trong đệ tử nội môn, khổ tu không ít, bình thường không lộ diện, không có danh khí gì, nhưng thực lực chân chính thi triển ra, xếp hạng mười vị trí đầu cũng chưa chắc có thể là đối thủ!
Vị nữ sư tỷ này mới vừa lên đài, hẳn giống như vị Ta Rất Biết Điều kia, nếu không giải thích như thế nào, nội môn đột nhiên xuất hiện cao thủ cấp bậc như vậy?
- Muốn động thủ thì nhanh chút, giết ngươi xong, ta còn phải tiếp tục giết những người khác!
Thấy lại xông lên một cái tự cho là đúng, Trương Huyền lắc đầu.
Đơn đả độc đấu, thật quá lãng phí thời gian.
- Rất lâu chưa thấy qua người cuồng vọng như vậy, tự tìm cái chết!
Khẽ kêu một tiếng, trường kiếm trong tay Bạch Nguyễn Khanh đâm ra.
Trầm Tuyết kiếm pháp!
Vừa ra tay chính là công kích mạnh nhất, kiếm khí gào thét, trên đài tựa như tạo thành một cơn bão tuyết, bông tuyết tung bay, để cho người ta thấy không rõ lắm.
- Thế nào? Có phải nhanh hơn ngươi hay không?
Thi triển ra kiếm pháp, Bạch Nguyễn Khanh cũng không sốt ruột tấn công, mà tự tin lộ ra tươi cười.
Nàng khoe khoang với đám người Lưu Lộ Kiệt, nói tu luyện Trầm Tuyết kiếm pháp đến đại thành, trên thực tế còn kém chút hỏa hầu, không phải mỗi một lần đều có thể thi triển cường đại như vậy.
Lần này nhìn thấy đối phương chém giết đệ tử nội môn giống như giết gà, dưới áp bức lại có chút đột phá, bình thường thi triển ra mười lần, cũng chưa chắc có thể sử dụng một lần uy lực, lần này vậy mà thuận lợi, trong lòng liền tràn đầy hưng phấn.
Đổi lại trước đó, thật đúng là không dám nói, có thể nhẹ nhõm giết chết, lúc này thi triển ra, kiếm khí, kiếm ý của đối phương, toàn bộ bao quát trong đó, chiến thắng hẳn là rất đơn giản!
- Nhanh?
Sửng sốt một chút, gật đầu, Trương Huyền đối với cô bé trước mắt tương đối hài lòng:
- Nhanh tốt, ta không có thời gian!
Nói xong trường kiếm đâm ra.
Phốc!
Kiếm của hắn vừa ra tay, Bạch Nguyễn Khanh vừa định ngăn cản, nhưng cảm giác cổ họng tê rần, ngay sau đó ánh mắt của mình nhìn thấy gót chân mình.
Phù phù!
Thi thể nằm trên mặt đất.
- Quên đi, như vậy quá chậm, các ngươi cùng lên! Không được, lôi đài quá nhỏ, vẫn là ta xuống cùng các ngươi chiến đấu a!
Một kiếm đâm chết Bạch Nguyễn Khanh, Trương Huyền giống như đâm chết một con kiến bé nhỏ không đáng kể, thấy bốn phía đệ tử nội môn càng hội tụ càng nhiều, tốc độ hắn giết xa xa không đuổi kịp nghe tin chạy tới, vẻ mặt u oán, tung người nhảy vào đám người.
Lôi đài quá nhỏ, tối đa chỉ dung mười người, nhiều hơn nữa liền chật chội, coi như một đợt mười người... giết chết toàn bộ mấy ngàn người, cũng không biết phải bao lâu!
Huống chi còn thỉnh thoảng có chút khoe anh hùng, chạy tới đơn đả độc đấu...
Phiền toái như vậy, không bằng xông vào đám người, tốc độ có thể nhanh một chút.
- Ngươi tự tìm cái chết...
- Mọi người cùng nhau ra tay, ta không tin hắn có thể mọc ra mười cánh tay...
...
Không nghĩ tới vị sư tỷ cường hãn kia đồng dạng một cái hô hấp cũng không có chống đỡ, liền bị giết chết, Ta Rất Biết Điều càng vọt thẳng tới, mọi người tất cả điên rồi.
Trên lôi đài nhỏ, tất cả mọi người không xông lên được, thật ra thì cũng cho đối phương thuận tiện, không đến mức hai mặt thụ địch, khó mà chống cự, nhưng tên này ngược lại tốt... Vọt thẳng vào đám người, bốn phía đều là đệ tử nội môn, đều là trường kiếm, từng cái phương hướng đều có thể tấn công...
Còn chặn thế nào?
Tốc độ lại nhanh, cũng không có khả năng nhanh hơn hai mươi thanh trường kiếm, ba mươi thanh, thậm chí năm mươi thanh, một trăm thanh a!
Rầm!
Trong nháy mắt, đủ loại kiếm khí, như mưa bay xuống.
- Bạch sư tỷ...
Nhìn thấy nữ bá vương trong đệ tử hạch tâm, thi triển ra Trầm Tuyết kiếm pháp cũng không có chặn lại một giây, Lưu Lộ Kiệt cùng Vương Kiệm Đông triệt để điên rồi.
Trước đó còn nghĩ, để Bạch sư tỷ nương tay... Kết quả, nhìn bộ dạng của đối phương, giống như không khác chém giết bọn họ quá nhiều, một chút áp lực cũng không có ah!
Đệ tử hạch tâm đều là Chân Tiên cảnh, tuỳ ý chém giết...
Coi như mọi người thực lực tương đồng, tên này cũng có chút quá nghịch thiên đi!
- Không thể không thừa nhận, tên này rất lợi hại, nhưng quá mức tự mãn, quá mức kiêu ngạo, cứ như thế xông vào đám người... Ta không tin hắn có thể ngăn lại nhiều người như vậy!
Sau khi hết khiếp sợ, nhìn thấy Ta Rất Biết Điều không biết sống chết xông vào đám người, Vương Kiệm Đông nói.
Hai quyền khó địch bốn tay, coi như lại nghịch thiên, cũng có cái hạn độ a!
Đám người xông vào, nhiều người như vậy đồng thời vây công, không phải đang tìm cái chết là làm gì?
- Hẳn là không ngăn được...
Lưu Lộ Kiệt gật đầu, hiển nhiên hắn đối với hành động này của đối phương cũng không coi trọng.
- Lộ Kiệt sư huynh, người ở đây thật nhiều... Loạn như vậy, chúng ta có muốn nhân cơ hội đánh lén hay không?
Con mắt chợt lóe, Vương Kiệm Đông làm cái động tác chém đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom