• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (4 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-293

Chương 305: Thẩm mạc nổi giận




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80705.png

Xem ảnh 2
80705_2.png
Trong khoảng thời gian này, hai người hầu như không nói chuyện gì cả.



Lâm Sở Sênh vẫn chỉ ngồi cười ở đằng kia, còn Thẩm Mạc thì ngồi yên ở bên này trừng mắt nhìn cô. Trạng thái này được duy trì trong nửa tiếng.



Sau khi thay quần áo xong, Thẩm Mạc cầm một chiếc điện thoại mới đặt lên đầu giường Lâm Sở Sênh, “Cái cũ bị hỏng rồi, điện thoại này vẫn dùng sim cũ của em, danh bạ vẫn có đủ. Anh có việc phải đi ra ngoài một lát, có gì thì liên lạc qua điện thoại.” Thấy tâm trạng Lâm Sở Sênh tốt như vậy, Thẩm Mạc mới cảm thấy yên lòng.



Lâm Sở Sênh khẽ gật đầu, “Kiềm chế một chút, đừng gây ra tai nạn chết người đấy.”




Sau khi3ra ngoài, Thẩm Mạc bảo lái xe đi thẳng đến biệt thự nhà họ Thẩm.

Trong biệt thự chính nhà họ Thẩm, mẹ Thẩm đang làm tỏi nhân ngày mùng 8 tháng 12. Tất nhiên, bà làm điều này chắc chắn là làm theo những gì trong sách viết.

Ba Thẩm ngồi đọc báo trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía mẹ Thẩm đang bận rộn bên kia.

Ánh mặt trời chiếu vào, không có sự quấy rối của người tình của ba Thẩm, khung cảnh này cũng có thể coi là năm tháng yên bình…

Chỉ là tiếng sập cửa mạnh của Thẩm Mạc đã phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng ấy…

Ngoài trừng trị người đứng phía sau chuyện này ra thì chẳng còn lý do nào khiến Thẩm Mạc có thể bỏ cô lại2để đi cả.

Thẩm Mạc cười cười, Lâm Sở Sênh đúng là Lâm Sở Sênh, chỉ một động tác thôi mà cô cũng biết rõ là anh muốn làm gì. Thẩm Mạc nâng mặt Lâm Sở Sênh lên, hôn nhẹ lên trán cô: “Ở đây đợi anh.”

Nói xong, anh mở cửa rời đi.

Lâm Sở Sênh thở dài một hơi, không phải vì người sắp gặp chuyện đen đủi mà là vì Thẩm Mạc. Cô chỉ mong anh đừng làm mọi chuyện quá ầm ĩ rồi không thể bình yên rút về.

Còn về kết cục của đối phương, Lâm Sở Sênh không hề để ý chút nào, cô không phải là thánh mẫu, người ta muốn giết cô mà cô còn phải hi vọng đối phương sống thật lâu chắc? Hơn nữa người kia còn suýt hại chết con2của cô nữa.

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Lâm Sở Sênh cảm thấy khá nhàm chán, cô không có việc gì làm liền nằm lướt tin tức. Chuyện hôm qua đã được đưa tin, hai người tử vong, một trăm năm mươi sáu người bị thương, thật ra thì có năm mươi người bị thương nặng.

Lâm Sở Sênh thở dài thườn thượt. Suy cho cùng thì những người này đều bị thương vì cô, cô cũng chẳng còn cách bày tỏ nào khác, chỉ có thể cho họ thêm chút tiền.

Trong lời công bố chính thức, sự kiện lần này được kết luận là do một người có vấn đề về thần kinh gây rối, còn thuốc nổ thì được ăn trộm từ nhà máy pháo, vì việc này mà một nhà máy pháo phải đóng9cửa.

Dân chúng bình thường không biết chân tướng chuyện này là thế nào, đến khi Lâm Sở Sênh đưa tiền cho họ thì họ cũng chỉ biết ca tụng cô là người lương thiện.

Coi như là trong cái rủi còn có cái may, thanh danh của Lâm Sở Sênh lại được nâng lên.

Trong biệt thự chính nhà họ Thẩm, mẹ Thẩm đang làm tỏi nhân ngày mùng 8 tháng 12. Tất nhiên, bà làm điều này chắc chắn là làm theo những gì trong sách viết.



Ba Thẩm ngồi đọc báo trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía mẹ Thẩm đang bận rộn bên kia.



Ánh mặt trời chiếu vào, không có sự quấy rối của người tình của ba Thẩm, khung cảnh này cũng có thể coi là năm tháng yên bình…



Chỉ là tiếng4sập cửa mạnh của Thẩm Mạc đã phá vỡ khung cảnh tĩnh lặng ấy…



Mẹ Thẩm run tay, bà liếc nhìn Thẩm Mạc, sau đó im lặng không nói lời nào, ba Thẩm thì ném mạnh tờ báo sang một bên.



“Mày lên cơn điên gì vậy?”



Thẩm Mạc không để ý đến việc này mà ngồi thẳng xuống chỗ đối diện với ba Thẩm, sau đó cầm tờ báo lên nhìn, “Đang xem báo buổi sáng của thành phố à, lại còn xem đúng đến chỗ tin về vụ nổ hôm qua, nói xem, ông có cảm tưởng gì?”



Ba Thẩm trừng mắt nhìn Thẩm Mạc, ông ta mặc kệ, không đáp lời anh.



“Ông không nói gì à? Thế là không có ý kiến gì sao? Nếu tôi nói với ông là trong số những người bị thương có cả Lâm Sở Sênh thì ông có ý kiến gì không?” Thẩm Mạc nhìn chằm chằm vào ba Thẩm, như thể muốn nhìn ra manh mối gì đó từ mặt ông ta.



Nhưng tay mẹ Thẩm thì lại run đến nỗi làm rơi cả múi tỏi ra ngoài miệng chai.



Cuối cùng ba Thẩm cũng nhìn chăm chú vào Thẩm Mạc, “Tao giao Thẩm Thị cho mày không có nghĩa là mày có thể nói chuyện với tao như thế.”



Thẩm Mạc nghiêng người về phía trước, “Dù ông không giao Thẩm Thị cho tôi thì tôi vẫn sẽ nói chuyện với ông thế này thôi.”



Thẩm Mạc nói còn chậm hơn cả ba Thẩm, anh nói từng câu từng chữ như đang cố khắc những lời này vào đầu ba Thẩm, “Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không được động vào Lâm Sở Sênh.”



Ba Thẩm cười lạnh một tiếng, ông ta không định để ý đến Thẩm Mạc mà cứ thế đứng lên chuẩn bị lên lầu.



“Ông vội vã lên trên như vậy để làm gì, hôm nay tôi còn cầm theo cả quà về nhà đấy, ông không ở lại để xem à?” Thẩm Mạc nói giống như là đang rất coi trọng ba Thẩm, mở miệng ra là dùng kính ngữ với ông ta*.



* Đoạn này trong bản gốc Thẩm Mạc gọi ba Thẩm là 您, từ này thường được dùng với ý tôn trọng người đang nói chuyện với mình.



Chân ba Thẩm nhấc lên lại dần bỏ xuống, “Tao cũng muốn xem xem mày có thể giở trò gì.”



“Tiểu Mạc, con vừa về nhà, đã ăn cơm chưa, nghe nói Sở Sênh xảy ra chuyện, con đi thăm con bé với mẹ nhé.” Cuối cùng mẹ Thẩm cũng không chịu nổi nữa, bà mặc kệ đống múi tỏi trên bàn, thậm chí còn chẳng buồn rửa tay, cứ thế đi ra kéo tay Thẩm Mạc.



Thẩm Mạc liếc nhìn mẹ Thẩm, nhưng cũng không để ý tới bà mà chỉ nhìn chằm chằm vào ba Thẩm.



Thậm chí lúc ba Thẩm quay người sang, Thẩm Mạc còn nhấc tay lên ra hiệu xin mời.



Ba Thẩm cũng không sợ Thẩm Mạc, anh vừa mời, ông ta liền bước về phía trước.



Món quà Thẩm Mạc nhắc đến đang ở ngoài sân.



Đến khi ba Thẩm và Thẩm Mạc vừa ra ngoài thì những người ngồi trên xe liền đẩy một người ra.



Mặc dù người kia đang bị bịt mắt bằng vải đen, nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, đây chẳng phải là người đang đi đào tạo chuyên sâu ở Bắc Kinh – Thẩm Phong sao? Thẩm Mạc vung tay lên bảo người tháo miếng vải đen trên mắt Thẩm Phong xuống, đồng thời cũng tháo cả miếng bịt miệng của anh ta ra.



“Mấy người định làm gì?” Ánh sáng mạnh đột ngột đập vào mắt khiến Thẩm Phong không kịp thích ứng, anh ta nhắm chặt mắt lại nhưng vẫn lên tiếng nói gì đó.



“Mày đã làm gì thì tao cũng muốn làm việc đó.” Thẩm Mạc đứng ngược sáng khiến người ta có cảm giác như cả người anh được một vầng hào quang bao phủ.



“Ba, ba, con xin ba hãy cứu con.” Thẩm Phong chau mày lại, anh ta dần thích ứng được với luồng ánh sáng này, nhìn khung cảnh trước mắt, đột nhiên anh ta thấy luống cuống, ra sức giãy giụa, định chạy về phía ba Thẩm.



Nhưng người đang giữ Thẩm Phong lại đạp một cái khiến anh ta ngã xuống, sau đó bắt anh ta quỳ về hướng Thẩm Mạc.



Ba Thẩm đứng đấy không nói lời nào, chỉ nhìn với biểu cảm rất nghiêm trọng.



“Mới thế này mà mày đã sợ rồi à? Sao lúc giúp Vu Thiếu Tuấn vượt ngục để anh ta ra tay với Lâm Sở Sênh thì mày không biết sợ đi?” Thẩm Mạc từ từ tiến về phía trước, nhìn Thẩm Phong từ trên cao xuống.



“Em không hiểu anh đang nói gì.” Thẩm Phong ngoảnh mặt sang một bên, lúc này anh ta không chịu thừa hận bất kì điều gì cả.



Thẩm Mạc nâng đầu Thẩm Phong lên, “Mày không hiểu cũng được, nhưng tao sẽ điều tra, điều tra từng người bên cạnh mày, điều tra cả nhà họ Cam đã cấu kết với mày.” Thẩm Mạc dồn nhiều sức hơn vào bàn tay hạ xuống để bóp cổ Thẩm Phong, “Chẳng hạn như tài xế, chẳng hạn như người giúp việc, chẳng hạn như hàng xóm, hay là người qua đường, nói chung là điều tra bất cứ đâu cũng sẽ tòi ra được manh mối.”



Thẩm Mạc càng nói càng có vẻ bình thường, nhưng vẻ bình thường này lại càng dễ khiến người ta lơ là hơn, nhất là những người qua đường.



“Tiểu Mạc, Tiểu Mạc!” Bên phía bác Cả Thẩm cũng đã nhận được tin, ông ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó nên nhanh chóng chạy đến xem. Có điều vì đã có bài học lần trước nên bác Cả Thẩm còn dẫn theo khá nhiều người đến, “Tiểu Mạc, bác Cả đã biết chuyện Thẩm Phong làm rồi, đừng nói là cháu, bác nghe xong cũng chẳng thể bỏ qua cho nó được.”



Bác Cả Thẩm đi đến, nhanh chóng chọn mấy lời êm tai, “Sở Sênh vẫn cần được cháu chăm sóc, để bác dạy dỗ Thẩm Phong thay cháu.”



Chủ yếu là bác Cả Thẩm sợ Thẩm Mạc ra tay giết Thẩm Phong, hoặc Thẩm Phong sẽ xảy ra chuyện gì đó nên trước hết ông ta phải tìm cách khiến Thẩm Mạc nguôi giận và bình tĩnh lại đã.



Không ngờ Thẩm Mạc lại rất ngoan ngoãn nghe lời bác Cả Thẩm, anh dùng sức hất mạnh đầu Thẩm Phong sang một bên, thậm chí còn lùi lại vài bước, lùi hẳn đến chỗ ba Thẩm đứng rồi mới dừng lại. “Không cần phiền đến bác Cả đâu ạ, xử lý nó cũng không tốn nhiều thời gian lắm.” Thẩm Mạc mỉm cười cảm ơn, như thể đúng như những gì ông ta nói, ông ta đến đây là để giúp anh. Tất nhiên việc bác Cả Thẩm kịp thời đến đây như vậy cũng là vì Thẩm Mạc đã cố ý tiết lộ cho ông ta.



“Tiểu Mạc, cháu nghe bác nói, đối phó với loại cặn bã này sẽ chỉ làm bẩn tay cháu thôi, cháu muốn làm gì cứ bảo với bác, bác sẽ làm thay cháu.” Bác Cả Thẩm không nhịn được kéo tay Thẩm Mạc lại, ông ta chỉ sợ Thẩm Mạc lại làm ra chuyện gì đó quá khích.



Thẩm Mạc nhếch mép, nở một nụ cười trào phúng, anh chỉ cảm thấy bác Cả Thẩm đang tự coi trọng bản thân quá rồi. Nhưng mà có vài lời Thẩm Mạc không thể nói ra, anh chỉ cười rạng rỡ hơn, “Vâng.”



Bác Cả Thẩm còn chưa thở phào thì áo khoác của Thẩm Phong đã bị cởi ra, bên trong toàn là thuốc nổ giống như Vu Thiểu Tuấn lúc trước.



Mẹ Thẩm bị dọa sợ đến mức nhanh chóng bụm miệng lại, bà thật sự không ngờ Thẩm Mạc lại tức giận đến mức này.



Thẩm Mạc cầm một chiếc điều khiển từ xa khá nhỏ trong tay, chìa ra trước mặt bác Cả Thẩm, “Vậy cái nút này bác ấn nhé?” Anh quả thật đang rất tốt bụng thỏa mãn nguyện vọng của bác Cả Thẩm.



Bác Cả Thẩm nhìn thấy vậy thì cũng chỉ muốn đứng xa ra, thậm chí còn chẳng có gan để chạm vào chiếc điều khiển từ xa.



Ngộ nhỡ, ông ta thật sự rất sợ ngộ nhỡ lại chạm vào làm bom nổ tung thì sao?



“Tiểu Mạc, cháu tỉnh táo, tỉnh táo lại đi. Muốn mạng của nó thì cũng đừng có kéo cả mạng của cháu theo, không đáng, không đáng đâu.” Bác Cả Thẩm huých tay Thẩm Mạc một cái, bảo anh cất thứ kia đi.



“Bác nói đúng lắm.” Thẩm Mạc nghiêm túc gật đầu, “Cho nên cháu đã mua loại thuốc nổ tốt nhất rồi, tiếng nhỏ, uy lực nhỏ, cùng lắm cũng chỉ nổ chết mỗi Thẩm Phong thôi, người khác sẽ không bị thương đâu.”



“Với cả.” Thẩm Mạc nhìn những người ở chỗ này một vòng, “Mọi người đều là người một nhà, hẳn là sẽ không có ai cố ý kiện cáo tôi đâu nhỉ?”



Trong tình huống này, cho dù thật sự có người có ý kiến cũng chẳng dám nói ra.



Mẹ Thẩm không nhịn được, bà xông tới, túm lấy tay Thẩm Mạc, định giành lấy chiếc điều khiển từ xa kia. Nhưng sao bà thể nhanh nhạy bằng Thẩm Mạc được.



“Mẹ, mẹ lùi về phía sau một chút đi. Nhưng mà con cũng phải nói với mẹ trước, mặc dù mẹ là mẹ của con thật, nhưng nếu so với Sở Sênh thì mẹ vẫn kém hơn rất nhiều đấy.”



Sau đó ánh mắt Thẩm Mạc hơi thay đổi, đúng lúc mẹ Thẩm định cướp điều khiển từ xa, anh liền trực tiếp ấn nút, tiếng “tích tắc” đếm giờ lập tức vang lên.



“Tích tắc, tích tắc, tích tắc…”



Mỗi một tiếng là một lời thúc giục người ta đến gần với cái chết hơn.



Thẩm Mạc giơ tay lên, ném thẳng chiếc điều khiển xuống đất, dưới tác động của trọng lực, chiếc điều khiển vỡ tan tành thành nhiều mảnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom