• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Thiên Kim Báo Thù Full dịch (4 Viewers)

  • thien-kim-bao-thu-304

Chương 316: Sấm sét giữa trời quang




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
80716.png

Xem ảnh 2
80716_2.png
Tất nhiên dù có đề phòng đến mấy thì cũng không đề phòng được là người phụ nữ này dẫn con ra công viên chơi rồi xem được chương trình phát trực tiếp ở điện thoại người khác.



Ban đầu Lục Thượng Phong cũng sợ có sai sót nên đã cử thêm nhiều người đến trông chừng cô ta. Nào ngờ người phụ nữ này cũng khá thông minh, cô ta giả vờ nôn mửa, lại còn nôn ra thứ gì đó đỏ như máu. Họ chỉ có thể đưa cô ta đến bệnh viện, mà khi đến bệnh viện rồi thì cô ta lại bỏ trốn mất.



“Kẻ thứ ba, kẻ thứ ba!” Người phụ nữ kia vẫn còn mắng chửi, cô ta chỉ thẳng vào mặt Trương Nhất3Nhất rồi mắng chửi từng tiếng một.



“Nhất Nhất!” Lục Thượng Phong thấy Trương Nhất Nhất không khóc, không tức giận, không làm ầm lên thì cũng cảm thấy khó hiểu. Anh ta thật sự không biết Trương Nhất Nhất đang nghĩ gì, cũng không biết phải giải thích với cô ra sao, chỉ có thể nhìn Trương Nhất Nhất bằng ánh mắt mà anh ta tự cho là thâm tình.




“Cô nói cái quái gì vậy, sao cô có thể độc ác như thế chứ!” Người phụ nữ kia lại bắt đầu làm ầm lên.

Nhưng lúc này Trương Nhất Nhất đã chọn cách không nghe cô ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Thượng Phong.

Chỉ thấy Lục Thượng Phong gật đầu lần nữa, “Đúng vậy, còn2sống, còn sống rất khỏe mạnh.”

Trương Nhất Nhất ngẩng đầu lên, nói cách khác là Lục Thượng Phong đã ngủ với người phụ nữ này trong hoàn cảnh tình nguyện không hề bị ép buộc, hơn nữa đứa con của họ cũng không chết, không có bệnh nan y, sống rất khỏe mạnh, sau đó anh ta cưới cô?

“Súc sinh!” Ba Trương nghe thấy vậy, thật sự không nhịn được nữa, đấm thẳng một cái vào Lục Thượng Phong.

Dù có tức giận thì tôi cũng muốn nghe anh giải thích, bây giờ thái độ của Trương Nhất Nhất chính là như vậy.

Lục Thượng Phong từ từ nhắm mắt lại, “Không có, anh không có nỗi khổ tâm nào cả.”

Khi anh ta nói câu này, Trương Nhất Nhất2thật sự bật cười, “Vậy nên, anh thật sự có con với cô ta?”

Vào giây phút Lục Thượng Phong gật đầu, tất cả mọi ảo tưởng của cô đều vỡ nát.

“Vậy bây giờ đứa bé ấy còn sống không? Vẫn khỏe mạnh chứ?” Trương Nhất Nhất hít sâu một hơi, cô nghĩ một lượt về những chuyện có thể khiến mình hiểu lầm.

“Anh giải thích với em đi.” Trương Nhất Nhất rất bình tĩnh, thậm chí cô còn không hề nhíu mày lần nào.

Lục Thượng Phong bứt tóc, giải thích? Chuyện này không có gì để giải thích!

Trương Nhất Nhất thấy Lục Thượng Phong không nói lời nào để giải thích liền gật đầu một cái, “Được rồi, vậy thì anh hãy nói cho em biết, có9phải là anh có nỗi khổ tâm nào không, chỉ cần anh gật đầu thì chúng ta sẽ lập tức mời vị khách không mời này ra ngoài.”

Bây giờ cả hai đều là người trưởng thành rồi, không thể lập tức suy sụp vì vài câu nói của người nào đó được.

Cũng sẽ không giống như mấy cảnh trên ti vi: “Anh đừng nói gì cả, đừng có nói, tôi không muốn nghe.” Thật ra trong xã hội này mấy hiểu lầm máu chó kia đã không còn thịnh hành nữa rồi.

Nhưng lúc này Trương Nhất Nhất đã chọn cách không nghe cô ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Thượng Phong.



Chỉ thấy Lục Thượng Phong gật đầu lần nữa, “Đúng vậy, còn sống, còn sống rất4khỏe mạnh.”



Trương Nhất Nhất ngẩng đầu lên, nói cách khác là Lục Thượng Phong đã ngủ với người phụ nữ này trong hoàn cảnh tình nguyện không hề bị ép buộc, hơn nữa đứa con của họ cũng không chết, không có bệnh nan y, sống rất khỏe mạnh, sau đó anh ta cưới cô?



“Súc sinh!” Ba Trương nghe thấy vậy, thật sự không nhịn được nữa, đấm thẳng một cái vào Lục Thượng Phong.



Ba Trương đã dùng hết sức, còn Lục Thượng Phong thì không hề tránh, cứ thế nhận lấy toàn bộ cú đấm này, ngay sau đó mắt anh ta liền tối lại.



“Ba, ba đừng nóng giận.” Ba Trương còn định đánh nhau với Lục Thượng Phong, nhưng Trương Nhất Nhất đứng ở bên cạnh vội kéo ông lại. Không phải cô không tức giận, mà cô chỉ nói với ba Trương một câu, “Ba, loại người này không đáng để chúng ta tức giận đâu.”



“Ông có quyền gì mà đánh người chứ?” Mẹ Lục đứng trên sân khấu thấy con trai mình bị đánh thì cũng vội vàng nhảy xuống.



Nhưng bà ta còn chưa đi được mấy bước thì đã bị ba Lục túm lại, “Đánh, đáng đời lắm, bị đánh chết cũng là đáng đời, coi như bà chưa từng đẻ ra đứa con trai này đi.” Ba Lục tức đến mức không muốn nhận con nữa.



Nhưng Lục Thượng Phong cũng chẳng có tâm trí nào để ý đến người khác, anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Nhất, “Nhất Nhất, Nhất Nhất.” Anh ta nói đi nói lại cái tên này rất nhiều lần. Lúc này anh ta cũng chỉ có thể nói như vậy mà thôi.



Người phụ nữ kia của Lục Thượng Phong ở bên cạnh khóc lóc, có vẻ như đang rất đau khổ, thậm chí cô ta còn khóc đến mức không đứng nổi, phải ngồi xổm xuống đất.



Nhưng như vậy thì sao chứ?



Có lẽ người phụ nữ này cũng là người bị hại, nhưng điều đó có liên quan gì đến Trương Nhất Nhất cô?



“Vậy nên anh muốn tôi làm mẹ kế của người khác?” Trương Nhất Nhất bình tĩnh hỏi, cô cũng cảm thấy phục chính mình. Lúc này rồi mà cô vẫn còn có thể bình tĩnh đến thế.



Quân hôn phải xin phép cấp trên, mà đã xin rồi thì chắc chắn không thể tổ chức lại.



“Nhất Nhất.” Lục Thượng Phong đau khổ ôm đầu, anh ta rất muốn giải quyết chuyện trước mắt một cách viên mãn nhưng cuối cùng anh ta lại chẳng có năng lực này.



Trương Nhất Nhất bật cười giống như không hề có chuyện gì xảy ra, “Vậy anh Lục định làm thế nào?” Trương Nhất Nhất để lại cho Lục Thượng Phong một con đường rất dài, chặn hết những chuyện dễ gây hiểu lầm trong trường hợp này lại.



Cô đã cố hết sức.



Thấy Lục Thượng Phong chỉ đứng đó, thậm chí còn chẳng nói nổi một câu cứu vãn tình hình hay giải thích. Nụ cười của Trương Nhất Nhất dần trở nên tươi hơn, cô từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau đó lại từ từ mở mắt ra, ánh mắt cô vẫn sáng ngời như ban đầu.



Cô đưa tay lên tháo chiếc khăn voan trùm đầu ra ném thẳng xuống đất.



“Kính thưa các vị lãnh đạo quân khu đang ngồi ở đây, nếu mọi người đều có mặt tại đây thì tôi cũng không cần phải giải thích với từng người nữa. Tôi không hề biết chuyện anh Lục từng kết hôn hay từng có con. Lục Thượng Phong làm thế này là đang lừa dối tôi, tôi xin phép được hủy hôn, hi vọng các vị lãnh đạo sẽ phê chuẩn.” Trương Nhất Nhất quay người cúi thấp đầu với những người tham gia hôn lễ.



Cô đưa tay ra kéo tay ba mẹ Trương, “Ba mẹ, chúng ta đi thôi.” Cô kiên định nhìn thẳng về phía trước.



“Không, em không thể đi được.” Lục Thượng Phong vô thức giữ Trương Nhất Nhất lại.



Ba Trương thấy Lục Thượng Phong vẫn mặt dày dây dưa với con gái mình thì lại nổi máu điên, gạt tay Trương Nhất Nhất ra, định xông lên đánh tiếp.



Nhưng ông lại bị Trương Nhất Nhất giữ lại lần nữa.



“Em hận anh cũng được, oán anh cũng được, nhưng anh không thể buông tay em.” Hốc mắt Lục Thượng Phong đỏ lên, anh ta cảm thấy bối rối. Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên anh ta thấy không biết phải làm gì, thậm chí còn thấy sợ hãi việc phải đối mặt với tương lai.



“Anh dựa vào cái gì chứ?” Trương Nhất Nhất hừ một tiếng, “Lục Thượng Phong, tôi biết là anh có rất nhiều thế lực, nhưng tôi nhắc nhở anh một câu, ở đây có nhiều người như vậy, anh có nói gì cũng không có tác dụng đâu.”



Trương Nhất Nhất kéo tay ba mẹ mình đi thẳng ra ngoài.



Lúc hai người lướt qua nhau, Lục Thượng Phong hoảng loạn, anh ta đã thật sự hoảng loạn.



Anh ta không kiềm chế được muốn kéo Trương Nhất Nhất lại.



Nhưng Lục Thượng Phong còn chưa chạm đến người Trương Nhất Nhất thì đã bị người ta chặn lại, tiếng cười chê, sự phẫn nộ của ba Lục… Lục Thượng Phong chẳng nghe thấy gì cả mà chỉ nhìn theo bóng lưng ngày càng xa dần của Trương Nhất Nhất.



Lâm Sở Sênh cũng dẫn Thẩm Mạc đuổi theo.



Chẳng còn gì nữa.



Cuộc hôn nhân khiến người ta ngưỡng mộ ư?



Vừa mới yêu đương ngọt ngào say đắm, giờ chẳng còn gì nữa rồi.



Tất cả đều đã trở thành một thanh kiếm sắc bén chế giễu Trương Nhất Nhất.



Hóa ra ông trời chẳng hề có mắt. Vì sao chứ, chẳng ai có thể nói được rốt cuộc là tại sao ông trời lại đối xử với Trương Nhất Nhất tàn nhẫn đến thế.



Hôn lễ thế kỷ được tất cả mọi người chú ý đến ư? Tất cả chỉ là giả dối, giả dối mà thôi.



Nhưng khác với lần trước, Trương Nhất Nhất không hề chán chường, cũng không hề uể oải mất tinh thần, thậm chí còn không rơi lấy một giọt nước mắt.



Cô chỉ không thích nói chuyện nữa.



“Nhất Nhất, Nhất Nhất, con đừng làm ba mẹ sợ, con mắng vài câu đi, con mắng thằng khốn kiếp kia vài câu cũng được.” Thấy Trương Nhất Nhất ngồi cạnh mình bình thường đến mức không thể bình thường hơn, bà còn cảm thấy lo lắng hơn cả lần trước.



“Mẹ, con không sao, chỉ là một gã đàn ông thôi mà.” Trương Nhất Nhất cười, hôm nay cô ăn rất nhiều cơm, nhiều hơn hẳn trước kia.



“Nhất Nhất, nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lúc không có ai, Lâm Sở Sênh kéo Trương Nhất Nhất lại, thở dài một hơi.



“Sở Sênh, tớ thật sự rất khó chịu.” Lúc chỉ còn hai người bên nhau, cuối cùng Trương Nhất Nhất cũng dám bộc lộ cảm xúc của mình ra ngoài. Cô ấy dựa vào người Lâm Sở Sênh, lẳng lặng rơi nước mắt.



Lâm Sở Sênh vuốt tóc giúp Trương Nhất Nhất, cô biết Trương Nhất Nhất không dám khóc trước mặt ba mẹ mình, vì cô ấy sợ là sau khi bản thân mất kiểm soát, ba mẹ cô ấy sẽ lo lắng, sẽ khó chịu. Cô ấy đã từng khiến họ khó chịu một lần rồi, cô ấy không muốn có lần thứ hai nữa.



Bây giờ, Trương Nhất Nhất chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, hoàn toàn không có tiếng động gì cả, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài. Khóc lóc suốt hai tiếng đồng hồ, Trương Nhất Nhất mới khịt mũi, “Sở Sênh, được rồi, tớ hoàn toàn ổn lại rồi.”



“Nhất Nhất, cậu…” Lâm Sở Sênh thấy dáng vẻ tươi cười như ban đầu của Trương Nhất Nhất, cô còn cảm thấy lo lắng hơn cả lúc nãy.



Trương Nhất Nhất cười lắc đầu, “Sở Sênh, tớ đã trưởng thành rồi. Lúc nào tớ cũng đối xử toàn tâm toàn ý với mối tình của mình, nếu đã biết là giữa chúng tớ chẳng còn cơ hội nào nữa thì sao cứ phải băn khoăn mãi về chuyện ấy chứ. Tớ thừa nhận, lúc không có ai bên cạnh thì chắc chắn tớ vẫn sẽ thấy khó chịu. Nhưng mà cảm giác khó chịu ấy không phải là toàn bộ cuộc sống của tớ. Tớ tin rằng trên đời này vẫn có tình yêu đơn thuần, nhưng mà tình yêu không còn là thứ gì đó quá thiết yếu trong cuộc sống của tớ nữa rồi. Có được thì tớ hạnh phúc, mà không có được thì đó là số phận của tớ, không sao cả.” Dường như mỗi lần như vậy, Trương Nhất Nhất đều có những cảm xúc đặc biệt của riêng mình.



Trương Nhất Nhất ngồi xuống, soi giương, tự trang điểm theo lối trang nhã, “Đi thôi, đi dạo với tớ một lúc.” Sau đó cô ấy đưa tay ra mời Lâm Sở Sênh.



Lúc xuống nhà, ba Trương và mẹ Trương đều ngồi không trên ghế sofa, ti vi đang chiếu bộ phim Hàn Quốc mà hai ông bà đều ghét, có thể thấy rằng tâm tư của hai người cũng không đặt vào ti vi, họ chỉ mở ra cho có tiếng động mà thôi.



Trương Nhất Nhất muốn ra ngoài, mặc dù ba mẹ cô cũng hơi lo, nhưng ra ngoài đi bộ giải sầu cũng tốt hơn là ở nhà chịu đựng. Hơn nữa còn có cả Lâm Sở Sênh nên hai người cũng yên tâm hơn phần nào.



Lâm Sở Sênh là phụ nữ có thai, Trương Nhất Nhất không thể kéo cô đi một mạch được, hai người chỉ đi chầm chậm như đang tản bộ ở phần đường dành cho người đi bộ, phía sau còn có vệ sĩ của Lâm Sở Sênh, “Sở Sênh này, thật ra vừa nãy tớ còn nghĩ, hay tớ tìm một quán bar, tự chuốc say bản thân đến mức không biết trời đất gì, sau đó tìm một người đàn ông lạ để bản thân phóng túng một lần.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom