• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Truyện Thiên đạo thư viện (1 Viewer)

  • Chương 3755: Thanh Thú Cổ Thảo

Một bên Mặc Vân lão sư cũng mở mắt.
Bảo vệ học sinh thí luyện, không có khả năng ngủ an tâm, đồng dạng cảm ứng được cái gì, liếc mắt nhìn qua một bên, con mắt nhịn không được sáng lên.
Thấy biểu lộ của hắn, dường như rõ ràng cái gì, Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là Tật Phong Sa Ly Thú mà lần luyện tập này chúng ta muốn tìm!
Mặc Vân lão sư đứng dậy.
Trương Huyền cau mày.
Đối với Thần giới, hắn hoàn toàn không biết gì cả, đây là loại động vật gì cũng không rõ ràng.
Thấy hắn không hiểu, Mặc Vân lão sư nói:
- Là một loại Thần thú Thần Linh hạ phẩm, năng lực tấn công và phòng ngự không mạnh, nhưng am hiểu tốc độ, huyết dịch cùng tinh hạch trong cơ thể ẩn chứa lực lượng phong thuộc tính, sau khi dùng, có thể để tốc độ người ta trở nên cực nhanh! Tuy không nguy hiểm, lại không dễ bắt, đối với học sinh thí luyện mà nói, thích hợp nhất. Căn cứ chúng ta điều tra, sào huyệt của nó hẳn cách chúng ta một đoạn lộ trình, không nghĩ tới xuất hiện ở chỗ này!
Lần luyện tập này chính là vì bắt đối phương, vốn nghĩ trước thời hạn trở về, thí luyện sẽ thất bại, không nghĩ tới ngủ đến nửa đêm, tự nó lại chạy tới.
- Thẩm Thành, Ngô Tiêu Tiêu, nhanh đứng dậy!
Giải thích xong, Mặc Vân lão sư cười nhạt một tiếng, hạ giọng hô một tiếng.
Mặc dù những học sinh này đã ngủ, nhưng dù sao cũng là Thần Linh, nghe được tiếng la toàn bộ bò dậy, thời gian nháy mắt điều chỉnh trạng thái tốt nhất, từng cái ánh mắt lấp lánh nhìn qua.
- Lão sư, làm sao vậy?
Thanh niên áo trắng Thẩm Thành mang theo nghi hoặc.
- Chính ngươi nghe...
Mặc Vân lão sư cũng không nói chuyện, mà chỉ về phía trước.
Thẩm Thành lắng nghe một chút, con mắt trong nháy mắt trở nên hừng hực:
- Là Tật Phong Sa Ly Thú?
- Không sai!
Mặc Vân lão sư gật đầu.
- Quá tốt rồi, xem ra ngày hôm nay có thể hoàn thành nhiệm vụ...
Thẩm Thành tràn đầy hưng phấn nhảy lên, đi gọi các đồng học:
- Tất cả mọi người chuẩn bị kỹ càng, dựa theo phương án trước đó chúng ta thiết lập, hành động!
- Tốt!
Tất cả mọi người đều hạ giọng, thân thể lay động, đồng loạt vọt ra ngoài.
Thấy bọn họ rời đi động tác chỉnh tề như một, không có bất kỳ dư thừa hoặc lãng phí, cũng không có dẫn tới tiếng gió và động tĩnh mảy may, Trương Huyền nhịn không được gật đầu.
Không hổ là đệ tử học viện, thoạt nhìn quả thực không đơn giản.
Mặc dù chỉ là Thần Linh phổ thông, nhưng sức chiến đấu của những người này lại không tệ.
- Trương Huyền huynh đệ, các ngươi ở đây tiếp tục nghỉ ngơi, ta đi qua trông chừng bọn hắn...
Mặc Vân lão sư cười ha ha, cũng đứng dậy theo sát tới.
- Triệu Nhã, ngươi phụ trách cảnh giới, chăm sóc tốt sư đệ, sư muội và sư công, ta đi một chút liền về!
Bàn giao một câu, Trương Huyền biến mất tại nguyên chỗ.
Tật Phong Sa Ly Thú, hắn còn không có gặp qua, vừa vặn nhìn một chút, những đệ tử học viện này làm sao phối hợp bắt, cũng có thể có càng nhiều hiểu rõ với Thần giới.
Tốc độ mọi người rất nhanh, thương thế của Trương Huyền không có hoàn toàn khôi phục, miễn cưỡng đuổi theo, vừa tới đằng sau một khối nham thạch, liền thấy đám người Thẩm Thành đã vây quanh một Thần thú ở trung tâm.
Là một Thần thú bộ dáng hồ ly, hình thể không lớn, ở dưới mọi người bao vây, tả hữu xung đột, lực lượng không mạnh, nhưng giống như Mặc Vân lão sư nói, tốc độ xác thực cực nhanh.
- Đám học sinh này không tệ...
Trương Huyền liếc mắt nhìn, nhịn không được gật đầu.
Còn tưởng là một đám học viên ngu ngốc, giờ phút này nhìn thấy thủ pháp vây công, nhất thời bỏ đi ý nghĩ kia.
Nhất cử nhất động của bọn hắn đều phù hợp quy luật trận pháp, tất cả đường đi của Tật Phong Sa Ly Thú đều bị đóng kín, cho dù tên này tốc độ rất nhanh, nhưng thủy chung không cách nào chạy trốn.
Khó trách Mặc Vân lão sư vẫn cảm thấy hơn người một bậc, xem thường học sinh mà Danh Sư thu nhận, những người này xác thực không tầm thường.
Lực lượng, ý thức, động tác... Đều là nhân tuyển tốt nhất, vượt xa người bình thường.
- Xem ra Tật Phong Sa Ly Thú trốn không thoát...
Trương Huyền lắc đầu.
Tuy tốc độ của Thần thú này rất nhanh, nhưng năng lực của đám học sinh kia không yếu, bắt được đối phương đã thành kết cục đã định, nhìn hay không nhìn đều không quan trọng.
Đang muốn trở về, tiếp tục tu luyện khôi phục thương thế, trong lòng đột nhiên chấn động.
Căn cứ hắn lý giải Thánh thú, Linh thú, những động vật này, mỗi một cái đều có phạm vi thế lực thuộc về mình, dưới tình huống bình thường là rất ít vi phạm.
Dựa theo Mặc Vân lão sư nói, đối phương sinh hoạt cách nơi này ít nhất còn có nửa giờ, làm sao lại hơn nửa đêm xuất hiện?
Minh Lý Chi Nhãn nhìn sang.
Dấu vết hành động rắc rối phức tạp xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Đầu này phương hướng Tật Phong Sa Ly Thú tiến lên, rõ ràng có một dấu vết mờ mờ, hiển nhiên thứ này đang đuổi bắt cái gì.
Dọc theo dấu vết lan ra xa, biến mất ở trong đêm tối sau lưng mọi người, Trương Huyền nhẹ nhàng đi tới.
Có thể để cho Thần thú này hơn nửa đêm bất chấp nguy hiểm rời khỏi sào huyệt của mình, đồ vật muốn truy nã nhất định không đơn giản.
Đi về phía trước không bao xa, Trương Huyền ngừng lại.
Dấu vết ở trong một rừng cây dày đặc biến mất không thấy gì nữa.
Trương Huyền nhíu mày, thân thể vụt qua, đi vào trong rừng rậm.
Cuối tháng trăng tàn, không tính quá sáng, rừng cây cành lá rậm rạp, che chắn bốn phía đen kịt một màu, Minh Lý Chi Nhãn của Trương Huyền cũng bị hạn chế, nhìn không rõ lắm.
Ngừng lại.
Dấu vết ở đây biến mất không thấy hình bóng.
Cúi đầu tìm một vòng, Trương Huyền nhíu mày.
Địa phương dấu vết biến mất, chỉ có một ít thực vật phổ thông, không nhìn ra bất kỳ đặc thù.
Chẳng lẽ đồ vật Tật Phong Sa Ly Thú truy nã hư không tiêu thất?
Hắn chỉ là tò mò, có thể để cho thứ này bất chấp nguy hiểm đi ra bắt, đến cùng là cái gì, lại là vật gì, hiện tại dưới tình huống thứ này có dấu vết rõ ràng, lại hư không tiêu thất, lập tức sinh ra hứng thú nồng đậm.
Đi vào Thần giới hơn nửa tháng, thư viện không thể dùng, không ít thực vật ở Thần giới khác biệt Thượng Thương, Danh Sư đại lục, làm sao phân biệt có độc tính hay không, có thể ăn hay không, dựa vào đều là Minh Lý Chi Nhãn.
Chỉ cần có sinh mệnh phổ thông khác thường xuyên ăn, hẳn sẽ không có vấn đề.
Đương nhiên, cho dù có độc cũng không quan trọng, trong bọn họ có một vị Tiên Thiên độc thể, cùng lắm thì nàng ăn trước, cảm thấy không ngon miệng, khẳng định sẽ không có độc, còn nàng thấy ngon miệng, người khác ăn vào sẽ chết ngay...
Gần đây một mực sử dụng, cho nên đối với năng lực của Minh Lý Chi Nhãn ở Thần giới, biết rất rõ ràng.
Dấu vết biến mất ở đây, như vậy đồ vật đối phương muốn truy nã, nhất định vẫn còn ở lân cận!
Lần nữa tìm một vòng, vẫn không thu được gì.
Trương Huyền cau mày.
Dấu vết ở đây, trừ khi phi thiên độn địa, nếu không tuyệt đối không có khả năng giấu giếm được mình.
- Có thể phi thiên, Sa Ly Thú khẳng định không đuổi kịp... Chẳng lẽ là độn địa?
Bùn đất dưới chân khô quắt, không có dấu vết bị đào qua, Trương Huyền đang nghi hoặc, đột nhiên con mắt rơi vào trên một bụi cỏ dại.
Bụi cỏ này, dung hợp ở bốn phía không tính quá mức bất ngờ, nhưng chung quanh đây, vì tìm kiếm rau dại, hắn qua không dưới mười mấy lần, có thể bảo đảm, tuyệt đối không nhìn thấy gốc cỏ này.
Lúc trước nếu nhìn thấy, đoán chừng đã lấy tới ăn, không có khả năng lưu đến bây giờ.
Bàn tay nhẹ nhàng sờ một cái.
Vù!
Một quyển sách xuất hiện ở trong óc.
- Thanh Thú Cổ Thảo, có thể ở giữa thú và thảo tự do chuyển đổi, có tác dụng ôn dưỡng linh hồn cực lớn, phối hợp máu của Ma Dương thú, phối chế dược vật, có thể để cho linh hồn của Thần Linh phổ thông tấn cấp đến Thiên Thần. Thiếu hụt, một, nắm giữ độc tính cực lớn, có hại với thân thể người, không có cách nào giải độc, linh hồn tiến bộ, nhưng thân thể sẽ tổn thương. Hai, số lượng thưa thớt, rất khó tìm...
Ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
Nếu không phải thư viện có thể sử dụng, khả năng thật bị đối phương giấu diếm qua.
Thứ này lớn lên quả thực giống cỏ như đúc, nhìn không ra khác biệt mảy may.
Chính là thú, lại là thảo, không nói Danh Sư đại lục và Thượng Thương, kiếp trước cũng có tồn tại, Đông Trùng Hạ Thảo đông là sâu, hạ là thảo chính là như thế, giá trị y dược cực lớn.
Không nghĩ tới trước mắt cũng như vậy, hơn nữa có hiệu quả với linh hồn.
Trực tiếp để linh hồn của Thần Linh tấn cấp đến Thiên Thần, có thể xưng kinh khủng.
Khó trách Sa Ly thú vì đối phương, không tiếc từ sào huyệt xông ra, bất chấp nguy hiểm.
Còn độc tính, đối với hắn nắm giữ Thiên Đạo công pháp mà nói, không quan trọng.
Rõ ràng chuyện gì xảy ra, sao có thể để loại bảo vật trước mắt này chạy trốn, Trương Huyền ngừng thở, bỗng nhiên bắt tới.
Dường như cảm nhận được trong lòng của hắn sinh ra ý bắt, cỏ xanh nhẹ nhàng vụt qua, bỗng nhiên từ trong đất bùn nhảy ra ngoài, thẳng tắp xông về phía trước.
Tốc độ nhanh chóng, tựa như một cơn gió.
- Trốn chỗ nào...
Trước đó bắt thỏ, là bởi vì thương thế quá nặng, đêm nay ăn một bữa cơm no, thể lực khôi phục không ít, ngay cả cỏ cũng bắt không được, vậy thì thật quá mất mặt.
Trương Huyền sải bước ra, nhảy bảy tám mét, lăng không trảo một cái.
Thần lực từ năm đầu ngón tay thả ra, hình thành một tấm lưới đánh cá.
Tâm Tự Song Ti Võng, Trung Hữu Thiên Thiên Kết!
Kiếm pháp vượt qua Thiên Đạo bao phủ xuống, lập tức bao vây bụi cỏ ở bên trong.
Nhẹ nhàng bóp một cái, cầm ở trong lòng bàn tay, tinh thần khẽ động, lan ra trong đó, quả nhiên phát hiện một cỗ lực lượng để cho linh hồn người ta ấm áp.
Ngón tay ngoắc ngoắc một cái, kiếm khí triệt để bao phủ, để nó không cách nào chạy trốn, lúc này Trương Huyền mới bỏ vào trong ngực, dùng quần áo che chở.
Hiện tại cấp bậc linh hồn của hắn, chỉ là Thần Linh hạ phẩm, nếu như có thể tấn cấp đến Thiên Thần, coi như gặp được Thiên Thần chân chính cũng không cần sợ hãi!
Cất kỹ dược liệu, trở lại chỗ cũ, phát hiện Mặc Vân lão sư mang theo rất nhiều học sinh quay về, Tật Phong Sa Ly Thú ngay ở trong tay đối phương không ngừng giãy dụa, lại không thể làm gì.
- Chúc mừng!
Thấy bọn họ hoàn thành thí luyện, bắt được Thần thú, Trương Huyền mỉm cười.
Vừa rồi cảm thấy thứ này không thể chạy trốn, hiện tại xem ra quả nhiên không sai.
- Trương huynh đệ đi nơi nào?
Thấy hắn không ở cùng mọi người, Mặc Vân lão sư nhíu mày, lộ ra nghi hoặc.
- Thấy các ngươi đi bắt thú, ta liền đi qua nhìn một chút, còn không có tìm được các ngươi liền trở lại, cho nên đi lạc đường...
Trương Huyền nói.
- Chỉ một đoạn khoảng cách cũng đi lạc đường, thật đúng là ngốc nghếch!
Ngô Tiêu Tiêu khẽ nói, lần nữa nhìn về phía Trương Huyền, ánh mắt lộ ra xem thường.
Đám người kia, kém chút làm hại bọn họ thí luyện không thành công, thực lực mạnh ngược lại cũng thôi, chút khoảng cách ấy cũng lạc đường... Thật không phải ngốc bình thường.
Mấu chốt nhất là, trước đó ánh mắt của Thẩm Thành sư huynh một mực ở trên người nàng, từ khi mấy nữ hài kia xuất hiện, nhìn cũng không nhìn nàng một cái, vừa nghĩ đến đây, liền nổi giận nói không ra lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom